[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 44

“Cái gì? Ngọc Đường bị người của Hình bộ bắt đi.” Triển Chiêu cơ hồ thất thanh hét lên.

“Rõ ràng hoàng thượng đã đáp ứng ta hoãn lại vụ án hai tháng cơ mà. Tại sao người của bộ Hình lại tự ý đưa người đi?” Triển Chiêu nghi hoặc không thôi, vốn tưởng chỉ cần có thêm thời gian, sẽ có hi vọng, chẳng ngờ…

Hôm qua Bao đại nhân tiến cung diện thánh, việc lớn bất thành. Tình thế hết sức cấp bách, mới vừa kết thúc buổi chầu, Triển Chiêu một mình vội vã tới gặp hoàng thượng, định nói giúp cho Ngọc Đường. Tuy rằng hoàng thượng một lòng hiếu thuận, không muốn làm trái ý Thái hậu mà đặc xá cho Bạch Ngọc Đường, song đối với lời giải thích của Triển Chiêu, rằng vụ án này có ẩn tình khác, còn cần thời gian kiểm chứng, hoàng thượng cũng tỏ ra tin tưởng, bởi vậy bằng lòng gia hạn vụ án thêm hai tháng, để Khai Phong Phủ điều tra rõ chân tướng.

Không nghĩ mình chỉ rời đi vỏn vẹn có một buổi sáng, Ngọc Đường đã bị người của Hình bộ bắt đi.

Triển Chiêu cảm thấy thế giới như đang sụp đổ, hiện giờ Ngọc Đường bụng mang dạ chửa, nếu như y không chịu nhận tội, người của Hình bộ muốn nghiêm hình bức cung, thân thể Ngọc Đường làm sao chịu nổi. Chỉ là nếu y nhận tội, chắc chắn y sẽ mất đầu.

Huống hồ bộ dạng Ngọc Đường lúc này, lỡ để người khác nhìn thấy, phát hiện y là nam tử lại có thể mang thai, không chừng sẽ đối xử với y như yêu nghiệt.


“Bọn họ không thể kháng lại thánh mệnh, nhất là ý chỉ của Thái hậu, hơn nữa bọn họ đến đây trước khi Triển hộ vệ gặp được hoàng thượng.” Công Tôn tiên sinh cũng thực khó xử. Không chỉ có vậy, Bao đại nhân cũng bởi chuyện này mà bị liên lụy, Thái hậu biết Bao đại nhân tới chỗ hoàng thượng nói giúp nghi phạm giết Phí Lương Nghĩa, cho là quan hệ giữa ông và Bạch Ngọc Đường rất tốt, e ngại ông sẽ bao che cho y, thế nên dù chưa chính thức giáng tội, lại không cho ông tiếp tục điều tra, dứt khoát hạ lệnh giao Bạch Ngọc Đường cho Hình bộ xử trí.

Lúc Bao đại nhân trở về, nghe được việc này, cũng là hết đường xoay sở, đồng thời ông cũng chồng chất nghi hoặc, vụ án hãy còn nhiều điểm đáng ngờ, vì sao Thái hậu lại phải nóng vội xử trí Bạch Ngọc Đường đến thế?

Vả lại, án này chẳng hề can hệ đến chuyện quốc gia xã tắc, không có âm mưu xúi giục tạo phản, lại càng không dây dưa gì đến vị hoàng thân quốc thích kia, dầu Phí Thái phó từng là thầy dạy của tiên hoàng, nhưng đã tạ thế nhiều năm, hơn nữa Phí Lương Nghĩa hiện tại không quan không chức, lẽ gì cái chết của hắn phải cần đến bộ Hình thẩm tra xử lí?

Trong lòng Bao Chửng đột nhiên lóe lên một khả năng, khiến ông không nén được nỗi sợ hãi. Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Huống chi Bạch Ngọc Đường chỉ là một kẻ thảo dân?

Tâm tư hoàng thượng đối với Triển Chiêu, Bao Chửng đã sớm phát giác, thái độ quan tâm của ngài, ánh nhìn của ngài, làm sao ông không nhận ra, đó tuyệt nhiên không phải là thứ tình cảm yêu mến của một chủ thượng đối với thần tử.

Có điều thân làm thân tử, đâu thể lớn gan phỏng đoán tình cảm của bậc chúa thượng, đừng nói đến chuyện gièm pha hoàng thượng là tên đoạn tụ. Lại nói hậu cung giai nhân tụ họp, hoàng thượng chắc không tới nỗi vì một nam tử mà làm ra trò hãm hại đê tiện vậy chứ? Thêm nữa hoàng thượng muốn mạng một người, còn cần hao phí tâm sức bày trò thế ư?

( Không phải đê tiện, mà là quá mức đê tiện -_-)


Bao Chửng vốn muốn phủ định suy đoán của mình, nhưng là trong đầu lại hiện ra đoạn đối thoại khi đó của ông và hoàng thượng: “Bao khanh, khanh đừng làm trẫm khó xử, vụ án Phí Lương Nghĩa là do Thái hậu hạ lệnh tra xét, trẫm thực không tiện can thiệp, huống chi Bạch Ngọc Đường cũng thừa nhận y đã giết người, trẫm đành xử lí y theo pháp luật.” Triệu Trinh khoanh tay, xoay lưng về phía Bao Chửng, ngữ điệu phảng phất chút bất đắc dĩ.

“Muôn tâu hoàng thượng, thần vẫn cho rằng việc này có điểm đáng ngờ, Bạch Ngọc Đường và Phí Lương Nghĩa không oán không thù, thậm chí tên họ cũng chưa từng nghe, vậy thì động cơ giết người của y là gì? Y còn không biết nhân chứng đã chết, với lại…” Bao Chửng chắp tay hành lễ với Triệu Trinh, sau đó thuật lại những điểm đáng ngờ, hi vọng hoàng thượng cho dù không tha bổng y, ít nhất cũng sẽ tin tưởng vụ án còn có ẩn tình, nới rộng thời gian điều tra.

Triệu Trinh dằn lòng nghe hết bản tường trình dài ngoẵng của ông, sớm đã có chút cáu kỉnh, cao giọng trả lời: “Bao khanh, mấy điểm đáng ngờ với cả nhân chứng gì đó khanh nói, đều là dựa vào lời nói của Bạch Ngọc Đường đúng không? Làm sao khanh chứng minh được y không nói dối? Biết đâu trước kia y và Phí Lương Nghĩa đã từng quen biết, song lại giấu diếm thì sao? Biết đâu nhân chứng y kể chỉ là mấy lời bịa đặt đánh lừa dư luận, giúp y chối tội thì sao?”

Bao Chửng im lặng, hoàng thượng nói rất, rất đúng, bọn họ hiểu rõ nhân phẩm Bạch Ngọc Đường nên mới tin lời y nói, nhưng những kẻ khác thì sao? Thái hậu ư? Chỉ e nếu không tìm được chứng cứ chứng minh, Thái hậu cũng sẽ nghĩ như hoàng thượng.

“Chính là Bạch Ngọc Đường võ công cao cường, muốn giết một người bình thường phải nói là dễ như trở bàn tay, huống chi y vào giang hồ đã lâu, không phải thiếu niên miệng còn hôi sữa, đâu thể hoảng loạn đến mức bỏ kiếm ở đó?” Bao Chửng vốn không định nói ra lí do này, bởi vì trước đó, với ông, đây là điểm đáng nghi nhất, có điều sau khi nhìn thấy thân thể Bạch Ngọc Đường, ông không thể không thừa nhận, thân thủ Bạch Ngọc Đường thực sự không so được với lúc trước. Y của hôm nay có địch được Phí Lương Nghĩa hay không đã là vấn đề, nói gì trong lúc cấp bách đánh rơi Họa Ảnh. Chẳng qua hoàng thượng hẳn vẫn chưa biết việc này, vì cốt nhục của Triển hộ vệ, ông phải đấu tranh vì cơ hội sống cuối cùng của Bạch Ngọc Đường.

Thế nhưng Triệu Trinh đâu để ‘tình địch’ của mình có đường sống sót, không chút do dự phản bác: “Bạch Ngọc Đường trước kia quả thực võ công cao cường, có điều hiện tại không như vậy…”

Nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại, dù gì cũng không nên để Bao Chửng biết được hắn đã tra ra việc Bạch Ngọc Đường mang thai, bèn vội vàng sửa lời: “Kẻ lợi hại mấy cũng sẽ có lúc sơ suất, huống chi nếu hắn thật sự giết người gây họa, dĩ nhiên có tật giật mình.”

Bao Chửng lại không đồng ý, Bạch Ngọc Đường xưa nay tính tình ngay thẳng, vàng thật không sợ lửa nung, sao lại có lúc có tật giật mình? Vả chăng hoàng thượng muốn nói lại thôi, câu sau không khớp câu trước.


Bao Chửng thốt nhiên kinh hoảng. Chẳng lẽ hoàng thượng… biết Bạch Ngọc Đường đang mang giọt máu của Triển hộ vệ?

Nghĩ vậy, Bao Chửng mặc dù khó tin, song phải thừa nhận đó là cách giải thích hợp lí nhất, nếu không có người cố tình báo tin, Thái hậu nhiều năm không bàn chính sự nhất định sẽ không nghe nói vụ án dân gian không can hệ gì đến hoàng thất này, chớ nói đến việc tự mình xử trí. Huống hồ người của hậu cung không được tham gia chính sự, nếu như không phải hoàng thượng đích thân bày mưu đặt kế, dù là Thái hậu cũng không có quyền điều động Hình bộ thẩm tra xử lí, lại còn dẫn Bạch Ngọc Đường đi ngay lúc ông và Triển Chiêu vắng mặt; lúc trước Triển Chiêu đã nói, hắn nghi ngờ có người đứng sau thao túng…

Nhưng nếu đó là sự thật, tình hình Bạch Ngọc Đường quá sức nguy hiểm.

Kể cả hoàng thượng không có ý gì với Triển Chiêu, chính là bất kì kẻ nào nghe nói một nam tử hoài thai, phản ứng đầu tiên chỉ e sẽ là coi người nọ như yêu quái.

Đến mình bây giờ vẫn thấy choáng váng, giả như y không mang trong mình cốt nhục của Triển hộ vệ, có lẽ ông cũng không bao giờ tin một nam tử vì uống chút thuốc mà có thể sinh con. Nói chi hoàng thượng không hề biết chuyện Bạch Ngọc Đường uống thuốc biến đổi thể chất.

Vậy nên… Hoàng thượng mới đẩy Bạch Ngọc Đường vào chỗ chết.

Bao Chửng lo âu đi qua đi lại, nhìn thấy Triển Chiêu gấp gáp hệt như kiến bò trên chảo nóng, vừa định đi qua khuyên nhủ, đã thấy hắn đột ngột nắm chắc Cự Khuyết, xoay người bước khỏi triều đường, xem tư thế đó, e rằng hắn muốn cướp ngục.


Mọi người đang muốn lao lên ngăn cản, bỗng thấy Trương Long Triệu Hổ được phái đến Hình bộ nghe ngóng tin tức trở về, Triển Chiêu vừa thấy bọn họ tiến vào, lập tức nhào tới, siết chặt cánh tay hai người, vội vã hỏi: “Thế nào? Họ có dụng hình với Ngọc Đường không? Ngọc Đường bây giờ sao rồi?”

Cánh tay bị Triển Chiêu nắm đến đau đớn, Triệu Hổ vội đáp: “Triển hộ vệ, huynh đừng nôn nóng, bọn họ không dụng hình với Bạch thiếu hiệp, tạm thời y vẫn an toàn.”

Triển Chiêu mới chớm yên lòng, lại chợt phát hiện sắc mặt hai người vô cùng nghiêm trọng, tuyệt nhiên không phải không có chuyện gì.

“ “Tạm thời an toàn” là sao?” Hắn thừa hiểu cách để người của Hình bộ ép buộc phạm nhân cung khai, đã vào nơi đó, chịu đựng nỗi đau da thịt là điều hiển nhiên.

“Vì Bạch thiếu hiệp chủ động cung khai, cho nên vẫn chưa thụ hình, chính là…” Nhìn vẻ lo lắng đau lòng của Triển Chiêu, Trương Long thật sự nghẹn lời.

Triển Chiêu nhìn sắc diện hắn, biết chuyện không ổn, lớn tiếng quát; “Chính là cái gì? Mau nói.”

Trương Long bị ngữ khí của người kia dọa sợ, hắn chưa từng thấy Triển đại ca ôn hòa tao nhã tức giận đến vậy.


Chỉ đành nén lệ nói hết tin tức nghe được: “Bạch thiếu hiệp đã bị định tội, trưa mai sẽ bị… Xử trảm.”

“Cái gì.”