[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 50

“Bạch thiếu hiệp.”

Hai người nghe tiếng kinh hoảng nhìn lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường một tay vịn vào cột trụ hành lang, một tay đỡ lấy thành bụng, thân mình cơ hồ lung lay sắp ngã, thế nhưng ánh mắt lại thực sắc bén. Y đăm đăm nhìn bọn họ, đáy mắt nhuốm đầy tuyệt vọng, cùng với hoảng sợ, đau đớn, không thể nào tin.

Bao Chửng và Công Tôn Sách chưa biết trả lời thế nào cho phải, đã thấy Bạch Ngọc Đường yếu ớt ngã xuống, cả hai vội vàng lao lên hợp lực đỡ y.

Thân thể Bạch Ngọc Đường vốn đã suy yếu cực điểm, miễn cưỡng rời phòng đã là dùng hết khí lực toàn thân, dù rằng lúc trước y có mơ hồ đoán được sự tình không hay, cũng đã nghĩ đến khả năng xấu nhất, song khi nghe thấy tin dữ, y vẫn khó lòng thừa nhận, suýt nữa ngất đi. Cho dẫu nội tâm cực lực không muốn tin tưởng, nhưng sự thật là, y nghe rất rõ câu nói cuối cùng của Bao Chửng với Công Tôn Sách, dù chưa nghe được từ kia, có điều ý tứ trong đó cũng thực rõ ràng… Triển Chiêu đã chết?

Chỉ là y phải chấp nhận chuyện này thế nào đây? Y gắng gượng chống đỡ ý thức sắp sửa rơi vào bóng tối, nắm chặt cánh tay Bao Chửng đang đỡ lấy tay mình, lo lắng hỏi lại: “Bao đại nhân, ngài hãy nói cho tại hạ, Triển Chiêu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Xin ngài nói cho tại hạ…”

Bao Chửng biết đã không thể giấu y được nữa, thế nhưng chẳng thể cất lời, im lặng thật lâu, ông nghiêng đầu sang phía khác, khó nhọc nói: “Triển hộ vệ, cậu ta…” Lời nói nghẹn nơi cuống họng bỏng rát, ánh mắt ngập đầy chua xót, hiện giờ nỗi đau của ông chẳng hề kém Bạch Ngọc Đường, không chỉ đau vì Triển Chiêu, mà đau vì Bạch Ngọc Đường, đau vì đứa nhỏ vẫn chưa chào đời.

Bạch Ngọc Đường vốn ôm một tia hi vọng, có lẽ hai người họ đang nói đến chuyện khác? Có lẽ do y hiểu sai ý tứ bọn họ? Nhưng khi nhìn vẻ mặt Bao Chửng, nghe giọng nói của ông, không cần đợi ông nói hết mọi chuyện, y đã hiểu rõ… Y không tránh nổi hiện thực tàn khốc này…

“Triển Chiêu làm sao có thể… Chết được…”


Lồng ngực cơ hồ bị chèn một tảng núi lớn, khiến y không thể hít thở, thân mình nổi trôi không có cảm giác… Dường như… Trời tàn… Đất tận…

Ý thức lần nữa chìm vào đêm tối vô biên, khi Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường Triển Chiêu.

Thấy y giãy giụa muốn rời giường, Công Tôn Sách nãy giờ canh giữ bên giường vội vàng bước đến đè chặt vai y, để y không thể đứng dậy: “Ngươi không được ngồi dậy.”

Không ngờ Bạch Ngọc Đường lúc này còn không đủ sức phản kháng một thư sinh văn nhược như Công Tôn tiên sinh.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên quay nhìn Công Tôn Sách, hỏi: “Tại hạ muốn thấy hắn, Công Tôn tiên sinh, hắn ở đâu? Đưa tại hạ đi gặp hắn, ít nhất… Để tại hạ thấy hắn lần cuối…”

Công Tôn Sách thống khổ nhắm mắt, chẳng đành nhìn thấy ánh mắt đau đớn khiến cho người khác tan nát cõi lòng kia, thở dài: “E rằng ngươi sẽ không gặp được hắn… Thi… Triển hộ vệ… Cậu ta đã bị hoàng thượng đưa đi.” Ông thực không dám nhắc đến hai chữ ‘Thi thể’. Nếu không tận mắt nhìn thấy, nhất định ông sẽ không tin, khiêm khiêm quân tử ôn nhuận kiên định ngày nào cứ vậy hóa thành một khối thi thể lạnh băng.

Người đã… mất rồi, Hoàng thượng còn cần hắn làm gì chứ? Y đắc tội với người trong hoàng tộc, bọn họ muốn dùng mạng y báo thù, Hoàng thượng hắn nhiên sẽ biết. Chẳng lẽ Triển Chiêu phải đáp ứng yêu cầu gì đó của hoàng đế? Bằng không tại sao bọn họ lại buông y, để y quang minh chính đại nằm đây?

Nghĩ tới thi thể Triển Chiêu bị đối xử thế nào chưa rõ, y thực không thể ngồi yên được nữa. Y sẽ không để Triển Chiêu vì mình mà đến cái chết cũng không an ổn.


“Bạch thiếu hiệp, ngươi định làm gì?”

Công Tôn Sách vội giữ chặt y, lại thấy người kia dùng sức vùng khỏi tay ông, xốc chăn, nắm chắc Họa Ảnh bên giường, cố gắng rời giường.

“Tại hạ phải đưa hắn về Tại hạ không thể để hắn chết rồi cũng không an bình.” Bạch Ngọc Đường tuyệt vọng hét lên. Thân mình run rẩy cực độ, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Công Tôn Sách mau chóng giữ hắn lại, nói: “Hoàng thượng sẽ không làm vậy đâu.” Đúng thế, dựa vào tình cảm của hoàng thượng với Triển hộ vệ, hẳn rằng ngài sẽ đối tốt với hắn, có điều nếu Bạch Ngọc Đường biết được mọi chuyện đều do Hoàng thượng dựng lên, Triển hộ vệ cũng bởi vậy mà hi sinh, chỉ sợ y sẽ bất chấp tới liều mạng cùng Hoàng thượng.

“Không được. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Dù có đuổi tới âm tào địa phủ, ta cũng phải nghe Triển Chiêu giải thích. Tại sao hắn bỏ lại ta, một mình ra đi? Không tận mắt nhìn thấy hắn, ta tuyệt không tin rằng hắn đã chết.” Y gần như điên loạn gào thét, nhưng trong tiếng thét lại ngập bi thương.

Thấy Bạch Ngọc Đường điên cuồng vùng vẫy, Công Tôn Sách chỉ có thể gắt gao giữ y thật chặt, cố gắng không để cho y thương tổn bản thân, lại không biết làm sao để an ủi y, hay nói cho đúng, sâu trong nội tâm, ông không muốn ngăn cản y. Có lẽ, so với những lời khuyên giải, lúc này để y trút hết nỗi lòng như thế, y sẽ thấy dễ chịu hơn.

Nhưng Công Tôn Sách chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh, chế trụ một Bạch Ngọc Đường điên cuồng thực sự vô cùng miễn cưỡng.


Hai tay ráng sức đè chặt cánh tay Bạch Ngọc Đường, đột nhiên trông thấy bên dưới góc chăn, một vũng đỏ tươi đập vào tầm mắt.

Công Tôn Sách thần trí căng thẳng, chớp mắt lực đạo trên tay buông lỏng. Bạch Ngọc Đường chớp lấy cơ hội vùng thoát, lảo đảo đi về phía cửa.

Tình thế cấp bách, Công Tôn tiên sinh vội vã quỳ xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường.

“Bạch thiếu hiệp. Tuyệt đối không thể làm chuyện điên rồ. Học trò xin ngươi.” Nhân lúc Bạch Ngọc Đường sửng sốt, gắt gao siết lấy tay áo y.

Bị Công Tôn Sách chắn đường, Bạch Ngọc Đường đột ngột thét to một tiếng, “Tránh ra.” Đồng tử ẩn hiện tia sáng thê lương ngoan tuyệt.

“Bạch thiếu hiệp, đứa nhỏ trong bụng ngươi chính là cốt nhục duy nhất của Triển hộ vệ. Lẽ nào ngươi đành nhẫn tâm cắt đứt một chút huyết mạch cuối cùng này ư?” Công Tôn Sách nghẹn ngào, dù ông không cách nào hiểu được tâm tình Bạch Ngọc Đường, nhưng ông biết rõ trái tim Bạch Ngọc Đường đau đớn thế nào.

Điều tàn nhẫn nhất trên thế gian không phải cái chết, mà là phải nhìn người mình hết mực yêu thương trân trọng chết đi, còn mình lại không thể không sống sót. Tình trạng thân thể Bạch Ngọc Đường bây giờ thậm chí không cho phép y phát tiết nỗi bi thương.

Bạch Ngọc Đường nghe dứt, thoáng chốc ngây ngẩn.

Đứa nhỏ… Đúng rồi, ta còn có đứa nhỏ… Đứa nhỏ của ta và Triển Chiêu…


Họa Ảnh rơi trên nền đất, Công Tôn Sách lập tức tiến lên đỡ lấy thân thể nghiêng ngả kia, đưa y về giường.

Nhìn Bạch Ngọc Đường thất thần, Công Tôn Sách mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

“Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu… Vì sao mà chết?” Bạch Ngọc Đường chợt hỏi, thanh âm không lớn, dường như đang thì thầm với mình, ánh mắt không có tiêu cự, gương mặt cũng không biểu cảm.

“Loạn tiễn… Xuyên tâm.” Bốn chữ ngắn ngủi, nhưng nói ra miệng sao quá khó khăn. Dù ông cực lực không muốn nhớ lại tình cảnh khi đó, thế nhưng hình ảnh thân thể Triển Chiêu cắm đầy loạn tiễn cứ mãi quay cuồng, thủy chung chẳng thể xóa đi.

Bạch Ngọc Đường nhẹ khép mắt, thì thào: “Quả nhiên…”

Kí ức mơ hồ trước lúc hôn mê hiển hiện, y không nghe sai, lúc ấy quả có người hô một tiếng “Bắn tên.” Dường như đã sớm dự đoán sẽ có người cướp đạo trường, đã sớm cho quan binh mai phục gần đó, chỉ chờ Triển Chiêu xuất hiện. Cái ôm rất chặt cuối cùng đó của Triển Chiêu… hắn dùng thân thể bảo vệ cho mình toàn vẹn.

Công Tôn Sách không đoán được y nghĩ gì, trong lòng càng thêm lo sợ, cho rằng y đã mất đi thần trí, lo lắng gọi: “Bạch thiếu hiệp…”

Ông thấy Bạch Ngọc Đường mở mắt nhìn ông, bình thản cất tiếng: “Công Tôn tiên sinh, ngài cứ yên tâm, tại hạ không sao, vì Triển Chiêu và đứa bé, tại hạ sẽ gắng sống sót.” Triển Chiêu, ngươi đổi mạng mình cho con, chắc chắn ta sẽ bảo hộ nó thật tốt. Ngươi nhất định phải chờ ta, đợi khi con của chúng ta sinh ra, ta sẽ tới tìm ngươi.

… …