Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 51

Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời xuyên thấy bức màn màu vàng hơi đỏ. Hai người một nam một nữ đang nằm đó; chàng trai thì vô cùng tuấn tú, còn cô gái là một người mỹ lệ đang gối trên cánh tay rắn chắc của chàng trai mà say sưa yên giấc.

Đột nhiên chàng trai chậm rãi mở mắt ra, lông mày nhăn lại, khi anh thấy khung cảnh xung quanh rất quen thuộc thì vẻ mặt đầy kinh ngạc và vui mừng. Sau đó đảo mắt tìm kiếm người nằm trong lòng mình, nhẹ giọng gọi “Vũ nhi, tỉnh lại đi, chúng ta đã trở lại rồi, chúng ta đã trở về thế kỷ hai mươi mốt thành công rồi!”

Khi anh thúc giục, Tư Vũ cũng mở mắt ra, nhẹ nhàng duỗi cái lưng mệt mỏi, ngáp dài một cái, nhìn người đối diện cười ngọt ngào “Thác!”

“Vũ nhi, mau nhìn xem, đây là thế kỷ hai mươi mốt trong nhà của chúng ta.”

Tư Vũ nghe xong lập tức tỉnh táo lại, tất cả mọi thứ đều hiện lên trong đầu, nhìn khung cảnh xung quanh, cô nửa mừng mửa lo “Thác, đúng rồi, đây là phòng ngủ. Chúng ta đã cùng nhau trở về, lại còn mặc quần áo trong nhà mình nữa!” Nói xong cô nhìn xuống bụng to đến kinh người, tiếp tục hưng phấn la hét “Thác, con cũng không sao!”

Trạc Thác bị sự sung sướng của nàng bao trùm, cùng nàng thêm kích động “Ừ, không ngờ ông lão đó đối xử với chúng ta thật tốt, chẳng những cho chúng ta được trở về hiện đại không tổn hao bất cứ cái gì, lại còn cho chúng ta được trở về nhà mình nữa.”

“Đúng! Cũng dựa vào tình yêu của chúng ta kiên định vô cùng.” Trạc Thác nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng hôn, sau đó cúi miệng hôn lên đôi môi kiều diễm tươi hồng của nàng.

Đầu tiên Tư Vũ hơi sững sờ, nhưng rồi cũng nóng bỏng đáp lại.

Một lúc sau Trạc Thác buông cô ra. Qua sự việc lần trước, anh không dám đặt xuống song phương dục hỏa nữa. Mười ngày nữa là bọn trẻ chào đời, không nói con đường u tối kia của nàng chạy nước rút, cho dù có động khẩu anh cũng không dám. Anh muốn để cho hạ thể của nàng được nghỉ ngơi thật tốt, tập trung tinh thần chờ ngày bọn trẻ chào đời.

Anh bỗng nhiên dừng lại làm cô cảm thấy hụt hẫng, chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn anh.

Ha ha, Vũ nhi của anh ngày càng háo sắc rồi, tại cô cong chiếc miệng nhỏ nhu hòa lên nhẹ hôn, rồi nhẹ hôn lên chóp mũi xinh đẹp của cô, anh tùy ý cười: “Vũ nhi, em không nhớ việc lần trước sao?”

Tư Vũ nhẹ xong chợt bừng tỉnh, hai má tức thời truyền đến một tia ấm áp. Cô mãi mãi nhớ rõ lần đó, hôm sau tỉnh lại, nghe anh kể lại khiến cô vô cùng ngượng ngùng xấu hổ, đồng thời cũng vì nỗi thống khổ của anh mà cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Vũ nhi, trước hết em nằm nghỉ một lát trước đi, anh xuống sảnh nhìn xem.” Khóe miệng Trạc Thác vẫn chứa hàm ý vui vẻ, hôn xuống mi mắt của cô một cái rồi chuẩn bị đứng dậy.

“Em cũng muốn đi xem.” Tư Vũ giãy dụa đứng dậy, Trạc Thác kinh hãi, vội vàng đỡ lấy cô rồi cùng ra khỏi phòng.

“Vũ nhi, rốt cuộc là ai đã giúp chúng ta vệ sinh căn nhà?” Vẻ mặt Trạc Thác đầy kinh ngạc.

“Đúng vậy, tất cả vẫn như trước lúc chúng ta rời khỏi.” Tư Vũ cũng cảm thấy cực kỳ nghi hoặc “Liệu có phải giờ đang có người sống ở đây không?”

“Không đâu, em xem, những đồ dùng kia đều là của chúng ta, tất cả đều không hề di chuyển. Hơn nữa, nhìn kỹ thì sẽ thấy người đó chỉ quét dọn chứ không hề dọn đến ở.”

Tư Vũ nhìn quanh bốn phía rồi nhẹ gật đầu.

“Được rồi, em đừng đứng quá lâu, ngồi xuống ghế sofa đi.” Dìu cô ngồi xuống ghế sofa xong, anh lại đến bên chiếc điện thoại bên cạnh, cầm lấy microphone bấm một dãy số quen thuộc.

“Alo…..”

Tuy đã lâu không được nghe, nhưng quả nhiên âm thanh trong điện thoại vẫn như trong trí nhớ, anh thấp giọng kêu lên “Trương trợ lý?”

Bên kia trầm mặc xuống, sau đó truyền đến tiếng lắp bắp “Xin….hỏi…. anh là ai?”

“Là tôi!” Trạc Thác trả lời một câu đơn giản gọn gàng.

“Tổng…Tổng giám đốc? Thật là….tổng giám đốc?” Âm thanh kích động tràn ngập sự vui mừng.

“Ừ. Giờ cậu có rảnh không? Qua nhà tôi một lát đi.”

“Có! Có! Tôi lập tức tới ngay!”

Cúp máy, Trạc Thác lại trở lại bên Tư Vũ “Vũ nhi, anh xuống nhà mua ít đồ ăn rồi về. Em hãy ngoan ngoãn ngồi đây nhé.”

“Anh xuống siêu thị dưới tầng mua ít thức ăn đi. Em sẽ nấu cơm.”

“Không được.” Trạc Thác lập tức cự tuyệt “Em hạn chế làm những công việc lặt vặt này đi.”

Tư Vũ không khỏi than nhẹ một tiếng “Anh đừng khẩn trương như vậy được không, em sẽ không sao đâu, vẫn có thể nấu cơm mà.”

Thấy cô có vẻ sắp tức giận, Trạc Thác đành phải đồng ý, thầm nghĩ nhất định phải để cô luôn bên cạnh mình đề hỗ trợ, dặn dò cô không được lộn xộn rồi anh mới thong thả đi ra khỏi nhà.

Nhìn tổng giám đốc trước mắt xa cách một năm, còn bên cạnh là Tư Vũ, Trương Thiên Minh ngây ra như phỗng, đến khi Trạc Thác gọi anh mới hồi phục lại tinh thần, “Tổng…. tổng giám đốc, một năm nay ngài đã đi đâu?”

Khóe môi mỏng của Trạc Thác nhếch lên: “Việc này, về sau nếu có cơ hội sẽ kể cho cậu biết. Đúng rồi, công ty làm sao rồi?”

Trương Thiên Minh lập tức trở nên ảm đạm, nghĩ một lát rồi nói: “Từ tháng thứ hai sau khi ngài mất tích, những kẻ thay mặt nói có hẹn với ngài, không thể tìm thấy ngài. Vì sản phẩm mới đẩy dời đi, muốn làm quảng cáo, vì vậy….Nên họ muốn ký hợp đồng với ngôi sao khác.”

Trạc Thác gật đầu, mỗi một sản phẩm mới lên khung đều muốn mở rộng, họ mời người khác cũng là đương nhiên thôi. Nói thực ra, họ không bắt đền mình là may rồi. “Công ty nghiệp vụ thì sao?”

“À….Ngài đi rồi công ty vận chuyển lâm vào bối rối, tổng giám đốc từ chức rồi, còn nhân cơ hội mang dụng cụ phối âm đi, tất cả các đồng sự những ngày khác cũng bị hắn dụ dỗ đi theo. Còn về phần công ty ký kết nghệ nhân, vừa mới bắt đầu thì họ còn kiên nhẫn, nhưng nửa năm sau ngài không xuất hiện, huống hồ họ còn phải tác nghiệp nữ nên tất cả đều từ bỏ, còn nói ngài cuốn khoản lẩn trốn, muốn chính phủ lấy lại công bằng cho họ. Cuối cùng, có người trong ngành đến niêm phong công ty, tất cả các công nhân đều tự nhiên rời bỏ.”

“Tổng giám đốc? Cậu ám chỉ Lưu Khải Nam?”

“Vâng, chính là hắn. Hắn bắt đầu từ số không còn đoạt đi nhân tài của công ty chúng ta.” Trương Thiên Minh phẫn nộ.

Trạc Thác mặt trầm lại, lặng yên không nói. Lúc ấy đã nhìn được dã tâm bừng bừng của Lưu Khải Nam, nghĩ hắn là một nhân tài nên anh tiếp tục giữ hắn lại, nghĩ mình sẽ thay đổi được hắn. Không ngờ rằng mình vừa rời khỏi hắn đã phản bội. Không chừng những nghệ sĩ kia cũng là do hắn xúi giục cũng nên. Mới một năm thôi, mình đã vất vả thành lập sự nghiệp lại rơi vào tình trạng như vậy. Không được, anh phải nghĩ ra cách để cứu vớt, tuyệt đối không thể làm cho tâm huyết của mình bị lãng phí được.

Lúc này, Tư Vũ cũng lo lắng nói: “Thác, tình hình nghiêm trọng như vậy, tiếp theo phải làm sao?”

Thấy đôi mắt đầy vẻ ưu thương của cô, Trạc Thác vội vàng an ủi “Vũ nhi, em không cần phải nghĩ, việc này anh sẽ xử lý, cứ nghỉ ngơi đi, ngoan ngoãn chờ anh về.”

Nói xong, anh đảo mắt nhìn về phía Trương Thiên Minh “Trương trợ lý, bây giờ cậu đang làm ở đâu?”

“Tôi…..Sau khi công ty bị niêm phong, tôi đã đi thử việc nhiều nơi nhưng đều cảm thấy không vừa ý nên dứt khoát không làm. Cho nên đến giờ vẫn chưa có việc làm.”

Trạc Thác mừng rỡ “Vậy, cậu đồng ý một lần nữa trở về bên tôi không?”

Nhìn anh uy nghiêm lạnh lùng trước mặt, Trương Thiên Minh vừa mừng vừa sợ, đương nhiên là anh đồng ý rồi. Đúng là thời gian công tác ở Thịnh Trạc ảnh nghiệp là khoảng thời gian vui sướng nhất, tuy tổng giám đốc là người lạnh lùng, có khi lại táo bạo, nhưng tổng thể mà nói thì người không sai. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai công ty khác anh ta đều không thể làm lâu dài được “Tổng giám đốc, tôi….. Tôi cầu còn không được! Tôi nhất định sẽ hết sức giúp đỡ ngài vượt qua cửa ải khó khăn này, khiến Thịnh Trạc ảnh nghiệp huy hoàng trở lại.”

Khuôn mặt ảm đạm của Trạc Thác trở nên tươi sáng một ít, đối với người trợ lý nàu, ngoài năng lực công tác, chủ yếu là rất tận tâm. Trước mắt, mình cần phải một cấp dưới như vậy. “Tốt lắm! Nhưng, vợ tôi sắp sinh, tất cả chờ cô ấy sinh đứa nhỏ xong rồi quyết định!”

“Thác, không cần đâu, dù sao thời gian dự kiến sinh chỉ còn mười ngày nữa, hai người cứ làm việc đi, chuyện của công ty kéo dài không tốt.”

Trạc Thác lập tức nhìn cô “Vũ nhi, chúng ta trở về chính là vì bọn trẻ, không chuyện gì có thể so sánh được với an toàn của em và bọn trẻ.”

Trương Thiên Minh ngơ ngác nhìn họ, cứng họng hỏi: “Tổng…. Tổng giám đốc, ngài đã…..kết hôn khi nào vậy?”

“Khoảng tầm một năm” Nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp kia, khóe miệng Trạc Thác nhếch lên.

Trương Thiên Minh lập tức nịnh nọt Tư Vũ “Xin chào phu nhân!”

Tư Vũ nhìn anh ôn nhu cười “Trương tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ, rất cảm ơn ngài đã giúp đỡ. Đúng rồi, ngài đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ở lại ăn cơm đi.”

“Tôi…. Tôi ăn rồi. Cám ơn phu nhân!”

“Vậy hai người cứ bàn bạc đi, tôi đi nấu cơm đi.”

Cô còn chưa đứng dậy, Trạc Thác đã vội đỡ lấy cô “Vũ nhi, anh đi cùng em.” Nói xong, anh nháy mắt ra hiệu với Trương Thiên Minh.

Trương Thiên Minh lập tức hiểu ý, cung kính nói: “Tổng giám đốc, phu nhân, tôi còn có chút việc muốn làm, xin cáo từ. Đúng rồi, tổng giám đốc, nếu có việc gì cần ngài cứ gọi điện cho tôi.”

Trạc Thác gật đầu gọi anh cứ tự nhiên, Tư Vũ cảm thấy bực bội, nhưng vẫn khách khí tiễn anh rời khỏi.

Trương Thiên Minh vừa rời khỏi, hai người định đi vào bếp thì ngoài cửa đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Hai người sợ hãi nhìn người xuất hiện ở cửa, Tư Vũ kích động kêu lên: “Cha, mẹ!”

Ông bà Thẩm đều ngơ ngẩn, không tin được vào mắt mình, thấy bụng cô nhô cao, đứng cạnh cô là Trạc Thác thì chần chờ hỏi: “Tiểu Vũ? A Thác?” Sau đó hỏi nhau “Bạn già, không phải mắt tôi mờ chứ? Không phải tôi đang mơ chứ?”

Tư Vũ tập tễnh đến trước mặt họ, giữ chặt cánh tay họ, sung sướng nói: “Cha, mẹ, hai người không có hoa mắt, cũng không phải nằm mơ đâu, là con, con đã trở về.”

Cảm nhận được đúng là cô chạm vào người mình, hai ông bà mới chính thức tin tưởng, nước mắt cứ thế tuôn trào, ôm chầm Tư Vũ lớn tiếng khóc “Tiểu Vũ, bảo bối của cha (mẹ), cuối cùng con đã trở về, rốt cục đã trở lại.”

Tư Vũ cũng khóc nức nở “Cha, mẹ, con xin lỗi đã làm cho hai người lo lắng.”

Trạc Thác đau lòng dỗ dành cô “Vũ nhi ngoan, đang mang thai bọn trẻ, đừng quá đau lòng.” Anh nhìn về phía bà Thẩm, thấp giọng gọi: “Mẹ!” Khi ánh mắt anh chuyển đến bóng dáng người bên cạnh, có dừng lại do dự một chút, cuối cùng vẫn kêu “Cha!”

Hai ông bà vô cùng vui mừng khi nghe được Trạc Thác gọi mình như vậy, họ kinh ngạc không thôi.

Tư Vũ vội vàng giải thích “Cha, mẹ, con và Thác đã kết hôn rồi. Đúng rồi, hãy ngồi xuống sofa trước đã, con sẽ kể lại kỹ cho hai người nghe.” Nói xong, bốn người cùng ngồi xuống ghế sofa, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong một năm qua.

Tư Vũ lúc nhảy xuống sau núi làm sao mà xuyên đến cổ đại, tại sao ở cổ đại lại một lần nữa gặp phải Trạc Thác, tại sao lại tha thứ cho anh…tất cả đều kỹ càng kể lại cho họ nghe, còn nói sở dĩ về hiện đại đều liên quan đến bọn trẻ trong bụng, vợ chồng ông bà Thẩm nghe xong đều thổn thức không thôi.

“Mẹ, khoảng thời gian này đều là người tới quét dọn?”

Bà Thẩm buồn bã gật đầu “Đọc được di thư của con ta ngất đi, sau khi tỉnh lại thì cùng cha con đến núi Phi Hà tìm nhưng không thấy con; cuối cùng đành phải cầu xin cảnh sát đến chân núi tìm tòi một lần, nhưng vẫn không tìm được thi thể hai đứa. Nhưng, ta tin rằng con không nhẫn tâm bỏ mặc chúng ta như vậy, vì thế đã trông coi nơi này, cứ một tuần đến quét dọn một lần. Không ngờ rằng ông trời có mắt, cuối cùng cũng cho ta còn sống để gặp lại con lần nữa.”

“Tiểu Vũ, mỗi lần mẹ con tới quét dọn đều đọc nhật ký trong tủ của con rồi khóc cả ngày.”

Hốc mắt Tư Vũ đầy nước mắt, khổ sở nói: “Mẹ, con xin lỗi, lúc ấy con quá choáng váng. Con hứa với mẹ, từ nay về sau sẽ không rời xa hai người nữa.”

“Ừ, thật sự cám ơn trời đất!” Bà Thẩm nín khóc mỉm cười.

“Ta xem nào, đây hẳn là cháu ngoại ngoan của chúng ta!” Gương mặt bà Thẩm tràn ngập tươi cười và hân hoan.

Bà Thẩm cũng liên tiếp gật đầu “Tiểu Vũ, bụng đã lớn như vậy, chắc cũng sắp sinh đúng không?”

“Mẹ, có thể Vũ nhi mang thai sinh đôi, bụng lớn rất không bình thường. Dự tính ngày sinh khoảng hai tuần lễ nữa.” Trạc Thác nhanh nhảu trả lời “Mai con sẽ đi đăng ký kết hôn với Vũ nhi, xin người hãy an tâm đem Vũ nhi giao cho con, con thề sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con cô ấy.”

Thẩm gia lại một lẫn nữa mừng rỡ, tốt lắm, cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng.

Tư Vũ vừa nghe được nhỏ giọng la hét: “Thác, không cần phải như vậy, người mang thai đi kết hôn sẽ bị người khác cười cho đó.”

“Đồ ngốc, chẳng lẽ em muốn bọn trẻ sinh ra mà không có giấy khai sinh sao? Huống hồ, còn anh ở đây, đảm bảo không ai dám cười em!”

“Đúng vậy đó Tiểu Vũ, không cần phải ngại, hiện giờ cũng có rất nhiều người mang thai rồi mới đi đăng ký kết hôn.” Bà Thẩm cũng an ủi cô.

“…..Được rồi..” Tư Vũ thẹn thùng gật đầu, đột nhiên kêu mấy tiếng “A”, kinh hãi như muốn rớt tim ra ngoài.

“Vũ nhi, em làm sao vậy?” Toàn thân Trạc Thác run rẩy, hoảng hốt.

“Em….Chúng ta còn chưa nấu cơm.”

Bà Thẩm thở sâu ra một hơi “Làm ta sợ muốn chết, hóa ra là chuyện này. Con nghỉ ngơi đi, để ta nấu cơm cho.” Nói xong, bà không để ý đến Tư Vũ mà tiến thẳng vào phòng bếp, ông Thẩm cũng cao hứng theo sau.

Trạc Thác thì ôm lấy Tư Vũ, tựa lưng vào ghế salon mềm mại ưa thích, liên tục tâm tình.

Hôm sau, họ cùng nhau đi đăng ký kết hôn, để tiện cho việc chăm sóc Tư Vũ, Trạc Thác gọi ông bà Thẩm đến ở cùng, còn tìm người lắp đặt thiết bị cho phòng ngủ của họ có thêm không gian thoáng đãng.

Đối với bà Thẩm, Trạc Thác hiếu kính như mẹ ruột, nhưng đối với ông Thẩm anh lại vô cùng khách khí và lạnh lùng, dường như trong lòng anh vẫn còn tồn tại khúc mắc đối với việc xảy ra năm đó. Tất cả mọi người lý giải, anh cũng không nói gì, chỉ đem tất cả phó mặc cho thời gian, mong cho thời gian sẽ từ từ hóa tan thù hận trong lòng anh.

Ngựa không dừng vó, Trạc Thác tìm được bạn tốt là Lý Đông Nghị, anh mang Tư Vũ đến cho anh ta kiểm tra kỹ lưỡng.

Đã một năm qua, Lý Đông Nghị dựa vào y thuật siêu phàm cùng y đức cao thượng của mình để trở thành một bác sĩ tốt nhất, hiện giờ đang thụ sinh khoa sản trong bệnh viện lớn nhất thành phố, còn đảm nhiệm chức chủ nhiệm khoa phụ sản.

Gặp lại bạn tốt, Lý Đông Nghị vô cùng vui mừng, anh cũng nhiệt tình vui mừng cho họ “Kevin! Chúc mừng cậu!” Lần nữa ngắm thoáng qua bụng Tư Vũ “Cậu…Động tác man nhanh đến thế sao?”

Trạc Thác hiện lên một tia không được tự nhiên, sau đó hỏi: “Như thế nào? Tất cả có khỏe không?”

Lý Đông Nghị nhìn báo cáo nói: “Tình hình cực kỳ tốt. Dự tính ngày sinh là trong tuần sau, do mang thai sinh đôi nên tôi đề nghị sinh mổ.”

“Bác sĩ Lý, tôi muốn đẻ thường.” Tư Vũ vội vàng lên tiếng, theo như cô biết thì sinh thường đều sẽ tốt cho cả mẹ lẫn con.

“Tôi hiểu được ý nghĩ của cô. Không sai, sinh nở tự nhiên đối với cơ thể mẹ hay con so với sinh mổ đều tốt. Nhưng vấn đề là cô đang mang thai song sinh hai bé trai, theo góc độ kỹ thuật y học xem xét thì chúng tôi đề nghị cô đẻ mổ. Hơn nữa, như vậy cũng sẽ khiến cô không quá đau đớn.”

“Tôi không sợ đau, tôi sẽ nhẫn nại, tôi muốn sinh bọn trẻ một cách tự nhiên.” Cô cứ cố chấp nói. Có lẽ lần này sẽ là một quá trình cực kỳ đau khổ, nhưng điều này cũng là một loại hạnh phúc trong đau đớn; cô cho rằng, chỉ có trải qua sự đau đớn này mới có thể trở thành một người mẹ chính thức.

“Điều này………” Lý Đông Nghị lộ vẻ khó nghĩ trên mặt.

“Thác, em muốn đẻ thường, Thác ~ ~ ~ ~ ~” Tư Vũ cầu khẩn nhìn Trạc Thác.

“Đông Nghị, không sinh mổ có làm sao không?”

“À, cũng không phải một trăm phần trăm không thể sinh thường; chỉ có điều sẽ có rất nhiều nhân tố, thế nên sanh mổ vẫn là an toàn nhất.” Anh suy tư một hồi rồi nói tiếp “Như vậy đi, đến lúc đó xem cho chị nhà đẻ thường, thật sự không được thì sẽ mổ. Đến ngày đó chúng ta cứ chuẩn bị hai phương án, cái nào tốt thì làm.”

“Được!” Trạc Thác gửi đến anh một ánh mắt cảm kích, rốt cục Tư Vũ cũng có thể tươi cười trở lại.

Vì phải chuẩn bị nên giao cho Đông Nghị sắp xếp và hỗ trợ, Trạc Thác bao hết cả bệnh viện khoa sản sớm bảy ngày để cho Tư Vũ nằm viện chờ sinh. Tất cả y sinh ở khoa sản đều phục vụ mình cô. Anh còn bảo Trương Thiên Minh mời rất nhiều bảo an đến, bảo vệ giữ gìn an toàn và ngăn cản không cho phóng viên tiến vào.

Trạc Thác trở về không đến vài ngày liền bị một ít phóng viên theo dõi. Nhân vật truyền kỳ trong giới giải trí không hiểu tại sao mất tích một năm, giờ đột nhiên lại xuất hiện, hy vọng có thể đạt được một ít sức lực liệu.

Nhưng dù bọn chó săn có lợi hại đến đâu, cũng không thể đấu lại được với nhân viên bảo an được trải qua đặc thù huấn luyện. Vì vậy, những ký giả khiêng máy đi chụp ảnh chỉ có thể đứng cách cửa lớn bệnh viện mười mét, không nói muốn phỏng vấn, đến màn ảnh cũng không thể đến được.

Ngày nào Trạc Thác cũng không rời Tư Vũ nửa bước, ngày nào cũng nói chuyện với cô, liếc mắt đưa tình, ôm cô xuống dưới lầu phơi nắng, dìu cô đi tản bộ, còn thường xuyên dưỡng thai cho chiếc bụng nhô lớn của cô. Anh cẩn thận chăm chóc, ao ước sát người bên ngoài.

Trong bệnh viện, những bệnh nhân khác cũng biết trong viện có một đôi vợ chồng vô cùng ân ái, người chồng chằng những có tiền có mạo, mà còn là một ông chồng nhị thập tứ hiếu. Mỗi lần nhìn thấy Trạc Thác và Tư Vũ tình cảm ngọt ngào đứng dưới lầu, các cô đều không nhịn được mà chăm chú nhìn. Vì trước đó bệnh viện đã cầu xin và cảnh cáo cho nên họ cũng an phận, chỉ đứng yên lẳng lặng xem, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Đêm nay, mát xa toàn thân sau cho cô, Trạc Thác vẫn như bình thường, áp tai vào chiếc bụng nhô cao của cô lẳng lặng nghe, sau đó ôn nhu hỏi: “Con à, hôm nay có ngoan không đấy?”

Tư Vũ học âm thanh của trẻ con nhẹ nhàng trả lời “Ba ba, chúng con rất ngoan.”

“Được! Mấy ngày sau các con phải tiếp tục ngoan, không được làm mẹ vất vả.”

“Ba ba yên tâm, chúng con sẽ ngoan ngoãn. Mấy ngày nữa có thể nhìn thấy ba rồi, chúng con rất vui, rất mong chờ đó.”

“Ừ. Ba ba cũng thế. Đến ngày đó, các con nhớ nhanh ra nhé, không được tra tấn mẹ quá lâu nha. Nếu không á, ba ba sẽ đánh vào mông các con.”

“Dọa sao? Chúng con không sợ.”

Trạc Thác nghe đến đó, sắc mặt biến sắc, lập tức nhẹ giọng quát mắng Tư Vũ “Vũ nhi, em mới nói cái gì?”

Tư Vũ lè lưỡi “Em nhả nhắm rượu thủy, một lần nữa nói dạ, chúng con nhất định sẽ hết sức, tuyệt đối sẽ không để cho mẹ chịu khổ cực.”

Đêm khuya thanh vắng, trong phòng liên tục truyền ta một Đại Nhất “Tiểu” đúng như lời nói! Cực kỳ ấm áp.

Trong phòng sinh cao cáp, trên kệ giải phẫu sớm đã được chuẩn bị những công cụ tốt, Lý Đông Nghị cầm đầu nhóm y sinh cùng hộ sĩ phân tán đứng trong phòng, nhưng ánh mắt đều tập trung ở sản phụ đang nằm trên chiếc giường rộng rãi mềm mại.

Tư Vũ tóc tai bù xù, thê lương lớn tiếng kêu đau. Ga giường trắng noãn sạch sẽ bị mồ hôi của cô nhuộm ướt một mảng lớn.

Trạc Thác ngồi ngay cạnh giường, hai tay nắm chặt lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô. Anh cũng đầy mồ hôi, lo lắng khẽ gọi cô “Vũ nhi, em làm sao vậy? Vũ nhi!”

Tư Vũ dừng lại một chút, ánh mắt vì đau đớn mà trở nên mê ly “Thác, đau quá, tại sao bọn trẻ còn không ra?”

“Ngoan, là như vậy, sẽ rất nhanh trôi qua thôi. Nhẫn nại nào.”

Dưới bụng đột nhiên lại truyền đến một hồi đau đớn, Tư Vũ lại tru lên.

“Đông Nghị, nhanh nghĩ cách đi.” Trạc Thác thấy thế, càng nóng vội lại càng đau lòng, xoay mặt đến bên cạnh Đông Nghị lớn tiếng gọi.”

“Kevin, đẻ thường là như vậy, đau nhức là khó tránh.”

Không có cách nào, Trạc Thác đành phải đảo mắt nhìn Tư Vũ, anh thề từ nay về sau sẽ không để cho cô mang thai lần nữa. Thấy mặt mũi cô đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau đớn mà nhăn nhó, anh hận mình không thể đau đớn thay cô.

Tiếng la hét vẫn mãi không ngừng, Đông Nghị nín hơi ngưng thần cẩn thận quan sát. Đột nhiên, anh quát to một tiếng “Thác, nước ối vỡ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn trẻ trong bụng sẽ bị nguy hiểm đó, chúng ta phải nhanh một chút, tiến hành sinh mổ thôi.”

Trạc Thác vừa nghe đến hai từ ‘Nguy hiểm’ đã sợ đến mức hồn siêu phách tán, anh thúc giục “Vậy còn không nhanh động thủ đi.”

Tư Vũ yếu ớt – lý trí vẫn kiên trì muốn đẻ thường, cuối cùng, Trạc Thác đành phải cẩn thận an ủi, cầu khẩn cô mới chịu thỏa hiệp.

Việc này không nên chậm trễ, Đông Nghị đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ, đưa cho Trạc Thác hiệp nghị thư “Theo như lệ cũ, cậu nhìn kỹ sau đó ký tên.”

Trạc Thác nhận lấy, chăm chú đọc các điều khoản, càng đọc xuống dưới sắc mặt càng tái nhợt và sợ hãi. Trời ạ, sinh con thôi mà, tại sao lại có thể xảy ra nhiều biến chứng đến như vậy?

Thấy toàn thân anh phát run, Đông Nghị an ủi: “Đây chỉ là đặc thù ngoài ý muốn mà thôi, phần lớn sẽ là không có chuyện gì. Nhanh lên.”

Nhìn kỹ lại một vòng, Trạc Thác mới run rẩy đưa tay phải lên chuẩn bị ký tên. Ngày trước ký tên cho fan anh thuận buồm xuôi gió; nhưng hôm nay, cây bút trong tay như nặng ngàn cân. Một hồi lâu, anh mới kết thúc được nhiệm vụ ‘gian khổ’.

Đem hiệp nghị thư giao cho một hộ sĩ, Đông Nghị lại một lần nữa mang khẩu trang, hướng bác sĩ gây tê gật đầu, tất cả mọi công việc lu bù lên.

Trạc Thác một mực canh giữ ở chỗ đó cùng nói chuyện với Tư Vũ để phân tán sự chú ý của cô, để cô không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Hai giờ sau, cuối cùng cũng thuận lợi mang bọn trẻ từ trong cơ thể mẹ ra. Nhìn thấy hai đứa trẻ, nghe được tiếng Đông Nghị chúc mừng “Kevin, chúc mừng cậu, mẹ tròn con vuông!” Trạc Thác mừng rỡ kích động, sau đó ‘đoàng’ một tiếng, té trên mặt đất ngất đi.

Người vẫn còn đầy đau đớn, Tư Vũ thấy thế sợ hãi gọi “Thác, Thác!”

Đông Nghị vừa khuyên cô đừng nhúc nhích kẻo chạm đến vết thương, vừa sai người nâng Trạc Thác dậy. Sau khi kiểm tra một phen, anh thở hắt ra, mỉm cười đối với Tư Vũ nói “Kevin vì quá khẩn trương, hơn nữa lại cực đói và mệt nhọc cho nên mới ngất đi. Nhưng sẽ tỉnh sớm thôi, em cứ yên tâm.”

Tư Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nội tâm đầy ngọt ngào cảm động. Thực là làm khó anh rồi. Sáng nay vừa tỉnh lại cô liền bắt đầu đau, sau đó được mang tới đây để chờ sinh. Tự nhiên Thác cũng một mực chờ ở chỗ này, mình càng đau thì anh càng lo lắng, đầu như viên ngói trích thủy không vào, hơn nữa tinh thần như vào tình huống quá căng thẳng, vừa rồi nghe được tin mình đã an toàn, khó trách lại bất tỉnh như vậy.

Thuốc tê đã chậm rãi thối lui, miệng vết thương bắt đầu trở nên đau đớn, nhớ đến còn chưa được gặp bọn trẻ nên cô đành nhịn, xin được sự cho phép của Đông Nghị “Bác sĩ Lý, tôi muốn nhìn bọn trẻ có được không?”

Đông Nghị gật đầu, hai vệ sĩ bế ra hai bé trai đến trước mặt cô.

Tư Vũ tham lam nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự nhau, hai khuôn mặt hồng hồng mà vô cùng vui mừng và thỏa mãn, khuôn mặt xinh đẹp làm cả phòng sinh chiếu rọi ánh sáng rạng rỡ. Làm cho tất cả mọi người đều ngây người.