Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 24

“Tư Vũ!” Tư Vũ mới rời khỏi xe taxi, một bóng người màu tím nhạt rất nhanh chạy về phía cô, ôm chặt lấy.

Yết hầu Tư Vũ một hồi nghẹn nhào cũng ôm chầm lấy người vừa mới tới.

“Này, hai người đều là con gái, đứng giữa đường ôm ấp nhau như thế người nào không biết lại tưởng hai người đang yêu nhau đó.” Thấy người qua đường đều đang chỉ trỏ, Tư Đồ Thụy lên tiếng nhắc nhở hai người.

“Nói thật, nếu tớ là con trai nhất định tớ sẽ tìm và rước Tư Vũ về nhà.” Tiếu Tiêu Minh lưu luyến không muốn rời khỏi Tư Vũ, nhìn cô “Xem xem, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có thân hình. Quả thực là thiên sứ và ma quỷ hợp nhất, đúng là hấp dẫn nhất đối với đàn ông.”

Được cô ấy khen như vậy, Tư Vũ lập tức đỏ bừng mặt: “Tiêu Minh, cậu đừng linh tinh.” Sau đó cô hâm mộ nhìn nụ cười tươi tắn đầy sức sống của cô ấy, ngũ quan tuy không phải rất xuất sắc nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết, bình dị lại gần gũi, cô kìm lòng không được nói: “Tiêu Minh, cậu…..mới là tấm gương của tớ, cậu mới đáng được đàn ông yêu mến, nâng niu.”

“Tớ ư?” Tiêu Minh kêu to lên “Cậu xem với tình tình tớ, nói nể tình một chút cũng chỉ là khả ái thôi. Cậu mới là đối tượng để đàn ông săn đuổi đó. Tớ nhớ trước kia Tư Đồ Thụy thường đi sau cậu, luôn dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn cậu, hại không biết bao nhiêu cô gái yêu thầm cậu ấy rồi đó.”

“Tớ….Tớ đâu có.” Tư Đồ Thụy vội lên tiếng. Nhưng anh ngôn hành bất nhât, vừa nói xong lại liếc mắt nhìn về phía Tư Vũ, con ngươi đen láy biểu lộ sự ái mộ không hề che giấu.

“Thôi, cậu đừng trêu A Thụy nữa.” Tránh đi ánh mắt cực nóng của Tư Đồ Thụy bắn tới, Tư Vũ vội chuyển chủ đề: “Tiêu Minh, lần này cậu định ở lại trong bao lâu?”

“Chắc đến Chủ nhật tớ mới đi, nhưng hôm nay ba tớ gọi điện bảo tối mai tớ phải lên đường. Cho nên cả ngày hôm nay đều thuộc về tớ, hai người phải nghe theo sự sắp xếp của tớ nhé.” Nói xong cô hỏi điện thoại của Tư Vũ, Tư Vũ nghi ngờ nhưng cũng lôi từ trong túi sách ra đưa cho cô. Nhận được cô liền tắt máy, sau đó cũng tắt cả máy của Tư Đồ Thụy.

Sau đó ba người vui chơi điên cuồng, họ cùng nhau đi trên đường cái, cùng nhau ăn uống trong quán, cùng nhau đi hát karaoke, cuối cùng là trở về trường học đã hơn mười năm chưa về - trường Thánh Thanh.

Hôm nay đối với Tư Vũ mà nói là ngày vui nhất trong sáu năm nay, những nụ cười của cô đều phát ra từ nội tâm đang hát vang nhảy múa, đi cùng những người bạn thâm làm cô nhớ lại kỷ niệm tuổi thiếu niên. Khi đang chìm vào vui sướng, cô hồn nhiên không hề biết mình đã bị ai đó theo dõi.

“Tới gần một chút! Gần chút nữa!” Tiêu Minh một bên giơ camera, một bên hô hào hai người đứng cách đó không xa hô hào, cặp lông mày nhàn nhạt hơi nhăn lại “A Thụy, cậu đứng xa như vậy làm gì chứ? Tư Vũ đứng cạnh cắn cậu sao?”

Tư Đồ Thụy xấu hổ nhìn về phía Tư Vũ, Tư Vũ cười với anh “Đứng xích qua đây một chút đi.”

Nhận được sự ủng hộ, Tư Đồ Thụy lập tức tiến lại gần, hai tay chần chờ khoác lên bờ vai mảnh khảnh của cô, đầu cùng dần ngả lại.

Tách! Tách! Ánh đèn không ngừng lóe sáng, Tư Đồ Thụy càng lúc càng lớn mật, đến cuối cùng lại hôn lên má Tư Vũ. Tư Vũ không kịp đề phòng liền kinh ngạc nhìn anh.

-----------------------

Trong nhà ăn yên tĩnh, Tư Vũ cúi đầu ăn đồ ăn trong chén, Tư Đồ Thụy nhìn quanh bốn hướng, Tiêu Minh thì đang nhìn những bức ảnh vừa mới chụp khen không ngớt lời.

“Hai người các cậu thật là Kim Đồng Ngọc Nữ. Đúng rồi, cả hai giờ đều chưa lập gia đình, chi bằng thành một đôi luôn đi.” Nói xong cô mập mờ nhìn về phía hai người.

Khuôn mặt Tư Vũ đột nhiên đỏ ửng, không tự nhiên nói: “Cậu đừng nói đùa. Tớ….sao xứng với A Thụy chứ.” Đúng là dù gia đình có giúp đỡ hay do mình tự túc thì cũng không xứng với mọi thứ của A Thụy.

“Tư Vũ, không phải như thế, không được nói vậy.” Tư Đồ Thụy vội vàng nói “Chỉ cần em đồng ý thì đó là vinh hạnh của anh!” Nói xong anh chân thành nhìn cô.

Tư Vũ vội vàng tránh đi, lúng túng nói: “Tối rồi, tớ phải về trước. Tiêu Minh, cám ơn cậu, hôm nay tớ thật sự rất vui!”

Thấy không khí kỳ quái này, lại nhìn hai người họ mập mờ không rõ có điểm khác thường, Tiêu Minh không khỏi nghĩ cho họ một cơ hội: “Ai da, tớ phải đi thăm nhà bác chồng tớ nên phải đi trước đây. A Thụy, cậu đưa Tư Vũ về nhà nhé. Có gì chúng ta liên lạc sau!” Không chờ họ phản ứng, cô vội vàng đứng lên xách túi xách bước ra khỏi nhà hàng.

Cuối cùng vì Tư Đồ Thụy kiên trì nên Tư Vũ đành đi với anh.

------------------

“Tư Vũ, em…….thật sự sống chung với hắn sao? Hai người đã gặp lại nhau bao lâu rồi?” Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Tư Đồ Thụy kinh ngạc nhìn khu nhà cao cấp trước mắt này mà hỏi ra những nghi vấn trong lòng.

Tư Vũ khẽ cắn môi gật đầu: “Bọn em đã sống chung mấy tháng rồi.”

Gương mặt hiện lên một sự thất vọng phiền muộn, Tư Đồ Thụy cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn.

“A Thụy, em lên trước đây. Bye bye!” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, vội vàng mở cửa xe đi ra ngoài.

Hai chân vừa chạm tới đất liền có vài phóng viên lao đến, chĩa microphone hỏi cô: “Xin chào cô Thẩm, tôi là phóng viên tạp chí xã XX, có một vấn đề gấp muốn cô trả lời. Trạc tổng giám đốc chưa từng để bạn gái về nhà mình, cô là người đầu tiên, đây có phải là biểu hiện của địa vị đặc biệt trong lòng anh ấy của cô?”

“Cô Thẩm, nghe nói cô là mối tình đầu của Trạc tổng giám đốc, có thể nói đơn giản quá trình gặp nhau của hai người không?” Một phóng viên khác cũng không cam chịu.

“Cô Thẩm, nghe nói sáu năm trước cô và Trạc tổng giám đốc có hiểu lầm nên bị chia cách, xin hỏi hai người làm sao để hóa giải hiểu lầm, một lần nữa làm lại từ đầu vậy?”

Chân tay Tư Vũ luống cuống nhìn họ không ngừng truy vấn, không ai muốn bỏ qua cho mình, vừa buồn bực vì không hiểu tại sao họ lại biết đến hành tung của mình, lại vừa phải nghĩ xem nên trả lời mọi vấn đề như thế nào.

Mấy năm làm phóng viên nên cô cũng có chút kinh nghiệp, cô lập tức trấn tĩnh lại, đột nhiên nghĩ đến một đáp án hợp lý, liền nói: “Thực xin lỗi, mọi người hiểu lầm rồi, tôi……….tôi chỉ là dọn phòng của ông Trạc thôi.”

“Nữ phục vụ phòng?” Trong số đó có một phóng viên lộ vẻ mặt hiếu kỳ “Nhưng sáng sớm hôm qua chúng tôi tận mắt thấy Trạc tổng giám đốc và cô cùng xuất hiện ở quảng trường Nhân Dân mà.”

“Trong nhà cần dùng một loại giấy vệ sinh, anh ấy chỉ đưa tôi đến đó mua đò mà thôi.” Lời nói của cô trở nên trôi chảy.

“Nhưng, khi chúng tôi hỏi Trạc tổng giám đốc chuyện này có đúng không, anh ấy cũng không phủ nhận, vậy cô giải thích thế nào đây?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, mọi người muốn biết không bằng đi hỏi đương sự đi.”

Một phóng viên khác âm thầm đánh giá bộ quần áo trên người cô, sắc bén hỏi: “Cô Thẩm, nếu như tôi không nhìn nhầm thì bộ quần áo cô đang mặc bây giờ đều là bộ sưu tập mùa hạ của Chanel năm nay lưu hành rất ít, hơn nữa số lượng đều có hạn. Điều này…………”

Tư Vũ cúi đầu nhìn xuống, nhìn bộ váy trên người thầm than thở. Đúng là làm gì có nữ phục vụ nào lại ăn mặc quần áo hàng hiệu như vậy? Khi cô đang không biết phải mở lời làm sao thì Tư Đồ Thụy đột nhiên đi đến bên cạnh cô, ân cần nói: “Tư Vũ, em không sao chứ?”

“Cô Thẩm, xin hỏi người này là ai? Hai người có quan hệ gì?” Phóng viên thật là nhanh, làm cho người ta chán ghét như luồn ruồi bọ, họ lập tức chuyển chủ đề sang người Tư Đồ Thụy.

“Chúng tôi là bạn tốt của nhau.” Tư Đồ Thụy thay cô trả lời, anh nói tiếp: “Các vị phóng viên, hành vi của mọi người đối với người bạn này của tôi thật bất lịch sự, xin mọi người nhường đường.” Nói xong anh ôm lấy Tư Vũ tránh né họ mà bước vào cửa chính khu nhà, một mực muốn tiễn cô đến tận cửa thang máy.

“Cám ơn anh! A Thụy, nếu không phải anh ở đây em thật sự không biết nên làm thế nào để thoát thân nữa.” Ánh mắt Tư Vũ tràn đầy cảm kích “Anh cũng về nhanh đi.” Quay lại nhìn anh một cái cô mới bước vào thang máy.

Đêm nay công ty có chiếu một bộ phim cần Trạc Thác ở đó giám sát đến rạng sáng anh mới trở về. Tư Vũ chỉ ăn gì đó nhẹ nhàng, nhìn đống ảnh chụp Tiêu Minh mới gửi sau đó cô trở lại phòng ngủ, từ từ tiến vào mộng đẹp.

Hôm sau, mới sáng sớm Tư Vũ đã thấy mắt phải nháy gay gắt, có cảm giác không rõ ràng như có sự tình sắp phát sinh. Nhưng hai ngày nay Trạc Thác đối xử với cô rất tốt, cực kỳ yêu chiều cô nhưng cô cảm thấy có điều gì đó không chân thực, cảm giác việc này sẽ không kéo dài lâu.

“Vũ nhi, anh đi đây?” Trạc Thác hôn xuống mi mắt cô một cái, vui sướng ra khỏi cửa.

Sự thân mật của anh làm cho sự bất an trong lòng cô tiêu trừ không ít, cô nhẹ nhàng khép cửa lại, gạt bỏ sự hoảng hốt mà ca hát rồi dọn dẹp căn phòng.