[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 71

Sáng sớm hôm sau, bọn họ nói quyết định của mình với hai vị lão nhân, cũng nói Bạch Ngọc Đường sắp đến ngày sinh nở, nên muốn nhanh chóng cử hành hôn lễ. Đôi vợ chồng già cũng không hoài nghi, còn rất tận tâm tận lực, lập tức chạy sang nhà thông gia cách vách, thương lượng việc mua sắm và mượn một số đồ dùng.

Hai vị thông gia nghe xong chuyện của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tỏ vẻ hết sức thông cảm, nguyện ý dốc hết sức lực giúp đỡ bọn họ, hơn nữa điều kiện bên đó khá hơn bên này đôi chút, cách đó mấy ngày lại vừa tổ chức hôn lễ, những đồ bài trí bên trong hỉ đường vẫn chưa gỡ bỏ, bèn nói luôn với lão bà cứ sang nhà họ tiến hành nghi thức, bớt đi nhiều việc rầy rà lôi thôi.

Vậy là trải qua một ngày chuẩn bị, chạng vạng hôm ấy, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Triển Chiêu đứng giữa lễ đường, nhìn Bạch Ngọc Đường một thân trang phục tân nương đỏ thẫm, đầu đội khăn voan thêu hoa được Bạch Nhị Nha dìu đỡ, bước qua chậu than đi vào từ ngoài hỉ đường, phía sau là hai tiểu hoa đồng xinh xắn, một bé là cháu trai của hai vợ chồng già, một bé là cháu gái của nhà thông gia, mỗi bé tay cầm một giỏ hoa nhỏ, không ngừng tung hoa về phía Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu nhận một đầu tú cầu đỏ rực từ tay lão bá, đắm đuối nhìn ái nhân đang cầm đầu kia, cảm thấy tay mình nặng ngàn vạn hộc*, giống như thứ mình tiếp nhận không phải chỉ là một trái tú cầu, mà là lời hứa cùng với trách nhiệm một đời.

*Nguyên văn là thẩm điện điện, mà điện theo Qt giải nghĩa là vùng đất rộng, thôi thì dịch là nặng ngàn vạn hộc cho dễ hiểu =.,=


Bởi thời gian gấp gáp, quá trình hôn lễ giản lược hết thảy, không có sính lễ hay của hồi môn, không có hai bậc cha mẹ, bà mối và người chủ trì hôn lễ, thậm chí không có kiệu hoa đón dâu, kèn trống rộn ràng, chỉ có tân lang tân nương tương ái và già trẻ hai nhà.

Sau khi hai người bái đường, Bạch Ngọc Đường được đưa vào buồng cưới, Triển Chiêu lưu lại mời rượu các vị vừa lo liệu cho hôn lễ vừa làm tân khách đã vì bọn họ mà vất vả suốt một ngày.

Thực ra nói là tiệc mừng, chẳng qua chỉ hơn bữa cơm thân mật mừng năm mới của nông dân đôi chút, tổng cộng tám bát đồ ăn một bát canh, món ăn cũng là các thức đồ ăn gia đình bình thường, duy có một bát đồ ăn mặn, là do lão bà làm thịt con gà mái đẻ duy nhất trong nhà, dù vậy một bàn tiệc mừng thế này cũng đã dốc hết vốn liếng của một nhà nông dân.

Lại nói Triển Chiêu tuy rằng nổi danh tiết kiệm, nhưng dầu sao vẫn mang quan hàm tứ phẩm, lương bổng khá cao, cơm ăn lại của nhà nước chu cấp, còn thường theo Bao đại nhân đi dự tiệc, đồ ăn trong tiệc mừng hôn lễ ở đây với hắn mà nói không khỏi quá mức đơn sơ, chính là một bàn đồ ăn chứa đầy yêu thương và lời chúc phúc chân thành từ cả già trẻ hai nhà, lại là trong ngày hạnh phúc nhất cuộc đời này, nên tựa như giữa sa mạc rát bỏng được uống một ngụm nước suối trong mát, quả thực còn ngon ngọt hơn bao nhiêu cao lương mĩ vị trên đời.

Mọi người biết Triển Chiêu có bệnh trong người, do đó chỉ uống với hắn hai chén rượu, đợi khi ai nấy đều đã no say, bọn họ liền vây quanh Triển Chiêu ép hắn vào động phòng, nghĩ rằng thân thể hai người đều không được tốt, bèn thay phiên nhau nói lời chúc phúc xem như náo loạn đêm tân hôn, sau đó lục tục ra ngoài.

Triển Chiêu tiễn bọn họ tới cửa, mấy vị lão nhân lại lấy thân phận trưởng bối kéo hắn qua một bên dặn dò ít chuyện vợ chồng ở chung, Triển Chiêu cũng nhất nhất kính cẩn lắng nghe, rồi mới trở về “động phòng”.


Hắn vừa vào cửa đã thấy Bạch Ngọc Đường đã sớm chờ đến sốt ruột, dứt khoát vén khăn voan, tháo mũ phượng, lớp trang điểm tân nương trên mặt cũng đã lau sạch, ngồi đó ăn ngấu ăn nghiến.

Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, đi đến ngồi xuống bên Bạch Ngọc Đường, cũng không quấy rầy y, chỉ vừa thuận tay giúp y xoa bóp thắt lưng, vừa chăm chú nhìn y ăn cơm. Bạch Ngọc Đường vẫn vận hỉ phục đỏ thẫm, tóc cũng được vấn cao, ngực áo có thêu hình chim phượng sải cánh như muốn bay lên, cổ áo tay áo thêu hình mẫu đơn hoa lệ lộng lẫy, vạt áo thêu hình sóng biển nhấp nhô lên xuống, dù là vải dệt thông thường, song mũi thêu lại cực tỉ mỉ tinh xảo. Ở chốn thôn quê, áo cưới đều do tân nương tự tay may vá, bởi vậy có thể thấy được chủ nhân của bộ áo này đã dốc vào nó bao nhiêu tâm sức, mà người đó chính là lão bà bà của nhà kia.

Vì Bạch Ngọc Đường đang mang thai, hỉ phục của người khác y đều không mặc vừa, chỉ có thân mình lão bà tương đối cao lớn, hơn nữa áo cưới là vật nữ tử nông thôn vô cùng trân quý, bởi vậy dù đã qua mấy chục năm, y phục vẫn được lão bà giữ gìn như mới.

Tóc y cũng do lão bà bà vấn lên, bởi vì nghe nói nếu có một vị lão nhân hạnh phúc vấn tóc chải đầu cho tân nương, tân nương sẽ được ông trời chúc phúc, may mắn suốt đời.

Có điều Bạch Ngọc Đường vốn cao hơn nữ tử bình thường rất nhiều, tướng mạo mặc dù trời sinh tuấn tú, song lại nghiêng về vẻ đẹp nam tính, cho nên hỉ phục mặc trên người y rất không vừa vặn; mái tóc vốn thường được y dùng dây cột tóc tùy ý buộc lại, thực phù hợp với tính tình tiêu sái phóng khoáng của y, giờ lại được vấn thật cao, khiến Triển Chiêu thấy có chút không quen; hơn nữa Bạch Ngọc Đường đang trong thai kì, sức ăn lớn hơn ngày thường, lại giằng co cả buổi chiều chưa được ăn cơm, lúc này bụng sôi ùng ục, ăn uống có phần gấp gáp, cách ăn cũng không lịch sự cho lắm.

Nhưng đến Triển Chiêu cũng thấy mình thực kì quái, tựa hồ bất kì dáng vẻ nào của Bạch Ngọc Đường, vào trong mắt y đều cực anh tuấn tiêu sái, vả lại hôm nay là ngày vui của bọn họ, dưới sự ảnh hưởng của tâm trạng đó, Bạch Ngọc Đường hiện giờ dường như có phần quyến rũ hơn hẳn. Triển Chiêu đăm đắm nhìn y, nhìn đến mê say.


(Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cổ nhân nói quả không sai ~ Thực ra cảm giác của tôi là sến mắc ói:)))))

( Kệ người ta:3 phu thê tình nồng ý mặn, cô cứ làm quá ~~)

Bạch Ngọc Đường đang chuyên tâm ăn uống chợt nhiên cảm giác tầm mắt Triển Chiêu dồn về phía mình, bèn lập tức buông đũa, quay đầu trừng mắt lườm hắn, thầm nghĩ: Mèo thối, nếu ngươi dám gọi Ngũ gia ta là nương tử, phu nhân gì đó, xem ta có vả sưng mỏ ngươi lên không.

Triển Chiêu hầu như không nhận ra ý uy hiếp trong mắt Bạch Ngọc Đường, vẫn cứ si ngốc nhìn y, gọi tên: “Ngọc Đường…”

Thực ra Bạch Ngọc Đường đã quá lo lắng, đối với Triển Chiêu mà nói, mặc dù trong mắt người ngoài, Bạch Ngọc Đường kể từ hôm nay sẽ thành thê tử của mình, song Triển Chiêu biết, hai người bọn họ đều là nam tử, hắn cũng không quan trọng chuyện ai gả ai cưới, nghi thức hôm nay hệt như một lời ước hẹn đồng sinh đồng tử, bên nhau trọn đời mà thôi.

Nghe thấy Triển Chiêu chưa nói mấy lời không được phép nói, Bạch Ngọc Đường mới cảm giác mình dường như có chút nhỏ nhen, ngượng ngùng quay sang một bên, xấu hổ gầm nhẹ: “Mèo thối, có gì thì nói mau đi. Nhìn Ngũ gia ta hoài vậy.”

Triển Chiêu vẫn nhìn y không chuyển mắt, cười nói: “Ngọc Đường, ta yêu ngươi.” Sau khi nói ra Triển Chiêu cũng thấy bất ngờ, ba từ kia hắn đã chôn giấu rất nhiều năm, nhưng trước kia bởi sợ Ngọc Đường biết được phần tâm ý này mà chán ghét mình nên không dám nói, sau khi hai người xác định tâm ý của nhau, lại bởi chính mình ngờ nghệch thẹn thùng mà chẳng dám mở lời, không ngờ hôm nay có thể bình tĩnh nói ra như thế.


Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chốc, sau đó mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Mèo ngốc, ta biết mà.”

Đúng vậy, y đã sớm biết, làm sao y lại không biết?

Ở Trùng Tiêu Lâu…

Ở gian nhà nhỏ của Bạch Nhị Nha…

Ở Khai Phong Phủ…

Và còn trước đó rất lâu… Ở bên vực thẳm, ở trong động băng, ở giữa lòng sông nước cuồn cuộn chảy…

Thậm chí trong mỗi việc Triển Chiêu làm cho mình, y đều dùng hành động để gửi đến mình ba từ đó, vậy nên, ba từ ấy sớm đã khắc sâu vào lòng mình rồi… Chỉ là Triển Chiêu chưa tự ý thức được thôi.