Thời điểm đó, tại một biệt thự bí mật.
Hoàng Tấn Khang nâng người ngồi dậy, vì cơ thể còn yếu ớt nên anh chỉ có thể dựa vào thành giường, đưa mắt nhìn qua cửa sổ ngắm khu vườn tươi tốt.
Người con gái anh yêu, thực sự đã bỏ rơi anh rồi sao? Thật khó mà trách cô ấy, một cô gái nhỏ bé yếu ớt như vậy, cáng đáng cuộc sống của mình còn khó khăn, làm sao có thể vất vả chăm lo thêm cho anh nữa?
Nghĩ như vậy nhưng trong lòng anh vẫn rất đau khổ, chẳng lẽ năm năm qua, những thứ trong vô thức anh mơ hồ cảm nhận được, từ nước mắt của Như Quỳnh, tiếng đàn violon của cô ấy cho đến những câu chuyện thủ thỉ bên tai… đều chỉ là ảo giác trong tâm tưởng của anh thôi sao?
Anh luôn cảm thấy, cô ấy chính là người đã níu giữ anh về với cuộc sống này, chẳng lẽ lại sai rồi sao? Chỉ là ý niệm cố chấp của một mình anh thôi sao?
Có người bước vào căn phòng của Tấn Khang, chính là một thuộc hạ cũ của anh, một trong số ít người mà anh cuối cùng còn tin tưởng được. Hắn tên là Duy Thành, hiện tại là bạn trai của Ngọc Thu.
- Đại ca, anh vẫn còn suy nghĩ nhiều sao? – Duy Thành quan tâm tiến đến gần anh mà hỏi.
- Năm năm trước lúc chú đến cứu cô ấy, cô ấy vẫn khỏe mạnh bình an chứ? – Giọng anh chậm rãi, tưởng chừng như đang hồi tưởng đến một câu chuyện xưa xa xăm.
- Vâng, cô ấy rất an toàn, không bị thương ở đâu cả.
Tấn Khang khẽ mỉm cười. Mặc dù trong lòng anh rất muốn hỏi Duy Thành rằng năm xưa lúc cô ấy rời khỏi anh, cô ấy có đau khổ không, cô ấy có bao nhiêu lưu luyến, sau đó còn quay lại thăm anh mấy lần… nhưng anh lại chọn sự im lặng. Dẫu sao năm nay cô ấy đã hai mươi sáu tuổi, hẳn là đã lập gia đình và có một cuộc sống yên bình, hoặc không thì cũng đã có bạn trai mới, một người có thể đem cho cô ấy một cuộc sống nhàn hạ, không có sóng gió…
Duy Thành tuy là cũng rất khó xử nhưng Ngọc Thu đã kiên quyết bắt gã phải giữ bí mật để Tấn Khang không còn bị bận tâm. Năm năm qua, mấy người bọn họ đã sống chui lủi vật vờ, thực sự cũng đã rất khổ cực…
- Đại ca, anh không muốn nghe thêm tin tức về cô ấy sao? – Duy Thành sau cùng gạt bỏ cảm giác tội lỗi, đã làm thì có lẽ nên làm đến cùng, để đại ca của gã không còn tâm tưởng.
- Chú nói đi.
- Cô ấy bây giờ sống rất tốt, vẫn xinh đẹp như xưa… – Duy Thành lấy trong túi áo ra mấy tấm ảnh.
Đều là hai bức chụp gần đây. Tấm thứ nhất là hình ảnh lúc Như Quỳnh vừa từ Pháp trở về ở sân bay, thái độ vui vẻ thản nhiên. Bức này zoom rất kĩ, có thể thấy gương mặt xinh đẹp và nụ cười của cô. Bức thứ hai là chụp trước cửa biệt thự màu trắng của Quang Triệu, lúc hắn chở cô đến bệnh viện. Bức này chỉ thấy bóng lưng của Như Quỳnh nhưng lại thấy rõ mặt Quang Triệu, hắn đang mở cửa xe cho cô.
Tấn Khang nhìn vào bức này, ánh mắt liền trầm xuống. Duy Thành giọng điệu rất bình tĩnh nói tiếp:
- Cô ấy đã quay về với Quang Triệu, chính là người theo đuổi cô ấy từ thời thơ ấu. Hắn hiện tại cũng có uy danh rất lớn. Cuộc sống của cô ấy hiện tại rất đầy đủ và mãn nguyện, anh không cần lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Duy Thành phụ sự kì vọng của Tấn Khang mà nói dối anh. Hắn hi vọng rằng lần này sẽ giáng cho Tấn Khang một thương tổn lớn khiến anh hoàn toàn từ bỏ Như Quỳnh. Năm năm về trước, khi nghe tin Như Quỳnh vào nhà nghỉ cùng Quang Triệu, Tấn Khang vẫn có thể tin tưởng bảo vệ cô ấy, nhưng thêm lần này, chắc hẳn anh sẽ rất thất vọng về Như Quỳnh.
Bỗng thấy Tấn Khang cầm bức ảnh Như Quỳnh một mình ở sân bay lên, ngón tay xoa nhẹ trên gương mặt cô, sau đó thản nhiên nói:
- Được rồi, bây giờ anh muốn được yên tĩnh, chú ra ngoài xem cái Thu về chưa dùm anh.
Một ngày nọ, Như Quỳnh mang cháo vào trong phòng bệnh của Quang Triệu, lập tức gặp được gương mặt sa sầm của hắn. Cô đặt cặp lồng cháo lên cái bàn đầu giường, cúi đầu nói:
- Đây là cháo thịt hầm, rất dễ ăn…
Thấy hắn vẫn lạnh lùng không chịu động đậy, cô tự tay mở cặp lồng, cầm muỗng cháo đưa đến trước mặt hắn, không ngờ hắn gạt phăng cả cặp lồng cháo xuống nền nhà.
Cô không tức giận, lúi húi thu dọn. Nhìn cô tội nghiệp, hắn thực sự cũng rất đau lòng, nhưng hắn không cần sự thương hại của cô, cũng không muốn cô cả đời quanh quẩn hầu hạ hắn chỉ vì trách nhiệm. Dọn xong, bộ dạng cô lại có phần buồn bã ủy khuất:
- Lát nữa, anh Tuấn sẽ vào thăm anh, tôi bảo anh ấy mua gì anh thích ăn vậy… – Nói rồi bước ra ngoài.
- Tôi đã bảo không muốn nhìn thấy cô nữa cơ mà, phải nói bao lần cô mới hiểu? Cô vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! – Phía sau lưng cô, Quang Triệu phẫn nộ nghiến răng nói – Về nhà của cô đi, tôi ghét nhìn thấy bản mặt của cô, đúng là tai họa!
Nói xong mới thấy hai vai Như Quỳnh hơi run run, cô bước thật nhanh ra khỏi phòng bệnh. Bấy giờ hắn liền hối hận, dường như đã hơi quá lời, hôm trước cô ấy cũng tự trách mình đáng chết, trách mình là tai họa, hôm nay hắn lại mắng như vậy, nếu như cô ấy nghĩ quẩn thì làm sao?
Khó khăn nhổm người dậy, quơ tay định với chiếc nạng đầu giường, nào ngờ chiếc nạng rớt xuống đất. Lúc này, hắn liền cảm nhận được sự vô dụng của bản thân.
May mà vừa lúc đó, Quang Tuấn liền bước vào, nhìn Quang Triệu ngạc nhiên hỏi:
- Anh đuổi cô ta về à, thấy cô ta vừa thu dọn đồ đạc rời khỏi đây. – Nói rồi đưa một tập tin tức thu thập được cho Quang Triệu xem – Đã điều tra được một phần manh mối. Người đứng ra thuê chiếc xe tải hôm ấy, trông rất giống một gã thuộc hạ năm xưa trong băng đảng của gã Tấn Khang, có điều không hiểu sao họ muốn ám sát Như Quỳnh?
Đang nói đến đó thì Quang Tuấn lại có điện thoại gọi tới, sau khi nghe xong, sắc mặt hắn không được tốt lắm, nhíu mày nói:
- Lại có thêm thông tin, em gái Hoàng Tấn Khang, người đã ra nước ngoài rồi biến mất năm năm trước hiện đã xuất hiện lại trong nước, tuy nhiên không bắt được chính xác hành tung của cô ta…
Quang Triệu nghĩ mấy giây, sắc mặt trắng bệch rồi hét lên:
- Không được! Không được để cô ấy rời khỏi đây, nếu cô ấy trở về nhà của mình sẽ càng nguy hiểm! – Hắn luống cuống đến mức suýt ngã nhào khỏi giường – Anh phải đi, phải đi!
- Ở đâu, em đi thay anh! – Quang Tuấn vội đỡ Quang Triệu – Ngồi yên đi, cô ta mới rời khỏi đây mấy phút, đuổi theo là kịp chứ gì?
Quang Triệu không đủ yên tâm, cũng không đủ tin tưởng Quang Tuấn sẽ thực sự cứu Như Quỳnh. Vơ được cái nạng rồi, hắn liều lĩnh đứng lên, nhất thời cũng không biết đau hay mệt mỏi, từng bước lê ra ngoài, hét lớn với thuộc hạ đứng ngoài, kêu bọn chúng chuẩn bị xe.
Như Quỳnh không biết nơi nào có thể đi. Hiện tại, cô đúng là ở trạng thái “không có lý do để sống”.
Cô lẩm nhẩm trong miệng, rốt cuộc “cái ngày mai sẽ tìm được một lý do tốt để sống” như Tấn Khang nói có đến không?
Cuối cùng lại trở về căn nhà chứa nhiều kỉ niệm với Tấn Khang, nếu như muốn bỏ đi xa, tìm một nơi nào đó để trốn chạy thì cũng phải quay về nhà lấy một thứ, đó là bức tranh đầu tiên anh vẽ tặng cô. Nếu chỉ có thể giữ lại một thứ duy nhất, cô cũng chỉ hi vọng được mang đi kỉ vật đó thôi…
Lúc Như Quỳnh bước ra cổng, có một phụ nữ mặc áo đen, đội mũ rộng vành đã đứng ở một góc bên đường.
Cô rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào người đó mà nói:
- Ngọc Thu, cô nhất định muốn giết tôi?
Nơi này là khu biệt thự bên hồ yên tĩnh, nếu Ngọc Thu có muốn chớp nhoáng ra tay, hẳn sẽ không khó khăn.
- Chẳng phải nếu không có sự tồn tại của cô, anh ấy sẽ không rơi vào bẫy ư? – Cô ta tiến lại gần hơn – Như Quỳnh, Tấn Khang chắc không kể với cô, thật ra chúng tôi không phải anh em ruột, tôi chỉ là con gái nuôi thôi…
- Cô yêu anh ấy? – Như Quỳnh liền hiểu ra, động lực mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể là vì tình yêu.
- Đúng vậy, tôi đã ở bên anh ấy nhiều năm, chứng kiến anh ấy qua bao thăng trầm khốn khó, đã một thời, tôi là niềm quan tâm duy nhất của anh ấy. Khi tôi tám tuổi, mẹ ốm rồi mất, anh ấy thì vì ngộ sát cha mình mà đi tù, tôi chỉ còn lại anh ấy là người thân. Tôi luôn ở cô nhi viện một lòng một dạ chờ anh ấy đến đón tôi, cho dù bị bọn trẻ khác bắt nạt, cướp quần áo, đồ chơi, thức ăn… nhưng tôi vẫn kiên cường, bởi Tấn Khang đã hứa một ngày nào đó sẽ cho tôi một cuộc sống hạnh phúc no đủ. Khi cô xuất hiện thì hai chữ “hạnh phúc” đó không còn nữa!
Như Quỳnh liền cười:
- Cô yêu anh ấy, nhưng lại không biết anh ấy muốn gì ư? Thay vì ở bên chăm sóc anh ấy năm năm, cùng anh ấy đối mặt với sinh tử, cô lại chọn cách sang nước ngoài gây dựng thế lực để phục thù? Nếu như anh ấy không còn sống, những việc làm của cô có ý nghĩa sao?
- Cô trách tôi năm năm qua lợi dụng cô à? – Ngọc Thu cũng không yếu thế đáp lại – Cô có biết, anh ấy còn có cả hàng trăm anh em đồng đạo, cô giành anh ấy, để anh ấy muốn thoái thác trách nhiệm người lãnh đạo mà bỏ đi là rất ích kỷ không? Anh ấy không yêu tôi, tôi có thể chấp nhận anh ấy nuôi người đàn bà khác trong nhà làm thú cảnh, nhưng vì một người đàn bà mà đánh mất lí trí, bỏ rơi những người anh em bao năm cùng anh ấy vào sinh ra tử là không thể!
Nói rồi Ngọc Thu rút ra từ thắt lưng một con dao găm sáng loáng, nhanh chóng lao tới phía cô, Như Quỳnh giật mình vội lùi về phía sau. Nhưng chớp mắt Ngọc Thu đã giơ chân ra đánh ngã cô rồi vung dao xuống.
- Thu! Dừng lại! – Bấy giờ, chợt có người thét lên.
Là Duy Thành, hắn vội lao vào giằng con dao từ tay Ngọc Thu.
- Thu, em làm gì vậy? Dù hôm nay em xuống tay được, nhưng nhỡ như một ngày Tấn Khang biết được em tính sao? Tấn Khang rất tinh ý, chưa kể nếu anh ấy bí mật đi tìm tin tức của cô ấy, biết cô ấy đã chết hay mất tích, mọi việc đều sụp đổ, em hiểu không?
Ngọc Thu vẫn tiếp tục giằng co, Duy Thành buộc phải mạnh tay với cô.
- Chưa kể đến, hôm nay cô ấy còn đang được sự bảo hộ của phe cánh Quang Triệu, em muốn chưa tìm được kẻ thù đã chết trong tay Quang Triệu sao?
Ngọc Thu nghe vậy liền bớt kháng cự, Duy Thành nhanh chóng kéo cô ta đi, nói với Như Quỳnh:
- Cô Như Quỳnh, chốn giang hồ máu tanh không hợp với người như cô, mong cô đi đến nơi nào đó an bình mà sống!
Nói rồi liền kéo Ngọc Thu lên xe, thoáng thấy phía sau xuất hiện mấy chiếc ô tô phóng tới, gã vội đánh xe đi, nhanh chóng rời khỏi khu này. Trên đường, vừa đi vừa giải thích với Ngọc Thu về việc hắn chụp ảnh Như Quỳnh rồi sắp xếp để Tấn Khang hiểu lầm. Ngọc Thu nghe vậy mới yên tâm, chấp nhận từ bỏ việc giết hại Như Quỳnh.