[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 7

    Bạch ngọc đường chậm rãi cúi đầu, đôi môi cong lên khẽ mỉm cười, đôi mắt hoa đào tràn đầy từ ái, nhìn chăm chú vào cái bụng to tròn của mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve như đang dỗ dành hài tử trong bụng y, mấy tháng qua y cũng đã bắt đầu cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ bé này một cách chân thật, tiểu tử vô cùng khỏe mạnh hầu như mỗi ngày đều nháo loạn không ngừng, có lúc y bị đạp đau đến toát cả mồ hôi lạnh nhưng những lúc đó y lại thấy vô cùng an lòng, nghĩ đến hài tử y không khỏi lộ ra nụ cười tuyệt mỹ ôn nhu nhất thế gian, vẻ đẹp của y lúc này thật sự làm say lòng người…

“Tiểu tử, không hổ là nhi tử của cẩm mao thử Bạch ngọc đường, mới hơn sáu tháng tay chân đã có lực như thế, tương lai nhất định sẽ giống ta cùng phụ thân ngươi, nhất định là kì tài luyện võ ~!”Bạch ngọc đường nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy kiêu ngạo a.

Tiểu hài tử trong bụng làm như nghe được phụ thân khích lệ, “Đông! Đông!” Bắt đầu khoa tay múa chân nhiệt tình đáp lại phụ thân như muốn khẳng định thêm suy nghĩ cũa phụ thân.

Thế nhưng tiểu hài tử ‘ra chân’ quá nặng lại bất ngờ khiến Bạch ngọc đường toát một tầng mồ hôi lạnh! Đau đến mức y loan hạ thắt lung, cúi người xuống ôm lấy bụng, một tiếng rên đau cũng nhịn không được tràn ra ngoài. Y sắp đứng lên không nổi, không thể làm gì khác hơn là một tay ôm lấy bụng đi đến tảng đá lớn gần đó, một tay kia đỡ trụ thắt lưng mà ngồi xuống.

Một bên ngồi nghỉ tạm để bình ổn hô hấp làm dịu cơn đau, một bên không ngừng xoa xoa bụng, trấn an hài tử trong bụng “Hài tử, phụ thân biết ngươi thân thủ rất tốt, ngươi không cần tiếp tục chứng minh, phụ thân sẽ nhanh chóng mang ngươi đi gặp miêu phụ thân, đến lúc ngươi ra ngoài tha hồ mà lấy hắn ra luyện tập quyền cước để xem sau này hắn còn dám bỏ phụ tử chúng ta mà đi không, nhưng nếu ngươi cứ nháo loạn thế này thì bao giờ chúng ta mới đến kinh thành a ~?” Bạch Ngọc Đường bắt đầu công tác giáo dục hài tử ngay khi còn trong bụng.

Ai biết hài tử này dường như biết sẽ rất nhanh chóng gặp được phụ thân, trái lại càng thêm vui sướng không hề kiêng nể mà luyện tập quyền cước trong bụng y, làm cho Bạch ngọc đường nhất thời dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trấn an: “Tiểu tổ tông ~, xem như Ngũ gia ta sợ ngươi được không ~? Ngươi cũng đừng ở bên trong luyện công nữa, chờ ngươi đi ra ngoài, Ngũ gia nhất định dạy ngươi võ công thật lợi hại!”

Đông! Đông! Lại thêm hai cước, “Ta cẩm mao thử Bạch ngọc đường nhất định nói giữ lời!” – Tiếp tục dụ dỗ hài tử.

Đông! Đông! “Nghĩ Ngũ gia ta trường kiếm giang hồ, Sợ quá ai? A! … Được rồi ~! Ngoại trừ… Can nương cùng đại tẩu, tiểu tử ngươi là người thứ ba, như vậy cũng xem như cho ngươi có mặt mũi, được chưa?!”

Đông! Đông!”Tiểu tử thối… Ngươi! Hô ~~ hô ~~, tin hay không chờ ngươi đi ra Bạch gia gia ta nhất định đánh cho cái mông ngươi nở hoa!”

… … …

Và cứ như vậy một đường Bạch ngọc đường cùng nhi tử trong bụng tiến hành giao lưu bằng ‘ngôn ngữ’ của riêng mình. (=)phụ tử tình thâm a~~~)


Bạch ngọc đường bị đạp đau lại không làm gì được chỉ đành cắn răng thầm nghĩ: “Hài tử này sao lại giống Ngũ gia đến vậy a, nếu có thể giống mèo con nhiều một chút thì tốt rồi, chí ít, sẽ không nháo loạn thế này, làm khó ngũ gia ta.” Cảm thụ được hài tử trong bụng thích động, Bạch ngọc đường lại nghĩ tới Triển Chiêu.

“Nếu so ra thì đau nhức trong bụng cũng không bằng một phần vạn so với nỗi đau mà ngày ấy một kiếm đâm vào ngực mèo con đi…”Bạch Ngọc Đường một nên nhẹ xoa cơn đau âm ỉ trong bụng một bên lại nghĩ về cái đêm sấm trùng tiêu lâu ấy, Cái đêm hắc sâu không thấy đáy…

Buổi tối ngày hôm đó, đang đứng trước võng trận, Bạch ngọc đường xoay người nhìn thế thấy Triển chiêu thở hồng hộc, vội vã chạy tới, quả thực y cảm động đến muốn lập tức lao qua ôm lấy Triển Chiêu! Thế nhưng y cắn răng khắc chế bản thân không hành động, Y bây giờ còn không thể cho mèo con biết tình cảm của y, thậm chí trong người y còn có một sinh mệnh nữa – hài tử của hai người! Bởi vì y hiểu Triển Chiêu hơn bất kì ai, nếu để Triển chiêu biết thì lại càng không cho phép y một mình mạo hiểm, mèo con nhất định sẽ liều chết đi theo bảo hộ y dù phải xuống tận địa ngục!

Thế nên Bạch ngọc đường nỗ lực khiến bản thân tỏ ra chán ghét Triển chiêu chán ghét đến cực điểm, dùng ngôn từ cay nghiệt đầy khinh bỉ để kích thích Triển Chiêu…

“Triển đại nhân, ngươi lời này nếu là đối với nữ nhân nói, sợ là lập tức liến đối với ngươi khăng khăng một mực chung tình đi, lấy thân báo đáp a ~, đáng tiếc Ngũ gia ta đường đường là một đấng nam nhi thân cao bảy thước, nghe xong lời này của ngươi… Chỉ cảm thấy… ghê tởm!” Miêu nhi, không phải! Tuyệt đối không phải! Xin lỗi, xin lỗi, chỉ một lần này thôi!

“…Triển đại nhân ngươi đường đường nam hiệp lúc nào cũng một bộ dáng chính nhân quân tử, mở miệng ra là nhân nghĩa làm đầu, nội tâm lại cất chứa những thứ xấu xa, ghê tởm đến vậy, lại dám đối với ngũ gia tồn tâm tư dơ bẩn.” Mau đi đi mèo con, sau này ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết tất cả. Đừng nhìn ta như vậy, lòng ta sẽ rất đau, mèo con.

Từng lời, từng chữ tuôn ra không chỉ thương tổn Triển chiêu mà còn đâm thẳng vào trái tim y, nhưng y vẫn chỉ có thể lạnh lùng nhìn người kia – người y yêu nhất trong đời mà bản thân không ngừng tuôn ra lời độc ác. Ai ngờ ….

” Ta sẽ không đi! Trừ phi ta chết!”Triển Chiêu kiên quyết khẳng định.

Đúng vậy! Trừ phi chết, chết… Bằng không Triển Chiêu sẽ không bỏ lại ta một mình rời đi, trừ phi hắn chết, có câu này đủ rồi…. vì câu nói này…tất cả đáng giá…..Triển chiêu không biết y có hài tử cũng được…..đáng giá…Triển chiêu hận y cũng được….đáng giá….rất đáng giá…

Bạch Ngọc Đường cầm lấy Họa Ảnh đâm về phía Triển Chiêu … Mèo con, xin lỗi!

Thế nhưng lúc này tựa hồ tiểu sinh mệnh trong bụng bắt đầu vì phụ thân mà bất bình thay, không an phận bắt đầu kháng nghị!

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trong bụng một trận đau nhức, trước mắt thoáng một mảnh đen kịt, tay cầm kiếm lập tức nhuyễn xuống, mà ngay cả đứng cũng đứng không được nữa, chỉ phải quỳ một gối xuống đất dùng kiếm cắm trên mặt đất chống đỡ, mới miễn cưỡng trụ thân thể không có ngã xuống. Cảm nhận được tiếp theo là hạ thể hình như có dịch thể ấm áp chậm rãi chảy ra, điều này làm cho Bạch Ngọc Đường sắc mặt trắng bệch, tâm thoáng chốc luống cuống…”Hài tử, không nên! … Không phải bây giờ, phụ thân ngươi sẽ không sao…”Cũng may chỉ là một cái chớp mắt, hài tử tựa hồ cũng minh bạch tình huống, dần dần chịu yên ổn xuống…

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Bạch ngọc đường tâm thoáng co rút lại, rất muốn… rất muốn nhào vào trong lòng Triển Chiêu, để cho  Triển chiêu ôm lấy chính mình thật chặt, y chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như thế, Y sợ sẽ như thế vĩnh viễn mất đi hài tử này… Hài tử của y cùng Triển Chiêu.


Cũng may Triển Chiêu lo lắng vội chạy qua ôm lấy y, thành công đem lý trí của y kéo về ── người này vẫn như vậy thân thiết quan tâm y, cho dù mũi kiếm của y hướng về phía hắn, hắn luôn nhất tâm lo lắng an nguy của y, thâm tình này Bạch ngọc đường rất may mắn có được, Vì vậy mèo con, xin cho ta ích kỉ một lần nữa đi! Ta muốn bảo hộ ngươi! Triển Chiêu, miêu nhi của ta!

Nhanh tay rút lấy Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, không kịp né tránh, một kiếm xuyên qua, máu tươi nhiễm đỏ cả người, ánh mắt Triển Chiêu đầy kinh ngạc, ánh mắt kia thiêu cháy trái tim Bạch Ngọc Đường…Chết lặng.

Khoảnh khắc đó hài tử trong bụng y, đạp thật mạnh…y không quan tâm…

Khoảnh khắc đó y….. đau, rất đau, không phải thân thể mà là trái tim…hài tử đá thêm một cước, nhưng y không còn cảm giác…Chết lặng…Đau, nhưng không thể để nước mắt rơi..

Cự khuyết đâm vào ngực Triển Chiêu, cũng đồng thời là ngàn vạn mũi kiếm đâm vào trái tim y…

Để che giấu trong lòng đau nhức, Bạch ngọc đường tiếp tục đối với Triển chiêu ác ngôn, lạnh mặt…

Thế nhưng, ngốc miêu, ta như vậy đối với ngươi! Ta muốn ngươi chết a! Vì cái gì?….Vì cái gì ngươi một mực chỉ quan tâm cảm nhận cũa ta, chỉ sợ khiến ta nan kham? Mèo con, cầu ngươi, không nên yêu ta đến mức khờ dại như vậy! Cầu ngươi, Ta Bạch ngọc đường thật sự rất ích kỷ, luôn luôn rất ích kỉ, yêu ngươi nhưng thậm chí không cho ngươi cơ hội lên tiếng…

Mèo con… Ngươi vì sao nở nụ cười? Ngươi cười rất đẹp, ta thích khi ngươi cười! Thế nhưng vi cái gì, dáng tươi cười của ngươi khiến lòng ta từng đợt đau nhức?

Đau…..

Triển Chiêu khiến y cảm nhận được nỗi đau mà cả đời y chưa từng đau như thế.

Tay y run lên, ánh mắt tê dại nhìn hồng huyết không ngừng lan rộng trước ngực Triển Chiêu khuếch tán thành vòng lớn, khóe miệng cũng tràn ra huyết, trong phút chốc trong mắt Bạch ngọc đường được bao phủ bởi một màu đỏ tươi – dòng máu sinh mệnh của Triển Chiêu – máu trong tim Bạch Ngọc Đường – không ngừng tuôn ra…

Bạch Ngọc Đường quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nữa…

Bên tai còn không ngừng truyền đến thanh âm ẩn nhẫn khẩn cầu của Triển Chiêu:

“Bạch huynh yên tâm… Nếu Triển mỗ chết… Có thể khiến Bạch huynh không còn cảm thấy bị sỉ nhục… Triển mỗ cam nguyện chết… Có thể được chết dưới kiếm của Bạch huynh… Triển mỗ cũng coi như… thỏa mãn…, chỉ cầu Bạch huynh đáp ứng Triển mỗ… Cuối cùng… Một nguyện vọng…”


: “Thỉnh Bạch huynh… Đáp ứng Triển mỗ… Vô luận như thế nào… Đều phải… Sống sót trở về…”

“Thỉnh Bạch huynh… Đáp ứng Triển mỗ…”

Ta đáp ứng! Ta đáp ứng ngươi! Bạch ngọc đường hầu như trong lòng điên cuồng kêu gào, ta sẽ không chết! Vì ngươi, vì hài nhi của chúng ta, Bạch ngọc đường ta sẽ không chết! Thế nên, ngươi cũng không được chết! Thế nên, chí ít hiện tại… Đừng cầu xin ta…Ta vì yêu ngươi nên chấp nhận trả giá, nên ta ích kỷ không nói lời yêu, còn ngươi vì yêu ta nên bao dung ẩn nhẫn, rốt cuộc nên cười ngươi ngốc hay trách ta quá kiêu ngạo.

Mèo con, nên làm sao mới khiến ngươi ngừng yêu ta? Khiến ngươi… Hận ta…? Tại sao lại yêu ta nhiều đến thế? Trong đêm nay …….Chỉ trong đêm nay thôi hãy ngừng yêu ta….Cầu ngươi….Miêu nhi!

Bạch Ngọc Đường tích tụ nội lực, một chưởng đánh ra!

Triển chiêu thuận theo nội lực bị đẩy lùi, rơi khỏi trùng tiêu lâu, hồng ảnh tiêu thất…Miêu nhi đã an toàn – đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Bạch ngọc đường. Thế nhưng nỗi đau trên gương mặt Triển chiêu vẫn hiện hữu trong đầu y.

Bạch ngọc đường xoay người không dám nhìn, y không thể… Khiến mèo con phát hiện những giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống trên gương mặt y, y không thể … khiến mèo con có một tia hy vọng! Bởi vì y biết, Triển chiêu chỉ cần còn có một hơi thở, sẽ chắc chắn dùng cả tính mạng để bảo hộ y, trừ phi ── khiến cho hắn tuyệt vọng! Đối tình tuyệt vọng, đối y tuyệt vọng…

Đau…..Trái tim y đau quá!….

Nước mắt lăn tràn trên bờ mi, nhưng y lại đang cười, khóe môi đang vẽ lên độ cung tuyệt đẹp….Đẹp đến thê lương…..Đẹp nhưng vô hồn…….Y có thể cười khuynh đảo chúng sinh, cười ngạo thiên hạ, nhưng tuyệt chỉ vì một người mà khóc.

“Mèo con, chờ ta… Ta sẽ không chết, ta sẽ sống quay về tìm ngươi, đến lúc đó, ta sẽ nói cho ngươi nghe tất cả – ta yêu ngươi, dùng thời gian cả đời… Nói cho ngươi nghe…”

Lau đi nước mắt, rút lấy Họa Ảnh cùng Cự Khuyết, hướng đồng võng trận tiến lên.

“Triển Chiêu, hôm nay… Để Cự Khuyết của ngươi thay ngươi, thủ hộ ta… Cùng con của chúng ta đi…”

“Hài nhi ngoan…… bảo bối hãy ngoan nhé….hãy đi cùng phụ thân…Yên tâm phụ thân sẽ dùng cả sinh mệnh bảo hộ con”


“Đông Đông!!”

“Hảo hài nhi!!!”

Trong bóng đêm thâm trầm, nhất mạt bóng trắng tiêu sái bước đi, sáng đến chói mắt…

… … … … …

Đồng võng trận khởi động…Cự khuyết, Họa Ảnh vung lên….

……………

Ngàn vạn mũi tên bao phủ cả góc trời, bạch y chìm trong loạn tiễn.

……………

Mũi tên xé vào da thịt – May mắn là ta không phải miêu nhi!

…………..

Mũi tên trượt ngang qua bụng – May mắn hài tử vẫn an toàn!

………….

Bạch y hóa hồng y, dòng máu đỏ từ khóe môi chảy dài trên gương mặt tuyết trắng….Diễm lệ….. – May mắn y đã đủ quyết tuyệt – May mắn có lẽ Triển chiêu không còn yêu y nữa – Khẽ vuốt bụng – Hài tử, phụ thân sẽ không để ai thương tổn con!

…………


Chạm tay vào chốt trận, đồng võng trận tan ra – Tìm được đường sống trong thời khắc cuối cùng – May mắn!!

…………

Trùng tiêu lâu lửa trận sáng cả góc trời, bạch y – nhuộm hồng – bước đi, vệt máu đỏ chảy dài theo bước chân, khóe môi con nhẹ vẽ nên một nụ cười – diễm tuyệt vô song – khuynh quốc khuynh thành. Ánh trăng dịu dàng trải rộng ánh sáng dẫn lối – người kia còn sáng hơn cả ánh trăng.