Minh Thần

Chương 3-2

Bên trong hoàn toàn im lặng —— Ba giây sau, một tiếng hét kinh thiên địa khiếp quỷ thần từ miệng Hàn Hiểu phát ra. Trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ, giống như gặp quỷ, nhanh chóng lui lại phía sau.

Anute đã sớm đoán Hàn Hiểu sẽ có phản ứng này.Hắn búng tay ‘tách’ một cái, hai giây sau, hai người đàn ông cao lớn mặc trang phục kì lạ như có ma thuật lần lượt từ trong không khí hiện ra.

“Đã chuẩn bị tốt chưa”?.

“Dạ rồi, thưa chủ nhân”.Một người tiến lên, trên tay cầm hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

Hàn Hiểu dụi dụi mắt, nghi ngờ có phải mình hoa mắt không, cậu không nhìn nhầm, đó là…hộ chiếu? Cậu quay đầu, đúng như dự đoán, nhìn thấy trong tay tên còn lại đang cầm vé máy bay.Ông trời ơi, không nghĩ tới tên Minh Thần này cũng rất hiện đại a.

Anute gật đầu, phất phất tay về hướng hai người kia. Trong nháy mắt, Hàn Hiểu không hiểu tại sao mình lại đang xuất hiện trong đại sảnh của sân bay náo nhiệt! Cậu vội vàng muốn há mồm kêu ‘bắt cóc’, không ngờ trong cổ họng không phát ra được âm thanh nào, ngay cả hừ hừ hai tiếng cũng không được.

Cậu chỉ có thể trừng mắt, dùng ánh mắt sắc như đao nhìn về phía Anute đang giả bộ vô tội mà băm vằm.

“Cưng ơi, bởi vì trạng thái cơ thể của em không cho phép dịch chuyển tức thời khoảng cách dài, chỉ có thể ủy khuất em ngồi máy bay vậy”.Anute giơ cao tấm vé máy bay lên, hướng về phía Hàn Hiểu trưng ra nụ cười chói lóa.

“Khoang hạng nhất a”.

Ngồi trên máy bay xa hoa thoải mái, trong lòng Hàn Hiểu tâm tình gì cũng có. Đi không từ biệt——-không cần phải nói, công việc ổn định bị mất, càng đáng sợ hơn là cậu từ nay sẽ thành người mất hộ khẩu.Muốn an an ổn ổn sống bình yên đến hết đời chỉ sợ là hy vọng xa rời rồi, nhỡ may chọc giận cái vị thần XX nào đó mất hứng, đến lúc đó thì ngay cả người nhặt xác cho mình cũng không có a~~

“Đừng suy nghĩ lung tung”. Anute đung đưa ngón tay,không khí xung quanh sinh ra một chút dao động, một bức ‘tường’ kiến trúc trong suốt xuất hiện trong khoang máy bay.Hàn Hiểu biết, cái này là để ngăn cách với bên ngoài.

Ánh sáng vàng chợt lóe lên, Tiểu Minh Thần trần truồng lại chạy ra.Nó bổ nhào vào đùi Anute hô to: “Cho con quần áo đi mà ~ quần áo ~~ như thế này nhìn không đẹp chút nào!”.

“Con bây giờ là linh thể, không ai nhìn thấy được. Cho con mặc quần áo chẳng phải là hù người khác sợ chết khiếp sao?”.Anute lắc đầu, không phủ nhận có ý trêu trọc ở trong đó.Lẽ ra thằng nhóc nhà mình không nên chạy ra ngoài, đáng lẽ ra, cứ ngoan ngoãn ở trong bụng Hàn Hiểu không phải tốt sao? Muốn mặc quần áo, chính mình dùng pháp lực biến thành đi.

“Ứ ừ ~~ Ứ ừ~~~”.

Tiểu Minh Thần không chịu buông tha, từ đầu này bay qua đầu kia, thỉnh thoảng lại ở trên không làm động tác nhào lộn có độ khó cao.Tuy biết chắc là nó không rơi xống nhưng Hàn Hiểu vẫn không nhịn được mà thay nhóc con nhà mình đổ mồi hôi lạnh.

“Xuống đây đi, con không chóng mặt hả!”.Hàn Hiểu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, túm lái tên nhóc bướng bỉnh lôi xuống dưới.Tiểu Minh Thần ‘ứm ừm’ vùng vằng, trò chơi đang hay bị người cắt ngang, mất hứng.

“Con nó tên là gì?”.Hàn Hiểu quay đầu nhìn về phía Anute.Cậu giả vờ vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ mũm mĩn hồng hào một cái, thành công ngăn chặn tên nhóc con bướng bỉnh.Xem ra trận đòn lúc trước vẫn còn rất có hiệu quả.

“Không biết”.Anute lật một trang tạp chí, đưa ra một câu trả lời rất vô trách nhiệm, nhìn bộ dạng hắn im lặng đọc tạp chí,căn bản là không giống vị thần chết hung ác, ngược lại, lại mang theo một loại cảm giác cao quý tao nhã.

“Em quyết định đi”.Hắn quay đầu lại, chỉ một ánh mắt đã khiến đứa con đang nói thao thao bất tuyệt kháng nghị kia bị bịt miệng.


“Tôi sao?”.Hàn Hiểu hơi hơi sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi mà chỉ vào mũi mình.

“Đương nhiên, em cũng quyền mà, không phải sao?”.Anute cười dịu dàng, hắn cố ý ghé sát vào tai Hàn Hiểu nói, giọng nói từ tính trầm thấp cùng hơi thở nóng hổi, thổi vào lỗ tai của Hàn Hiểu.

“Tôi biết rồi, tránh xa xa tôi ra một chút”.Hàn Hiêu đấy Anute ra, đối với ánh mắt tò mò của Tiểu Minh Thần, lại càng thêm quẫn bách, hận không thể từ trên máy bay nhảy xuống!

“Phi lễ vật thị!(*)”.Cậu đưa tay che tầm nhìn của thằng bé: “Con …sau này tên là Hàn Lễ”.

(*) Phi lễ vật thị: ý là những việc vô lễ, bất lịch sự, thì không nên nhìn,không nên nghe,  không nên nói, không nên làm.

Mồ hôi lạnh đồng thời từ trán của Minh Thần lớn lẫn nhỏ chảy xuống ròng ròng.Là bản thân mình nói ra nên Anute cũng không phản bác được gì, nhưng Tiểu Hàn Lễ khuôn mặt khổ sở, lập tức muốn khóc rồi.

Đối với thần thánh có vị trí cao mà nói, tên đều có ý nghĩa phi phàm. Giống như Minh Thần Anubis, cũng có rất ít người biết hắn có một cái tên khác.Tiểu Hàn Lễ không cầu tên mình có bao nhiêu uy phong, nhưng ít ra, ít ra cũng phải giống tên một vị thần a! Hàn Lễ Hàn Lễ, vừa nghe đã biết nó là con lai rồi!

Kháng nghị không hiệu quả, một chút ý kiến cuối cùng của Tiểu Minh Thần cũng bị bóp chết dưới bàn tay của Hàn Hiểu. Tên nhóc giận dỗi mà chạy loạn khắp cabin, liều mình không chịu trở về bụng Hàn Hiểu. Hu hu hu, ông ấy mặc kệ rồi! Sao lại mang theo cái người bắt nạt người khác như thế chứ!

Anute cực kỳ kiên nhẫn phi thường, dọc đường đi đối với oán hận của đứa con coi như không nhìn thấy.Trước khi xuống máy bay, tên nhóc còn làm loạn kinh hơn nữa.Anute không chút hoang mang, chỉ vẻn vẹn nói mỗi một câu khiến cho thằng bé thét lên rồi bay vào bụng Hàn Hiểu.

“Ta muốn bỏ kết giới rồi, không quay trở lại, bị người khác chộp lấy ắn tươi nuốt sống cũng đừng trách ta không nói trước”.

Cái tên Hàn Lễ cuối cùng cũng được quyết định, tuy rằng đây không phải cái tên đại diện cuối cùng của nó được ghi bảng tên của các vị thần trong thần miếu Amun, nhưng đây là cái tên đầu tiên được đặt có ý nghĩa khác thường.

Đi khỏi sân bay, Hàn Hiểu lại một lần nữa được mở rộng tầm mắt nhìn thấy pháp lực kì diệu của Anute. Giống như biến ma thuật, bản lĩnh trong nháy mắt bọn họ đã ra khỏi thành phố, đặt mình trên một sa mạc mênh mông.

++++++++

Gió nổi lên, cát bụi trải qua ngàn năm bay đầy trời, tiếng ca du dương, từ một nơi xa xa trong biển cát truyền đến———

…..Một chiếc thuyền làm bằng vàng, gương cao buồm trắng xuất hiện trước mặt Hàn Hiểu.Nhìn kỹ, thân thuyền được hai con cá sấu hung dữ miệng rộng đang há mồm nâng lên.

Hàn Hiểu sợ hãi mà lui lại mấy bước, Anute lại ôm lấy thắt lưng cậu nghiêng người về phía trước, bọn họ liền xuất hiện trên thuyền. Hàn Hiểu trộm quan sát bốn xung quanh, trên thuyền hết sức khoáng đãng, ở giữa trung tâm có một cái điện thờ làm bằng vàng, phía trên còn có thể nhìn thấy phù điêu nổi hình chim cắt.

Anute hướng về phía mặt trời nói một câu, Hàn Hiểu nghe không hiểu gì hết, cậu đoán rằng đó là ngôn ngữ Ai Cập cổ.

Cá sấu nâng thân thuyền khép cái mồm lớn lại, hơi thở mà bọn chúng thở ra biến thành một dòng sông màu ngọc bích, kéo dài đến phương Đông xa xôi.Dòng sông trong veo chậm rãi chảy phía trên cát vàng, sạch sẽ mà trong suốt, ngay cả những hạt cát nhỏ ở phía dưới cũng nhìn thấy rất rõ ràng.


++++++++

Hàn Hiểu ngây ngốc trợn mắt, mỗi một chỗ bên bờ sông biến hóa đều làm cậu mở to mắt ra…Sa mạc chậm rãi lui về phía sau——biến thành một ốc đảo xinh đẹp, chỉ có hoa cói lẳng lặng nở rộ ở hai bên bờ sông xanh ngọc bích, những đóa hoa nở rộ xinh đẹp nhất—–phế tích ngàn năm bị xói mòn dần dân khôi phục lại sức sống, cởi bỏ lớp ngoài tàn tạ bị gió cát ăn mòn, lại một lần nữa hiện ra nên văn minh tinh thần sáng chói của nó.

Lịch sử chưa được nhân loại tìm ra giống như một màn sương tản đi, xuất hiện ở trước mắt Hàn Hiểu, là khí thế hào hùng kia, đất nước cổ xưa thu hút tâm hồn con người………

“Đây, đây là là———”.Cậu liếm cánh môi khô nẻ, mở to mắt nhìn thuyền từ sông lớn quẹo vào một nhánh sông nhỏ.

“Thebes”.Anute cười, thay Hàn Hiểu giải thích nghi hoặc. Ngón tay của hắn khẽ khẽ gõ lên mạn thuyền, thân thuyền làm bằng vàng ngay lập tức trở nên giống như những chiếc thuyền bình thường, Hàn Hiểu vội vàng thò đầu nhìn xuống sông, quả thật là….hai con cá sấu to lớn dữ tợn kia cũng biến mất không thấy tăm tích……

“Cẩn thận kẻo ngã”.Anute hảo tâm giúp cậu một phen, không biết niệm thần chú gì mà màn sương màu vàng trước mặt tán đi, bờ sông trống không lập tức bắt đầu trở nên náo nhiệt…..

Cả nam lẫn nữ mặc trang phục và đeo trang sức truyền thống của Ai Cập đi ở trên đường phố, thương nhân cao giọng rao các loại hàng hóa đến từ khắp nơi trên thế giới: trang sức, đá quý, hương liệu, ngà voi——-thậm chí còn có cả vải vóc và dụng cụ đắt đỏ được mang về từ Ấn độ và Ba Tư xa xôi———

Hàn Hiểu chỉ có há hốc mồm ra mà nhìn, mắt đều không nỡ chớp một cái…Cậu, cậu đã về Ai Cập cổ đại sao? Không phải cậu đang nằm mơ đấy chứ!

Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu xuống dòng sông Nile xinh đẹp.Anute khóe miệng mang theo vẻ cưng chiều cười, hắn một tay ôm lấy thắt lưng Hàn Hiểu, để đề phòng cậu hưng phấn quá mà rớt xuống sông, một tay thì nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, động tác làm dòng sông mang chiếc thuyền tiến về chỗ kia.

Xa xa, một mùi thơm thanh nhã chui vào mũi, Hàn Hiểu quay đầu lại, chỉ thấy một con thuyền nhỏ có treo màn trướng được trang trí tinh xảo ở đối diện đang chạy nhanh đến, thân thuyền lướt qua trong nháy mắt, mùi hương thần kì càng đặc hơn.

“Đó là thuyền du lịch quý tộc”.

Anute thản nhiên giải thích, trong nháy mắt, mặt Hàn Hiểu đỏ ửng lên…Cậu, cậu lại nhìn thấy hai người phụ nữ lõa thể phần trên—-còn có những người phụ nữa đang nghịch nước bên bờ sông kia nữa, tất cả đều như nhau, hào phóng phô bày thân thể nổi bật màu đồng nhạt của mấy nàng.Giống như những đóa hoa kiều diễm bên bờ sông Nile, những làn da ẩm ướt kia, nét mặt của những người phụ nữ Ai Cập cổ tỏa sáng, chân thực như thế mang đến cho Hàn Hiểu một cảm giác đánh sâu vào thị giác mãnh liệt.

Rất nhanh, thuyền nhỏ thuận theo dòng nước cập vào một chỗ trống của hậu viện, dòng nước lại trực tiếp thông với một biệt uyển, Hàn Hiểu vẫn là lần đầu tiên được mở mang tầm mắt.

“Chúng ta, chúng ta đã thực sự trở lại thời cổ đại rồi sao?”.Cậu tựa như một chú mèo nhỏ mới sinh, nắm chặt lấy tay Anute, theo sát phía sau đối phương.

Hàn Hiểu có một loại cảm giác bất an không hiểu tại sao, giống như chỉ cần buông tay Anute ra, cậu sẽ lập tức bị chìm trong dòng sông lịch sử, không có cách nào quay trở lại———–

“Đúng vậy, nơi này là an toàn nhất”.

Anute phất phất tay bảo đám người hầu đang tiến đến lui xuống, một tay ôm lấy eo Hàn Hiểu, ôm hờ cậu tiến đến vườn hoa, bên trong vườn hoa sớm đã chuẩn bị đệm mềm, ghế dài, còn có trái cây và đồ ăn ngon nữa.

“Coi như là du lịch đi, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi 8 tháng”.

“Hả?”.

Anute vỗ vỗ xuống chiếc đệm mềm được dệt tinh xảo, ý bảo Hàn Hiểu ngồi xuống, hắn tự rót cho mình một cốc rượu, bắt đầu chậm rãi trả lời hàng loạt những chuyện bí ẩn.

“Em hẳn là đã nghe qua về lịch sử của Ai Cập cổ đại, tại Ai Cập cổ đại, vương quyền và thần quyền là tối cao nhất, vì vậy ta có thể không tốn chút sức nào mà phát huy pháp thuật, hơn nữa cũng không phải lo lắng những ‘vị thần’ khác phát hiện ra.Nhưng vì để an toàn, ta sẽ cố gắng hết sức không dùng thần lực mà lấy thân phận quý tộc ở Thebes nghỉ ngơi 8 tháng.Chỉ cần đứa bé được sinh ra, chúng ta lại có thể quay về sống ở thời đại của em”.

Hàn Hiểu vểnh tai, cố gắng tiêu hóa sự thật nghe được: “Anh —-đang tránh né cái gì sao?”.

“Nghiêm chỉnh mà nói không phải là ta, mà là em và thằng bé”.Anute mỉm cười nhìn cậu: “Có một tên rất phiền toái, hắn một lòng muốn đánh cắp sức mạnh hắc ám để trờ thành kẻ cai trị thế giới trong lòng đất.Đáng tiếc, chỉ cần có ta ở đây, dã tâm của hắn sẽ không có cách nào thực hiện được”.

“Anh nói là—-hắn muốn Hàn Lễ?”.

“Đúng vậy, Minh Thần còn nhỏ tuổi, đặc biệt Minh Thân thân thể chưa hoàn thiện, là dễ dàng bị đánh cắp sức mạnh nhất”.