Minh Thần

Chương 15

Chờ đến lúc Hàn Hiểu tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng quen thuộc.

Cậu đang ở trong chiếc ao được xây bằng những khối cẩm thạch bằng phẳng, nước ao sạch sẽ trong suốt, có thể nhìn thấy rõ được bích họa ở dưới đáy ao, nụ sen hồng nhạt chưa nở vẫn đứng đong đưa theo gió ở giữa ao.

Đây là nơi cậu đã đến trong giấc mơ vô số lần, nhưng mà lúc này, Hàn Hiểu kinh ngạc phát hiện ra bên trong bông sen bên cạnh cậu có một đứa trẻ đang ngủ say.

“Hàn Lễ!”.

Đứa bé đang trong giấc ngủ sâu, đáng yêu như một bức tranh.Nó nằm co người, có một chút tóc che trên chiếc trán, chiếc miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt, tất cả hợp lại phát ra tiểng thở nhè nhẹ, dù thế nào cũng có cảm giác rất …rất thật.

Đúng rồi, cơ thể của nhóc con mũm mĩn mịn màng trắng nộn, không giống như màu trắng bạc khi còn là linh thể.

Vậy…nhóc con đã thực sự được sinh ra sao?

Hàn Hiểu buồn bực nhìn nhìn bụng mình, sau đó lại đưa tay chọc chọc cánh tay nhỏ mũm mĩm mịn màng của Hàn Lễ.

Mìn mịn nong nóng.

Hàn Hiểu mỉm cười, nhìn bé con đang say sưa trong giấc ngủ, khóe miệng bất giác chúm chím cười.

“Dậy”.

Anute rẽ nước ao đi đến bên cạnh Hàn Hiểu.

Hàn Hiểu lúc này mới phát hiện trước ao là một tòa thần điện nguy nga tráng lệ, Ra, Horus, Orisis và Isis cùng với Bastet đều có ở đây, còn có nhiều vị thần Ai Cập mà Hàn Hiểu không gọi ra tên nữa.

Anute nói với Hàn Hiểu, tên của Hàn Lễ hôm nay sẽ được khắc vào trong Sáng Thế Thần Điện, trở thành Minh Thần chính thức.

Trải qua một nghi lễ đặt tên inh inh ỏi ỏi, Tiểu Hàn Lễ có một cái tên Ai Cập dài lê thê mà Hàn Hiểu không thể nào nhớ được.Nghi thức kết thúc Hàn Hiểu được Anute mang về thế giới hiện đại.

Trở lại căn nhà trọ nhỏ của mình, Hàn Hiểu hiển nhiên có chút trì trệ…Mọi chuyện xảy ra ở Ai Cập cổ đại như một giấc mơ, thật sự, thực sự mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?

“Đã không sao nữa rồi, mọi chuyện đều đã qua”.

Anute ôm Hàn Hiểu nằm trên giường, thở phào nhẹ nhõm.Tiểu Minh Thần đang ở một căn phòng khác ngủ say, chờ đến lúc nó tỉnh lại cần một thời gian dài, Anute quyết định phải hưởng thụ thật đã những phút hiếm hoi chỉ có hai người như thế này.

“Menet…Pramesse…Tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ?”.


“Không phải, tất cả đều là sự thật”.

“Pramesse, cậu ta thế nào rồi?”.

“Sau khi Ay chết, Horemheb lên ngôi Pharaoh, bởi vì không có con nối dõi, hắn đem vương vị truyền cho Pramesse, cũng chính là Ramesse đại đế, Pramesse lên ngôi chỉ vẻn vẹn một năm lại đem vương vị truyền cho Seti I”.

“Một năm? Pramesse, cậu ấy.. đa xảy ra chuyện gì?”.

“Không nên hỏi”.Anute lắc đầu: “Đấy là chuyện của hắn và Ra”.

“…Vậy, chúng ta còn có thể trở về nữa không?”.

“Không, ta sẽ không trở về nữa”.Ôm Hàn Hiểu, Anute hôn lên trán cậu: “Bắt đầu từ thời kì Tân Vương Quốc hoàn toàn là thời đại của Ra, không còn vị thân nào có thể lay động vị trí của hắn”.

“Hơn nữa từ lúc ta quyết định ở bên em, ta đã không còn cách nào nắm thế giới tử vong trong tay. Sức mạnh của ta chậm rãi chuyển cho Osiris. Từ thời đại của Pramesse, Osiris từ từ chính thức trở thành vua của Minh Giới”.

“Là vì tôi sao?”.

“Không phải”.Anute mỉm cười: “Có điều, ta phân tán đi thần lực của mình để tránh gặp rắc rối.Đáng tiếc là, sẽ không có Tiểu Minh Thần xuất thế nữa”.

Hàn Hiểu cái hiểu cái không mà gật đầu lia lịa.

“Đúng rồi, tôi tự dưng nhớ đến một chuyện”.

“Chuyện gì?”.

“Pramesse làm cho tôi có một cảm giác giống với một người”.

Anute nhíu mày: “Ai?”.

Hàn Hiểu lục tìm trong đầu những người mình quen duyệt qua một lần, bỗng nhiên kêu lên.

“Tôi biết rồi, là Lăng Húc!”.

Anute hơi sững người, xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa đen.Hình ảnh của Lăng Húc xuất hiện rõ ràng bên trong ngọn lửa.Anute nhìn kĩ một hồi, đôi lông mày nhíu vào khẽ giãn ra.Sau đó nhịn không được mà cười ha ha.


Hàn Hiểu nhìn hắn cười mà ù ù cạc cạc, nhịn không được mà chọc chọc đối phương vài cái, cái cảm giác không biết gì cả thật khó chịu.

“Sao vậy, có chuyện gì mà anh cười vui vẻ thế”.

“Không có gì ~ ha ha”.Rất thú vị, có nên nói với Ra hay không nhỉ?

“Nói mau đi, rốt cuộc là tiền bối có chuyện gì?”.

“Là như vậy….”.Anute ghé vào tai Hàn Hiểu nhẹ nhàng nói mấy câu, Hàn Hiểu lập tức trợn trừng lên.

“Ôi trời đất ơi, sao lại có thể như vậy được?”.

“Đấy là chuyện của bọn họ, em đừng quan tâm làm gì”.

Một lần nữa ôm người bạn đang kinh ngạc vào lòng, Anute tựa trên vai Hàn Hiểu thân mật nói.

“Em có phải nên bày tỏ thành ý với ta một chút không?”.

“Bày tỏ cái gì?”.

“Lúc ở điện thờ cuả Seth, có mặt Ra và chín vị thần trụ cột  ta đã nói lời hứa hẹn của mình với em.Còn em thì sao, có phải nên đáp lại chút hay không?”.

Mặt Hàn Hiểu trong nháy mắt đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng đỏ. Thực ra lúc ở chung với Anute ở Ai Cập cổ đại,cậu đã bị đối phương hấp dẫn, có điều cậu cũng không tính nhanh như vậy đã nói cho Anute.

“Tôi cái gì cũng không biết”.Hàn Hiểu mạnh miệng nói, sau đó trốn vào trong chăn giống như đà điều.

Nhướn nhướn mày, Anute có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy sao, bàn tay quỷ quyệt từ từ luồn vào trong chăn…

“Ta đã lâu lắm không chạm vào em rồi”.

“Đừng … Aaa…Ưm..”.

“Ba ba, hai người đang làm gì vậy?”.

Một giọng nói êm ái non nớt đột ngột xuất hiện ở đầu giường, Hàn Hiểu từng tý một chui đầu khỏi chăn ngẩng đầu lên, quả nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hàn Lễ,lông mi trong nháy mắt giật giật.

“Con trai! Làm ba hết hồn rồi đấy!”.

Hàn Hiểu hô một tiếng lớn, trực tiếp đem Tiểu Hàn Lễ đè xuống.

“Á ~”.

Tiếng kêu thảm non nớt vang lên, Anute chống đầu ở mép giường nhìn một lớn một nhỏ.

Hắn tin, những năm tháng sau này, hắn sẽ bao giờ cảm thấy tịch mịch nữa

Chính văn hoàn