Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 35

Tại điện Thái tử.

Noãn Ngọc xuống giường, sau khi rửa mặt và thay quần áo liền hưng phấn chạy đi tìm Trạc Thác. Vừa đến đại điện cô thấy một nhóm nữ nhân đến gần mình.

“Nô tì Như Doãn thỉnh an Noãn Ngọc công chúa!”

“Nô tì Hoàn nhi thỉnh an Noãn Ngọc công chúa!”

“Nô tì Ngữ Kim Xảo thỉnh an Noãn Ngọc công chúa!”

…………….

Noãn Ngọc ngơ ngác nhìn đám người trước mặt mình, các cô gái đều rất xinh đẹp, hơn nữa trên mặt mỗi người đều có ánh mắt nịnh nọt và nịnh nọt!

“Xin hỏi các cô là ai?” Đôi mi thanh tú của Noãn Ngọc hơi nhíu lại, cần chờ hỏi.

“Noãn Ngọc công chúa, chúng tôi đều là thứ phi của thái tử điện hạ, từ nay về sau chúng ta là tỷ muội.” Ngữ Kim Xảo tranh nói.

A! Noãn Ngọc bỗng hiểu ra, cô cũng biết dựa vào thân phận và tướng mạo của Trạc Thác thì khẳng định bên cạnh sẽ có rất nhiều nữ nhân, nhưng khi tận mắt thấy họ thì trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái. Nhưng trước khi rời khỏi Nguyệt Ký, mẫu hậu đã từng dạy bảo qua cô phải hòa hảo với các phi tử khác. Hôm nay thấy họ khá lịch sự, huống hồ họ lại còn đang nịnh nọt mình nên cũng không phải so đo gì.

“Các vị tỷ tỷ, từ nay về sau hãy chiếu cố muội nhiều hơn!” Cô nhìn họ khách khí cười.

Các cô gái kia thấy phản ứng của cô như vậy đều trở nên sửng sốt. Các cô đều đã nghe nói vị công chúa nước Nguyệt Ký này chính thái tử điện hạ tự mình đứng ra hòa thân, mặt khác, các cô còn nghe được dân chúng trong thành đều xem trọng vị công chúa tương lai này có thể leo lên vị trí Phượng hoàng, đây cũng là nguyên nhân mà từ sáng sớm đã đến thỉnh an cô để lấy lòng.

Sau mấy tháng điện hạ trở về, chẳng những không truyền họ thị tẩm mà thậm chí còn chẳng thèm để ý đến họ dù chỉ là thoáng qua! Có khi họ mượn cớ để đến gần anh, nhưng cuối cùng lại bị trục xuất khỏi cung.

Bởi vậy dù vị công chúa này có thể được điện hạ đặc biệt đối đãi mà đố kỵ và bất mãn nhưng vì tương lai có thể có một vị trí ở hậu cung nên họ đành phải đem oán hận chôn sâu tận đáy lòng, tranh thủ thời gian đến nịnh nọt cô.

“Điện hạ tảo an!” Nghe thấy lời thăm hỏi ân cần và cung kính, các cô gái đều dừng sự quyến rũ lại, chuyển ánh mắt về phía Trạc Thác vừa bước vào đại điện, trên mặt hiện lên sự ngượng ngùng, hoảng sợ, còn có ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ tà mị.

“Nô tì thỉnh an điện hạ!” Noãn Ngọc công chúa đã kịp phản ứng, vội vàng chạy đến trước mặt Trạc Thác khom người chúi chào.

“Công chúa xin hãy đứng lên!” Giọng điệu bình thản nhưng lại rất lễ phép.

Noãn Ngọc từ từ ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt mê người này ngượng ngùng không thôi “Điện hạ, từ nay về sau xin hãy gọi tên nô tì!”

Trạc Thác nhíu lông mày, sau đó k đếm xỉa gì tới gật đầu.

“Điện hạ, nghe nói Thịnh Đều là đô thành cực kỳ xinh đẹp và phồn vinh, nô tì cả gan xin điện hạ mang nô tì ra ngoài ngắm cảnh. Nghe người trong cung nói hoàng huynh sáng sớm đã mang theo Vong Ưu tỷ tỷ đi rồi.” Để tránh xưng hô lẫn lộn, mẫu hậu của Noãn Ngọc đã dạy cô phải gọi Tư Mã Tước thành hoàng huynh.

Trạc Thác nghe xong gương mặt trở nên kinh ngạc và đố kỵ, sau đó nhìn những người phụ nữ kia vẫn cúi đầu,trong tay mỗi người đều cầm một hộp gấm, một sự chú ý lập tức lóe lên: “Noãn Ngọc, từ nay các nàng hãy coi nhau như tỷ muội của nhau. Hôm nay, nàng hãy cùng họ làm quen, nói chuyện để tăng thêm tình cảm, tương lai để dễ có thể ở chung.” Nói xong, anh thêm vào một nụ cười mị hoặc nhân tâm.

Mặc dù có chút thất vọng nhưng nghĩ lại những lời anh nói cũng không phải không có lý, dù sao cũng đã được gả cho anh, tương lai đều phải ở lại Thịnh Trạc hoàng triều, nhất định là sẽ có cơ hội ra ngoài ngắm Thịnh Đều sau. Vì vậy cô mỉm cười gật đầu với anh “Nô tì xin nghe theo lời dạy bảo của điện hạ!”

“Ta còn chuyện phải làm.” Trạc Thác sớm đã không chờ được muốn ra khỏi cung “Nàng cần cái gì thì tìm các tỷ tỷ nha!”

“Đa tạ điện hạ! Xin người hãy bảo trọng!” Biết anh quan tâm đến mình, Noãn Ngọc vô cùng cao hứng, khi cô ngẩng mặt lên thì thân hình cao lớn đã sớm biến mất ngoài điện. Ngăn chặn sự thất vọng, cô quay lại tiếp tục đối mặt với những cô gái kia và nịnh nọt “các tỷ muội”.

Trên đường phố rộng rãi sạch sẽ, nhìn cnahr tượng phồn vinh tường hòa, nét mặt Tư Mã Tước tràn ngập khâm phục, anh đảo mắt nhìn sang Tư Vũ một chút rồi nói: “Vong Ưu, hoàng đế Trạc Thạc cai trị Thịnh Trạc hoàng triều thật tốt, hy vọng tương lai có ngày nước Nguyệt Ký cũng sẽ trở nên hưng thịnh như vậy.”

Tư Vũ nhìn anh mỉm cười “Biết rồi, nhất định huynh sẽ làm được!”

Đột nhiên Tư Mã Tước dừng lại, đến trước mặt cô do dự nói: “Vong Ưu, nàng đồng ý theo giúp ta cùng nhau cai quản nước Nguyệt Ký sao? Chắc chắn đồng ý giúp ta đem nước Nguyệt Ký trở nên phồn thịnh sao?”

Không ngờ rằng được anh thổ lộ như thế, nhìn ánh mắt chờ mong của anh, cô không thể nào mở miệng được.

“Vong Ưu, được không?” Tư Mã Tước nhắc lại.

“Ta……” Cô muốn cự tuyệt nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ đó khiến Tư Vũ trở nên bối rối không biết phải làm sao.

“Tránh ra, nhường cái…..” Một tiếng thét to dồn dập phá tan cục diện quẫn bách này.

Phản ứng đầu tiên của Tư Mã Tước chính là nhanh chóng ôm lấy Tư Vũ vọt sang một bên tránh khỏi cỗ xe chở đầy thứ gì đó.

Lồng ngực rắn chắc, không biết tại sao Tư Vũ lại cảm thấy rất thoải mái, cảm giác không hề muốn rời khỏi lồng ngực ấm áp này. Hai tháng nay anh đối đãi với mình thế nào cô hiểu rõ; tâm ý và tình ý của anh cô cũng biết; nhưng cô một mực xem nhẹ, lảng tránh, bởi bản thân cũng không biết rõ là có nên tiếp nhận hay không, cô cảm giác mình không còn dũng khí để yêu thêm lần nữa.

Còn anh thì cho rằng bình thường cô sẽ giãy dụa nhưng lần này hoàn toàn không có! Điều này làm cho Tư Mã Tước vui mừng, hai tay cũng vì thế mà dần trở nên sâu sắc hơn, anh hi vọng giờ khắc này có thể mãi mãi dừng lại.

“Thật xinh đẹp, vừa đẹp lại vừa rẻ, vị công tử mua vật này cho người yêu của ngài đi!” Bỗng nhiên vang lên tiếng rao hàng kéo thần trí Tư Vũ lại, cô lúng túng xem hóa ra là bán ngọc.

Cô vội vàng rời khỏi lồng ngực Tư Mã Tước, mượn cơ nhìn về phía sạp những miếng ngọc kia.

Tư Mã Tước cảm thấy hụt hẫng, gương mặt hơi thất thần chó chút ửng hồng, đi theo cô nhìn sang.

“Mỹ sai tặng giai nhân! Công tử, mua chiếc trâm cho vị cô nương này đi a!” Bà chủ bán hàng cầm lấy một chiếc trâm cài đầu màu xanh biếc cung kính đưa cho Tư Mã Tước.

Tư Mã Tước cầm lấy xem xét, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng, sau đó đưa cho Tư Vũ: “Vong Ưu, tặng nàng!”

Nhìn cây trâm cực kỳ xinh đẹp trước mặt,ánh sáng long lanh trong suốt, Tư Vũ lập tức trở nên thích thú, nhưng cô vẫn do dự không biết có nên nhận lễ vật của anh hay không.

Tư Mã Tước thấy cô chần chờ nên nhất quyết cầm lấy cây trâm cài lên tóc Tư Vũ, vừa đi vừa nhìn về phía cô. Hai người đều có tâm tư riêng, không ai biết rằng sau lưng đang có người theo dõi họ.

Màn đêm buông xuống.

Sau khi dùng xong bữa tối, Tư Vũ muốn tới thùng nước ấm để một phen tắm rửa toàn thân, rửa trôi mọi mỏi mệt đế sớm đi ngủ.

Mông lung, tay phải cô động phải một nhiệt lượng nóng hổi. Mở đôi mắt còn đang mê man buồn ngủ thì phát hiện Trạc Thác đang ngồi trước giường mình. Cô vừa thẹn vừa giận, vội vàng giãy dụa muốn rút tay về.

Nhưng Trạc Thác không những không chịu buông tay, ngược lại còn nắm chặt hơn. Đôi mắt thâm thúy nhìn cô, đôi môi mỏng hé mở “Vũ nhi, hôm qua em thật ác độc, dùng nhiều sức như vậy, chỗ này của anh còn rất đau, em biết không?”

“Buông tay ra, nếu không tôi sẽ hét lên!”

Xem cô không dám, gương mặt Trạc Thác trở nên tà mị, lẩm bẩm: “Anh mới biết rằng Vũ nhi của ta lại ôn nhu tuyệt dối không chịu cam lòng đối đãi như vậy.” Đột nhiên, tiếng nói của anh hạ thấp “Vũ nhi, nghĩ đến hắn mang lại khoái hoạt cho em, chúng ta ôn lại lần nữa được không?”

“Ngươi…..Vô sỉ!” Khuôn mặt Tư Vũ nóng lên, giơ một tay lên đánh anh.

Trạc Thác không chờ được cúi đầu xuống, dùng đôi môi nhanh chóng hôn lên hai khóe môi đỏ mọng đầy xích mích.

Đột nhiên xuất hiện cử động làm cho Tư Vũ cảm thấy ngạc nhiên, các miệng nhỏ nhắn tự nhiên mở ra, đầu óc trống rỗng.

Trạc Thác nhân cơ hội tham lam tiến đầu lưỡi vào, dùng hết sức mút lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô. Không lâu sau, trong căn phòng yên tĩnh truyền tiếng từng đợt những tiếng thở dốc.

Trên người cảm giác man mát làm cho Tư Vũ bừng tỉnh trong ý thức hỗn độn. Cô phát hiện Trạc Thác đã leo lên giường từ lúc nào, mà quần áo trên người mình đã sớm bị trút bỏ thì nội tâm càng trở nên thẹn thùng, cô đột nhiên hé miệng hung hăng cắn xuống.

“A!” Trạc Thác quát to lên một tiếng, một dòng máu đỏ tươi lập tức tuôn trào từ khóe miệng anh.

“Vũ nhi!” Anh chau mày bất mãn nhìn cô.

Tư Vũ nhân cơ hội đó né tránh cơ thể anh, nắm lấy y phục trên giường mặc lại, lớn tiếng hét: “Dâm tặc, lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Tiếng nói chứa đựng sự kích động và run run.

“Vũ nhi……” Trạc Thác còn đang cầu khẩn, khuôn mặt lập tức đầy khổ sở.

“Được, ngươi không ra thì ta ra.” Nói xong cô lập tức rời khỏi giường.

Nhìn trời bên ngoài một mảng đen kịt, cơ hồ còn nghe được cả tiếng gió rít, Trạc Thác lo cô lại một mình chạy ra ngoài nên bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, để ta rời đi.”

Tư Vũ liếc mắt nhìn anh,nghiêng người nằm xuống tiện thể kéo chăn phủ khắp toàn thân.

Trên mặc Trạc Thác hiện lên một tia thống khổ và hối hận, thở dài một tiếng rồi lưu luyến rời đi.

Đến khi nghe được tiếng đóng cửa rồi, Tư Vũ mới vén chăn lên, nhô đầu ra, nhìn chằm chằm không biết nghĩ gì.