[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 9

     Ý thức của Bạch ngọc đường bị giam trong bóng tối sâu thẳm, cả người không chút khí lực, hoàn toàn không thể động đậy, lúc này ngay cả việc động mí mắt cũng là một loại hy vọng xa vời. Mông lung không biết bản thân đang ở đâu, có cảm giác thân thể cùng ý thức bị tách rời ra, mặc dù cách rất gần, nhưng vô lực chạm đến…

Nhưng trong lòng Bạch ngọc đường rất rõ ràng minh xác một việc, đó chính là ── không thể tiếp tục ngủ, phải mau chóng tỉnh lại! Hiện tại y cần phải bảo hộ hài tử của y cùng Triển chiêu, nếu như không mau chóng phản kháng, thì không chỉ có y mà cả hài tử trong bụng cũng gặp nguy hiểm! Không! Chỉ cần còn một hơi thở cũng quyết không thể khiến kẻ khác làm hại đến hài tử! Hài tử này còn quan trọng hơn cả sinh mạng của y!

Trong cơn mê mang, bỗng nhiên cảm giác có người đang vỗ mặt mình, tựa hồ còn hô hoán gọi tên y, trong giọng tràn đầy lo lắng. Là ai? Mèo con? Không, không phải. Cũng tuyệt đối không phải là tên dâm tặc kia!

Bạch ngọc đường gian nan ép buộc chính mình nhanh tỉnh táo lại, tuy rằng thân thể vẫn bủn rủn vô lực, nhưng miễn cưỡng có thể mở hai mắt.


“Thật tốt quá, huynh cuối cùng cũng tỉnh!” Trước mắt hiện ra một thân ảnh bạch sắc – một tiểu cô nương, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt thanh tú động lòng, sau này chắc chắn là một mĩ nhân đi, tiểu cô nương ngồi ở bên giường, thấy Bạch ngọc đường tỉnh, lập tức kinh hỉ đến gần dò hỏi.

Thế nhưng Bạch ngọc đường lúc này không có thời gian để ý đến nàng, lập tức cúi đầu nhìn về phía bụng mình, cố gắng vận dụng toàn bộ khí lực nỗ lực giơ  tay phải lên muốn xác minh hài tử không có chuyện gì, ai biết mê dược kia dược tính quá mạnh mẽ đến giờ vẫn chưa tan hết, tay y không đủ khí lực để vuốt xuống bụng…

Đúng lúc này, một bàn tay tiêm nhỏ đột nhiên nắm lấy bàn tay Bạch ngọc đường di chuyển xuống phía dưới, nhẹ nhàng mà đặt lên cái bụng tròn của y, giúp y vuốt ve hài tử. Cảm thụ được dưới lòng bàn tay hài tử vẫn an toàn – tuy rằng yếu ớt nhưng sinh mệnh nhỏ bé vẫn như cũ ngoan cường chống đỡ cùng y – hảo hài tử, Bạch ngọc đường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chỉ trong nháy mắt hoàn toàn sửng sốt! Bạch ngọc đường nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt phượng mở to nhìn tiểu cô nương trước mắt. Nhưng chỉ thấy nàng mỉm cười nhìn chính mình, còn hảo hảo trấn an y: “Huynh có thể yên tâm được rồi, tiểu bảo bảo không có việc gì.”

Luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng cẩm mao thử Bạch ngọc đường thế nhưng lúc này kinh hãi đến nói cũng đều nói không được một câu: “Ngươi…….ngươi …..sao lại…. sao lại biết được?”

“Muội từng học qua y thuật, vừa rồi trong lúc huynh hôn mê muội giúp huynh kiểm tra mạch, cũng đã gần được bảy tháng đúng không?” Tiểu cô nương giải thích cho y, bỗng nhiên như nhớ ra việc gì khiến hàng chân mày nheo lại, thật cẩn thận dò hỏi Bạch ngọc đường, ánh mắt đầy nghi vấn: “Bất quá, Ngọc đường ca ca, huynh rõ ràng là nam tử, làm sao lại có thể, ách, cái kia…”


Tiểu cô nương bất quá mười sáu, mười bảy tuổi, mở miệng hỏi loại sự tình này vẫn là có chút xấu hổ a, nàng dù chưa có kinh nghiệm, nhưng cũng biết cần phải “làm” việc gì mới có thể mang thai a, nói tới đây tiểu cô nương xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, quẫn bách đến không dám nhìn thẳng vào Bạch ngọc đường. Thế nhưng nàng thật sự là không nhịn được a, tốt xấu gì nàng cũng có thể xem là một đại phu đi tuyệt đối không thể có chuyện đoán nhầm được, nàng có thể dùng cả tính mạng đảm bảo Ngọc đường ca ca là thân nam tử một trăm phần trăm, sao có khả năng giống một nữ tử mang thai?! Cho nên nàng phải hỏi cho rõ ràng, nếu không nàng sẽ bị nghẹn chết mất a.

Bạch ngọc đường nhất thời nghẹn lời, gương mặt đỏ đến mức sắp bốc hơi nước, y có thai chuyện này vốn y không muốn để ngoại nhân biết, hiện tại lại bị một tiểu cô nương xa lạ biết, bây giờ hay rồi nàng dĩ nhiên còn muốn truy vấn y làm sao lại có thai, cái này gọi y làm sao trả lời?! Không thể làm gì khác hơn là lung tung hồ lộng ứng phó tồi: “Việc này… Việc này nói đến nói ra rất dài…”

Đang lo lắng tiểu cô nương tiếp tục truy hỏi, nhưng bỗng nhiên y nghĩ đến một chuyện, lập tức dời đi trọng tâm câu chuyện: “Cô nương mới vừa rồi gọi ta là gì? Chúng ta trước đây quen biết sao?”

Lập tức tiểu cô nương vẻ mặt đầy ai oán nhìn y: “Ngọc đường ca ca, huynh không nhớ muội sao?”

Thế nhưng ngay lập tức như bừng tỉnh lại cái gì, vội nói “Cũng đúng, cũng đã là chuyện của mười năm trước, hình dáng muội thay đổi nhiều, huynh không có khả năng nhận ra muội a. Bất quá muội chưa từng có quên Ngọc đường ca ca nga, mặc kệ huynh có thay đổi thế nào muội đều có thể nhận ra được. Ngày hôm qua muội vừa liếc mắt một cái liền biết là huynh!”


“Mười năm trước…”Bạch ngọc đường chau mày, nỗ lực lục lọi trí nhớ tìm kiếm bóng dáng của tiểu cô nương, nhưng mười năm trước tiểu cô nương này bao nhiêu tuổi a, làm sao ngũ gia nhớ được chứ.

“Đúng rồi, huynh còn nhớ không, mười năm huynh đã cứu một tiểu khất cái bị đám lưu manh ức hiếp, không những thế còn nhận hắn làm nghĩa muội.”Tiểu cô nương cuối cùng không thể hi vọng Bạch ngọc đường tự mình có thể nhớ ra nên đành lên tiếng nhắc lại chuyện cũ.

“Ngươi là Nhị Nha!” Bạch ngọc đường kinh ngạc cực kỳ, thấy tiểu cô nương mãnh liệt gật đầu, thầm nghĩ, không nghĩ tới thật là tiểu nha đầu kia! Cũng khó trách chính mình nhận không ra, ai có thể nghĩ đến tiểu khất cái xanh xao vàng vọt kia cùng tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều trước mắt, thanh lệ thoát tục mỹ nhân lại là cùng một người a.

Đều không phải trí nhớ của Bạch ngọc đường quá tốt, mười năm trước ngẫu nhiên ra tay cứu người mà đến nay còn nhớ rõ hình dáng, nghĩ Bạch Ngũ gia từ lúc ra giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, người được y cứu không đến hàng ngàn thì cũng có hàng trăm…, có thể khiến y nhớ kỹ kỳ thực cũng không nhiều lắm, chỉ là tiểu nha đầu này đối với y mà nói thì quả không giống người thường nên ấn tượng khắc sâu:

Khi đó y đang đi đến chỗ ước hẹn luận võ với người khác, trên đường gặp gỡ một đám côn đồ đang ức hiếp một tiểu cô nương ước chừng bảy tám tuổi, thế là y thuận tay cứu người, còn dạy cho đám côn đồ kia một bài học khó quên.


Sau khi hỏi chuện mới biết được nguyên lai tiểu cô nương là một cô nhi, tên là Nhị Nha. Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện liền theo một lão tên khất lưu lạc khắp nơi, ăn xin mà sống, lão khất xem nàng như thân sinh hài tử, tuy rằng cuộc sống nghèo túng thiếu thốn đủ điều nhưng lão cũng thập phần thương yêu nàng, nhưng bất hạnh thay sau một hồi trời bão tuyết thì lão khất cái bạo bệnh qua đời, từ đó thân nhân duy nhất trên đời của nàng cũng không còn. Từ đó về sau nàng phải tự mình lo cho cuộc sống, đám lưu manh, khất cái khác thấy nàng tuổi nhỏ lại chỉ có một thân một mình liền quay sang ức hiếp nàng.

Nghe xong hoàn cảnh của tiểu cô nương, nghĩ đến một tiểu hài tử ở cái tuổi của nàng đáng lẽ phải vô ưu vô sầu nằm trong vòng tay phụ mẫu mà làm nũng, nhưng nàng không có phụ mẫu yêu thương lại còn phải trải qua sinh ly tử biệt, bị người khác ức hiếp Bạch ngọc đường nảy sinh lòng trắc ẩn.

Xem tiểu hài tử cũng thật là nhu thuận, mà chính y tại ngũ thử đứng hàng thứ năm bởi y nhỏ tuổi nhất, Bạch ngọc đường kỳ thực vẫn đều rất muốn có một đệ đệ hoặc là muội muội để chăm sóc, liền quyết định nhận nàng làm nghĩa muội.

Sau vốn định manh nàng theo bên người để thuận tiện chiếu cố, nhưng mục đích lần này là đi luận võ, mang theo một hài tử thực sự bất tiện, nàng theo chính mình cũng không an toàn. Nghĩ đến hài tử không cha không mẹ, nhân tiện để nàng theo họ của mình cũng tốt, sau y mang nàng đến gởi vào nhà một lang trung – vốn là người thật thà cũng từng được đại ca của y cứu mạng, cũng giao cho nàng một số ngân lượng rồi mới an tâm rời đi.

Nghĩ vậy, Bạch ngọc đường không khỏi âm thầm cảm khái số mệnh, mười năm trước vô tình cứu người, mười năm sau lại xuất hiện một nghĩa muội xinh đẹp, xem ra thế giới này thật quá nhỏ bé, tại nơi thâm sơn hẻo lánh lánh này lại khiến y gặp được nàng, có thể nói là hữu duyên đi.

Đang chìm đắm trong suy tư liền bị tiểu nha đầu ức chế không được kích động lên tiếng cắt đứt: “Ngọc đường ca ca, huynh biết không? Những gì mười năm trước huynh nói với muội tới tận bây giờ muội vẫn còn nhớ rõ, huynh ngươi nói ‘Từ nay từ nay về sau, ngươi không phải là một cô nhi tứ cố vô thân, Ngọc đường ca ca là người thân của ngươi, ngươi có họ có tên, tên của ngươi là Bạch Ảnh Nhi, nếu có người dám ức hiếp ngươi thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi đòi công đạo!’ từ lúc đó trở đi, Ngọc đường ca ca là thân nhân duy nhất của muội trên cõi đời này, muội hạ quyết tâm tương lai nhất định phải giống như Ngọc đường ca ca hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp kẻ yếu! Muội theo lang trung đại bá học y thuật cũng học cả võ công, bất quá sư phụ nói muội không có tư chất luyện võ nên chỉ dạy muội một ít công phu phòng thân, quả thật kém xa Ngọc đường ca ca ~! Bất quá muội cũng có thể hành hiệp trượng nghĩa tuyệt đối không thua Ngọc đường ca ca nga ~!”


Tiểu cô nương nói xong mi phi sắc vũ, nhìn nàng ánh mắt nhìn mình đầy sùng bái, Bạch ngọc đường không khỏi có chút lâng lâng ~ đang định nói vài câu khen nàng, khả lời còn chưa xuất khẩu, đã bị chuyện kế tiếp đả kích trong nháy mắt tâm tình rơi xuống đáy cốc, khóc không ra nước mắt a…