Minh Hôn - Tiểu Nam Tỷ Tỷ

Chương 9: Dao găm

“Đúng rồi, chúng ta cứ đi như thế liệu Mộc Dương có xảy ra chuyện gì không?”

Trần Lạc chính là lệ quỷ hàng thật giá thật, Mộc Dương có thể đánh nổi anh ấy sao? Ân Quả không khỏi lo lắng.

Mập mạp nói: “Yên tâm, đã bàn qua rồi, không đánh được thì chạy.”

“….” Ân Quả rất muốn nói, phải chạy thì làm thế nào để chạy bây giờ?

Mập mạp bắt đầu giục: “Đi nhanh nhanh lên, đứng ở đây muốn phát sợ rồi.”

Ân Quả vừa ra cửa liền thấy trong thôn treo một mảnh đèn kết hoa, trông vui vẻ nhưng không khí lại yên tĩnh đến quỷ dị, tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ cũng không có.

Ánh trăng bị mây che khuất, gió thổi nhè nhẹ.

Ân Quả cùng mập mạp chạy một mạch đến nhà trưởng thôn, trên đường hai người nói chuyện phiếm. Ân Quả hỏi: “Béo, mấy người làm thế nào biết mà chạy tới nơi này?”

Mập mạp nói: “Chiều nay tới rồi, bọn anh ở bên ngoài nghe nói trong thôn có đám cưới, người ngoài không thể đi vào thì liền cảm thấy kì quái. Thằng còi lén vào thì thấy mẹ chú bị bắt đi, liền nhận ra có gì đấy không đúng.”

Ân Quả đáy lòng khó chịu: “Xin lỗi vì đã cuốn các cậu vào việc này…”

Mập mạp cười đấm nhẹ vào ngực cậu: “Nói gì vậy! Chúng ta là anh em tốt, anh em tốt nào có chuyện gặp nạn không tương trợ.”

“Lại nói, nếu chúng ta không mặt dày mày dạn đòi tới, nói không chừng chú cũng không gặp phải thứ tai ương này.”

Ân Quả cười khổ một tiếng.

Hai người đi được nửa đường vừa vặn gặp gầy gò cõng mẹ Ân chạy trốn.

Tối lửa tắt đèn, ba người chỉ nhìn thấy dáng hình mơ hồ của nhau, đều bị dọa đến shock tại chỗ.

Mập mạp thấy đó là gầy gò, nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo sau hỏi: “Thế nào rồi?”

Gầy gò giơ dấu OK, tỏ vẻ thành công.

Cậu ta cười hề hề đê tiện: “Anh đây cho uống rượu pha liều thuốc ngủ, tất cả đều gục ngủ như heo rồi.”

Ân Quả không biết nên cảm kích hay mắng gầy gò tội to gan, thấy mẹ mình nhắm mắt hôn mê thì la lên: “Mẹ tôi làm sao vậy?”

“Yên tâm, mấy kẻ kia sợ mẹ cậu làm ầm ỹ nên cho bà ấy liều thuốc mê rồi.”

Gầy gò học chuyên ngành y khoa, đối với dược vật loại này vô cùng quen thuộc.

Ân Quả đỡ lấy tự cõng mẹ mình, mập mạp nói: “Chúng ta chạy nhanh lên, phía trước có xe.”

“Mộc Dương thì tính sao giờ?” Bọn họ rời đi, Mộc Dương trở về bằng cách nào.

Mập mạp nói: “Yên tâm, bọn anh đã thương lượng tốt rồi. Nó đánh con quỷ kia xuống thế hạ phong suy yếu thôi chứ không đánh chết, chỉ cần nó bị cản trở hành động thì cậu ta có thể thoát đi hợp lại với chúng ta.”

Nói tới đây, Ân Quả cắn răng, việc mang theo mẹ đang hôn mê với bạn bè trở về an toàn là có thể, nhưng chỉ mong Mộc Dương đừng xảy ra bất trắc, bình an cùng đi theo là được rồi.

Ân Quả cùng mọi người sau khi đi tới xe thì đã thấy Mộc Dương đợi sẵn ở đó.

Cậu ta che bụng nhỏ, sắc mặt có chút tái nhợt.

Việc Ân Quả làm đầu tiên là đặt mẹ mình ngồi xuống ghế sau, ba người cùng lên xe, người lái là mập mạp.

“Mộc Dương, sao thế?” Ân Quả thấy vết máu trên cổ Mộc Dương, không khỏi lo lắng.

“Tôi không sao, con quỷ kia đã bị tôi vây khốn, mau chóng rời đi thôi.” Mộc Dương thở hổn hển, nhíu mày nói.

Gầy gò không yên tâm, ngồi ở ghế phụ lái quay lại nói: “Chú mày đừng có cậy mạnh.”

“Ừm.” Mộc Dương đáp nhẹ một tiếng, mắt nhắm lại như sức lực nói chuyện cũng không có.

Lái xe hơn mười phút, mập mạp đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng: “Không đúng!”

Mộc Dương lúc này bừng tỉnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Ân Quả khẩn trương lên.

“Cái cột mốc đường này, chúng ta đi qua nó ba lần rồi…” Mập mạp dừng xe ở một chỗ quẹo, chỉ vào cột mốc đường trắng đứng lẳng lặng một chỗ nói.

“Có thể chú em nhìn nhầm rồi.” Gầy gò định mở cửa đi ra thám thính.

Mộc Dương lúc này mặt ngưng trọng mở miệng: “Tất cả ngồi im, để cậu ấy đi.”

Ân Quả lúc này nhảy dựng lên.

Mộc Dương nhìn Ân Quả đang rối rắm, đột nhiên đưa cho cậu một con dao găm đen nhánh.

Ân Quả nhận lấy, ù ù cạc cạc hỏi: “Đây là thứ gì?”

Mộc Dương nói: “Thứ này là sư phụ trước đó đưa cho tôi, nếu cậu có nhìn thấy nó…”

Cậu ta dừng lại một lúc, sắc mặt thâm trầm nói: “Liền dùng con dao găm này đâm thẳng vào trái tim.”

Thanh dao găm trong tay đột nhiên nặng nề vô cùng, Ân Quả có chút gian nan mở miệng: “…Anh ấy sẽ chết sao?”

“Sẽ.” Mộc Dương trịnh trọng: “Nó là lệ quỷ, không tiêu diệt thì sớm muộn cũng sẽ gây hại cho con người, hơn nữa còn có chấp niệm sâu nặng với cậu. Nếu là lời cậu nói, nó sẽ không chút phòng bị.”

“….” Ân Quả rũ mắt nhìn mẹ, nắm chặt con dao trong tay.Xe đột nhiên tăng tốc, mập mạp phanh gấp lại. Gầy gò không phòng bị thắt dây an toàn bị đập vào kính chắn gió.

Cậu ta xoa xoa khuôn mặt sưng đỏ, đạp cho mập mạp một cái: “Mày lại làm sao…”

Lời còn chưa dứt, liền thấy đối diện trong làn sương là một người đàn ông tóc đen rối tung mặc y phục đỏ.

Là Trần Lạc!

“Phắc!” Gầy gò chửi một tiếng: “Cái thứ này sao lại khó chơi như vậy?”

Trần Lạc đứng tại chỗ, đôi con người đỏ sậm thâm thúy nhìn chằm chằm Ân Quả trong xe.

Trong bóng đêm khuôn mặt anh toát lên vẻ yêu dị, ánh mắt tựa như mang theo lốc xoáy khủng bố màu đen, muốn đem người hút vào đi vào.

“Quả Quả, mau lại đây.”

Ân Quả nhìn đôi môi mỏng của Trần Lạc, anh đứng ở đó gọi cậu.

Hô hấp cậu lập tức trở nên nặng nề, Mộc Dương nhìn cậu một cái.

“Trái cây đừng xuống, cái thằng đó không mang ý tốt!” Mập mạp vội vàng nói.

“Tôi đi xuống nói với anh ấy mấy câu.” Ân Quả cảm thấy anh sẽ không hại cậu, mở cửa xe đi xuống.

“Trái cây à.” Gầy gò tựa như muốn nói câu gì, môi mấp máy vài cái, nghẹn mãi mới được hai chữ: “Cẩn thận.”

Ân Quả xuống xe, quay lại nói với mập mạp: “Các cậu đi trước đi.”

Nam quỷ này rõ ràng không có ý tốt với Ân Quả, bọn họ đi chẳng phải vừa ý nó làm trò xằng bậy với cậu? Loại chuyện này làm sao có thể đáp ứng!

Mộc Dương lúc này nói: “Lái xe đi, chúng tôi ở phía đối diện chờ cậu.”

“Có được không vậy?” Gầy gò lo lắng.

Mộc Dương nhấp môi, nhìn Trần Lạc trừ bỏ Ân Quả không hề đặt người khác ở đáy mắy ở đáy mắt nói: “Sẽ không, hắn ta phỏng chừng sẽ giết hết tất cả mọi người nhưng tuyệt đối sẽ không thương tổn Ân Quả.”

Nếu đều đã nói như vậy, mập mạp do dự một lát, dưới sự thúc giục của Ân Quả, chậm rãi đem xe lái đi.

Thân xe trực tiếp xuyên qua thân ảnh Trần Lạc, Trần Lạc một ánh mắt cũng không cho bọn họ.

Ánh mắt nóng rực của anh đặt lên người Ân Quả: “Quả Quả, lại đây nào…”