Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 54

Trong phòng ngủ yên lặng, Trạc Thác đứng đằng sau lưng Tư Vũ, hai tay ôn nhu vòng qua eo cô, cúi đầu nhẹ nhàng dựa vào người cô, chiếc lưỡi khẽ liếm lấy chiếc cằm nhỏ tinh tế của cô rồi đến vành tai.

Trạc Thác vô cùng kích động, bàn tay trượt đến phần eo mảnh khảnh của cô; đột nhiên anh mở to hai mắt, dừng hoạt động của bàn tay lại.

Anh thấy…thấy được…phần bụng của cô có một hình xăm xinh đẹp: một đôi cánh trắng noãn, sơ phong vũ động, giữa cánh chim là một hồng tâm chói mắt, mặt phải trên cánh là một chữ hán được viết bởi hoa văn sặc sỡ chữ Thác; trên mặt phải là chữ Vũ.

Nhờ sự bóng loáng của da thịt cô mà cực kỳ chói mắt, nhìn đôi cánh như đang muốn bay lên.

“Vũ nhi….Cái này….Đây là….” Trạc Thác ngồi xổm xuống, trợn mắt há mồm.

“Vết sẹo sau khi sinh, nó dài và xấu quá, em sợ anh ghét bỏ em nên làm một hình xăm che vết sẹo đó đi, làm như chúc mừng cho tân hôn của chúng ta. Thác, anh có thích không?”

“A! Vũ nhi, bảo bối, bảo bối của anh! Làm sao anh có thể ghét em được….Nhưng anh thật sự cao hứng, thật sự là cao hứng….” Trạc Thác nỉ non nói, ôm chầm lấy Tư Vũ, dán tai trên bụng cô rồi hôn lên hình xăm.

Bàn tay nhỏ bé của Tư Vũ nhẹ nhàng đè đầu anh lại, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ.

Hai người lẳng lặng đứng yên, thời gian như ngừng trôi.

Một lúc lâu sâu, Trạc Thác mới chậm rãi ngẩng đầu, anh đứng thẳng người ôm ngang người cô, nhu hòa bỏ vào bồn tắm.

Được mát xa trong bồn tắm kích khởi sóng nước, Tư Vũ thoải mái mà nhắm mắt lại, nặng nề buồn ngủ.

Trạc Thác tự mình cởi quần áo rồi tiến vào bồn tắm lớn, ôm lấy cô từ phía sau cho cô ngồi trên người mình; tiện tay cầm lấy vòi hoa sen tưới nước vào người cô, đồng thời nhẹ nhàng mát xa cho cô.

Tư Vũ ưm một tiếng xụi lơ trong ngực anh, hô hấp dần trở nên khó khăn. Cuộn sóng trong bồn tắm lớn hình thành một dòng nước xoáy chảy qua cơ thể cô, cả người như có một tầng lớp sương bao phủ. Hoan ái trong bồn tắm chưa bao giờ thử qua, nhưng loại cảm giác đó thật sự rất tuyệt vời………..

“Oa…Oa….” Tiếng trẻ con khóc nỉ non được truyền đến.

Vốn đã ở trong trạng thái nửa tỉnh nữa mê, đột nhiên Tư Vũ bị tiếng khóc đánh thức, cô nhanh chóng mở to mắt “Thác, dừng một lát…..Bọn trẻ, Tiểu Duệ….Tiểu Huyền đang khóc, mau buông em xuống….. Nhanh!”

“Vũ nhi, không được…..Anh không dừng được….Không dừng được!” Anh không thèm để ý tới, cứ thế chạy nước rút.

“Oa…” Tiếng bọn trẻ khóc càng lúc càng lớn, dường như khóc không thành tiếng.

Nghe thấy tiếng khóc thê lương, trái tim Tư Vũ như tan nát, cô đem toàn lực hét lên một tiếng “Thác, thả em xuống!”

Tư Vũ nhanh chóng trượt khỏi người anh, bước ra khỏi bồn tắm lớn, cầm lấy khăn tắm quấn quanh người rồi lao ra khỏi phòng tắm.

Trạc Thác ngây ra như phỗng, đại não không hề tự hỏi năng lực. Mãi sau anh không thể hoàn hồn được.

“Thác, đến đây đi!” Tư Vũ chợt hét lớn.

Trạc Thác lúc này mới khôi phục lại, anh tức giận bình tĩnh rời khỏi bồn tắm lớn, mặc áo tắm vào rồi tiến đến phòng ngủ.

Anh đứng ở giữa cửa phòng ngủ, vè mặt cầu xin thâm trầm nhìn chằm chằm vào chiếc giường bên kia của bọn trẻ. Tư Vũ đang cúi người xuống , Tiểu Duệ, Tiểu Huyền đang nằm trong ngực cô, bốn bàn tay nhỏ bé mũm mìm ôm lấy bờ ngực tròn trịa của cô mà bú.

“Trác, tay em mỏi quá, anh giúp em mát xa bả vai với, bọn trẻ vẫn chưa ăn no!” Tư Vũ nhẹ nhàng nói nhưng đôi mắt không rời khỏi bọn trẻ.

Trạc Thác không tình nguyện đến sau lưng cô nhẹ nhàng mát xa bờ vai của cô. Trong lòng khổ sở vô cùng, nhìn hình ảnh trước mắt này, trong lòng anh vô cùng phiền não, thời gian khổ sở này bao giờ mới kết thúc!!

Trên màn hình LCD rộng lớn đang phát hình một đám cưới xa hoa của thế kỉ, đến khi âm thanh mỹ diệu họa lên, mọi người mới đem ánh mắt dời khỏi màn hình.

Trần Tĩnh Di vẫn còn chưa được thỏa mãn, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy hâm mộ “Chị Thẩm, ngày đó chị thật xinh đẹp, thật hạnh phúc!”

Tư Vũ cũng dần phục hồi trong hồi ức tốt đẹp đó, mỉm cười “Ừ, thật sự là rất xúc động, đời này chị sẽ mãi mãi nhớ ngày đó.”

“Ayyy, hôn lễ kinh điển hiếm thấy mà em lại không cách nào tham dự được, thật là tiếc mà.”

“Chị cùng Thác có đi tìm em, có gọi điện thoại nhưng không ai bắt máy, đến chỗ ở của em cũng không thấy ai.”

“Nửa năm trước, công ty điều em ra chi nhanh công ti để tập huấn, hôm trước vừa mới về. Vừa về đã thấy đài truyền hình lên sóng trực tiếp hôn lễ của hai người nên em mới biết được. Điện thoại lại mới bị trộm mất.”

“Vốn muốn tìm em làm phù dâu nhưng lại tìm không thấy, chúng tôi vội vàng chuẩn bị cho hôn lễ nên cũng thôi, không ngờ rằng hôm nay em lại xuất hiện.”

Gương mặt Tĩnh Di tràn đầy tiếc nuối, cô mãnh liệt vuốt tóc “Tại sao không cho em một tuần lễ để trở về, tức chết đi, tức chết đi?”

Tư Vũ ôn nhu kéo tay cô xuống “Tiểu Di, em không thể đến thật là tiếc, nhưng em vẫn chúc phúc làm chị rất kích động.” Nói xong cô nhìn thoáng qua bé trai đang chơi đùa trên ghế salon “Tiểu Ngạn biết đọc sách sao?”

“Theo như tính toán thì năm nay biết đọc, bởi vì em đi nửa năm nên sang năm mới bắt đầu đi học.” Nhìn qua gương mặt con trai, Tĩnh Dĩ đầy sủng ái “Đúng rồi, hai người không đi hưởng tuần trăng mật sao?”

Tư Vũ khẽ lắc đầu “Tiểu Duệ, Tiểu Huyền còn nhỏ như vậy, làm sao có thể đi được? Bọn chị định chờ sang năm hoặc đợi bọn trẻ lớn hơn một chút rồi mới đi.” Cô dừng lại như suy nghĩ điều gì đó rồi nhìn Tĩnh Di chần chờ nói “Tiểu Di, …em không tìm được ba của Tiểu Ngạn sao?”

Tĩnh Di ngơ ngác một chút rồi chất phác nói “Không.”

“Có thể nói cho chị biết năm đó xảy ra chuyện gì không? Là em cam tâm tình nguyện hay là….?”

“Thực xin lỗi, chị à, chuyện trước kia em thật sự không muốn nói ra.”

Thấy mặt mũi cô tràn đầy cô đơn và trốn tránh, Tư Vũ đau lòng nói “Ừ, chị không hỏi nữa, từ nay về sau em cứ tới đây, em là em của chị và Thác, Tiểu Ngạn là cháu chúng ta, chúng ta cùng là người một nhà.”

Nhìn khuôn mặt mỹ lệ uyển chuyển hàm xúc, Tĩnh Di nghẹn ngào, nước mắt chảy như mưa.

Tư Vũ ôm cô vào lòng vỗ nhẹ vào lưng.

Một lúc sau Tĩnh Di mới dừng khóc, nhận khăn tay trong tay Tư Vũ lau khô nước mắt, xấu hổ cười “Chị à, có bọn trẻ mệt chết đi được.”

“Ừ, nhưng chờ mẹ chị giúp đỡ nên mọi chuyện không thành vấn đề.”

“Tại sao không mời bảo mẫu?”

Nụ cười của Tư Vũ không được tự nhiên hạ xuống “Chị không thích có người lạ trong phòng đi tới đi lui. Huống hồ, chị cũng không yên tâm giao bọn trẻ cho người khác. Nhưng, bình thường chị phụ trách việc cho ăn, những thức khác đều là do mẹ chị làm. Bà đối với việc này cực kỳ có kinh nghiệm.”

Tĩnh Di gật đầu “Đó cũng do là con của mình, cũng nên do chính mình chăm sóc. Nhưng cả ngày chị ở nhà không thấy buồn bực sao?”

“Cho nên em phải thương xuyên ghé qua nhé.” Tư Vũ trêu ghẹo nói “Ha ha, nói đứa thôi. Thời gian đúng thật là rất buồn bực, mẹ chị không nỡ để chị vất vả nên chuyện gì cũng tự xử lý, chị cực kỳ buồn bực nên muốn tìm việc làm để giết thời gian.”

Họ đang trò chuyện thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Tư Vũ ra mở cửa, hóa ra là Tư Đồ Thụy! Trong tay anh đang cầm đồ chơi cho hai đứa trẻ.

Tĩnh Di thấy anh thì cực kỳ kinh ngạc. Tư Đồ Thụy khách khí nhìn cô gật đầu, cô không thèm đếm xỉa tới cười lại, cô nhìn Tư Vũ nói: “Chị à, em và Tiểu Ngạn đi trước nhé.”

“Nhanh như vậy sao? Ở lại ăn cơm trưa đã. Dù sao hôm nay em cũng được nghỉ mà.” Tư Vũ thấy kì lạ.

“Em……”

“Tư Vũ bảo cô ở lại thì cứ ở lại đi, tôi vừa đến thì cô đi, người không biết chuyện còn tưởng tôi đã từng làm chuyện gì có lỗi với cô nữa.” Tư Đồ Thụy cũng nghi ngờ nhìn cô.

Lúc này bà Thẩm cũng đi ra “Tiểu Di à, đồ ăn chuẩn bị xong hết rồi, ở lại ăn cơm đi con.”

Cuối cùng, đượm tình không thể chối từ, Tĩnh Di cũng đành ở lại. Sau khi cơm nước xong, Tư Vũ liền bảo Tư Đồ Thụy tiện đường đưa cô về.

Âm nhạc nhu hòa đầy thương cảm trong xe, Tư Đồ Thụy một tay chuyển động tay lái, một tay không ngừng nhìn về phía chỗ Tĩnh Di ngồi đằng sau ca ngợi nói “Tiểu Ngạn lớn lên thực anh tuấn.”

Tĩnh Di sửng sốt một chút, lúng túng nói “Cám ơn đã quá khen.”

Trong xe trầm lặng xuống.

“Cô…Sống rất nội tâm.” Tư Đồ Thụy lại nói một câu.

Khuôn mặt Tĩnh Di có chút suy nghĩ nhìn anh nhưng không đáp.

“Đi cùng với tôi rất tệ sao? Vừa rồi ở nhà Tư Vũ, cô đối với tôi không phải trừng mắt thì là lạnh lùng. Xin hỏi, tôi đã từng đắc tội với cô sao?” Anh buồn bực nói, chưa từng có người phụ nữ nào đối xử với mình như vậy.

Tĩnh Di khẽ run, anh…… Làm sao anh ấy biết mình trừng mắt? Lúc ấy, anh không phải một mực nói chuyện phiếm với Tư Vũ và chơi đùa với Tiểu Duệ, Tiểu Huyền sao? Không ngờ anh lại chú ý đến nhân vật như mình.

“Nè….”

“Dừng xe!” Bỗng nhiên Tĩnh Di gầm rú, thấy anh không có phản ứng, âm thanh lại được đề cao lên gấp đôi “Dừng xe!”

Tư Đồ Thụy lập tức dừng lại. Xe dừng lại, Tĩnh Di liền ôm lấy đứa bé đang ngủ vào lòng mở cửa xe đi ra ngoài, cả quá trình này cô không hề nhìn Tư Đồ Thụy lấy một cái.

Tư Đồ Thụy ngơ ngác nhìn cô, vừa buồn bực vừa tức giận, cái này…. Người phụ nữ này như bị thần kinh vậy, như là mình thiếu nợ cô ta mấy trăm vạn không bằng, không thể giải thích được! Đến khi cô đã chậm rãi đi xa, anh mới thu hồi lại ánh mắt, bất đắc dĩ lắc đầu mà tiếp tục nổ máy.

“Thác, hôm nay Tiểu Di và A Thụy đã tới….” Công ty tạm thời có việc nên anh tăng ca đến tận bây giờ mới về, nếu như là đợt trước thì cô đã ngủ trước, nhưng trong lòng có nghi vấn nên không tài nào ngủ được.”

“Tư Đồ Thụy lại đến đây làm gì chứ? Công ty hắn đóng cửa rồi sao? Không có việc gì tại sao lại chạy đến nhà người khác.” Thác vừa nghe đến tên đó lại ghen tuông tung tóe.

Tư Vũ thoáng nhìn cánh tay rắn chắc của anh “Em xin anh, đừng nổi nóng như vậy. Anh ấy đến là để thăm Tiểu Duệ và Tiểu Huyền mà thôi.”

“Không phải con hắn thì hắn đến làm gì chứ?”

Tư Vũ bất đắc dĩ trợn mắt một cái “Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi, đồ dấm chua này, anh cứ từ từ mà ăn, em đi ngủ trước.”

“Cái gì mà chuyện chính chứ….” Thác thả lỏng thanh âm không vui.

“Em phát hiện A Thụy và Tiểu Di có quan hệ gì đó, bọn họ….Ayyy, em không biết phải nói thế nào nữa, dù sao vẫn cảm thấy họ không được bình thường.”

“Có sao? Em nghĩ nhiều rồi. Tiểu Di và Tư Đồ Thụy căn bản không học cùng khóa, họ nhiều lắm chỉ là bạn học mà thôi.”

“Không phải như thế, họ……” Ayy, nói thế nào đây, Tư Vũ âu sầu.

“Được rồi, mặc kệ họ là quan hệ gì, đó cũng là chuyện của họ. Lúc này tâm trí của em nên đặt trên người anh mới đúng chứ. Đúng rồi, anh hôm nay phải bú sữa mẹ.” Nói xong, mái đầu dài của anh cúi vào ngực cô, chuẩn bị tháo bỏ y phục của cô.

Tư Vũ vỗ vỗ tay anh “Thác, đừng náo loạn. Cái gì mà chuyện của người khác chứ, anh quên rằng Tiểu Di đã từng giúp đỡ anh sao, anh cũng nên nghĩ thoáng vì cô ấy một chút chứ.”

Trạc Thác giống như đứa trẻ không được ăn kẹo mà kéo dài mặt “Anh đương nhiên là nhớ rồi. Yên tâm đi, qua một thời gian nữa anh sẽ giới thiệu vào mối cho cô ấy.” Nói xong anh chuẩn bị tiếp tục.

“Anh….”

“Vũ nhi, đừng nói đến người khác được không?” Trạc Thác phàn nàn nhìn cô “Bình thường anh toàn dành thời gian cho bọn trẻ, giờ là cơ hội hiếm có, em còn nói chuyện của người khác à, em có coi trọng anh không vậy?”

Tư Vũ dở khóc dở cười, ayyy, chuyện của Tiểu Di mình sẽ tự đi tìm nguyên nhân. Nói xong, cô tự động gỡ bỏ đồ ngủ, phục thị anh.