[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 25

Triển Chiêu trong lòng vừa thẹn vừa vội, chính là vấn đề thế này không thể hỏi ra miệng được. Hắn chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện phong lưu, cũng chưa bao giờ vượt quá khoảng cách đối với nữ tử, chẳng qua nam nữ yêu đương thuộc về bản năng, không cần có người chỉ dẫn cũng sẽ tự hiểu. Hắn cũng biết qua một chút, thế nhưng chuyện giữa nam nam…

Triển Chiêu ngẫm nghĩ một hồi, càng lúc càng mất tự nhiên.

Bạch Ngọc Đường vốn muốn để cho Triển Chiêu thư giãn, chẳng ngờ một câu của y lại phản tác dụng nghiêm trọng, khiến con mèo này thêm phần lúng túng.

Việc này cũng làm cho Bạch Ngọc Đường có chút khó xử, thầm nghĩ mèo con cũng là người lớn, huống chi hắn thương mến Ngũ gia không phải ngày một ngày hai. Một lần thượng y tuy bởi xuân dược tác dụng, chẳng phải hắn cũng rất phối hợp đó thôi? Nhưng giờ nhìn hắn như vậy, chẳng những chưa từng trải qua, e là chưa từng nghiên cứu, nhiều năm như vậy hắn nhịn kiểu gì vậy chứ?

Mà cũng không đúng. Con mèo đó đâu thể tính là chưa từng làm chuyện người lớn, mặc dù lần đó không có ấn tượng, nhưng cảm giác về thân thể vô cùng chân thật, phản ứng bản năng hẳn là vẫn còn.

Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng thấy mèo con quả thực thú vị, đứa nhỏ trong bụng đã sắp chào đời, vậy mà mèo con ngay đến bộ dạng làm cha cũng đều không có, ngượng ngùng nhút nhát hệt một tiểu cô nương mới lớn.

Song việc khó khăn càng thêm kích thích hứng thú của Bạch Ngọc Đường. Y nhìn con mèo đầu gỗ trên giường đỏ thấu từ đầu đến chân đột nhiên lại có chủ ý. Vậy nên cởi bỏ nửa phần y phục, vụng về leo lên giường, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Triển Chiêu.


Triển Chiêu cũng cảm giác được Bạch Ngọc Đường nằm cạnh, phần bụng tròn trịa áp kề eo lưng, nghĩ đến hiện giờ y đang mang thai, sợ y té xuống bèn vội dịch người vào trong.

Bạch Ngọc Đường nghĩ rằng hắn trốn tránh mình trong lòng có chút không vui, tiếp tục dán lên người hắn. Một tay ôm lấy thắt lưng Triển Chiêu, tay kia nhanh chóng tháo bỏ đai lưng ngoại bào, bàn tay dò xét tiến vào, tìm thấy hai điểm trên ngực, liền dùng ngón tay nắm lấy, bắt đầu bóp nhẹ.

Cử động bất ngờ của y làm cho Triển Chiêu giật mình hít vào một hơi khí lạnh suýt nữa kêu lên thành tiếng, đầu óc thoáng chốc thanh tỉnh rất nhiều.

Cảm giác động tác của Bạch Ngọc Đường có chút thô bạo, Triển Chiêu lúc này mới nhớ hành động vừa rồi của mình nhất định đã khiến Ngọc Đường hiểu lầm. Dẫu sao hắn cũng là một nam nhân, những chuyện thế này sao có thể để mình Ngọc Đường động thủ, hắn quả thực vô dụng mà.

Mặc dù Triển Chiêu vô pháp kìm nén bối rối cùng bất an trong lòng nhưng vẫn phối hợp vươn tay kéo Bạch Ngọc Đường đang dựa trên ngực mình áp xuống.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đáp lại, biết khi nãy không phải hắn muốn cự tuyệt mình, bèn thuận theo lực đạo của hắn, ngậm lấy đầu ngực trống trải, răng lưỡi nhẹ nhàng gặm, cắn, liếm, mút.

Cảm giác đau đớn tê dại trên ngực như một luồng điện chảy vào ***g ngực, sau đó lan khắp toàn thân. Cơ thể không ngừng run rẩy, hơi thở mỗi lúc một thêm nặng nề, những tiếng rên rỉ ghìm trong cuống họng.


Bạch Ngọc Đường dứt khoát áp sát Triển Chiêu, ngồi lên hông hắn, vì sợ đè vào thành bụng, liền dùng hai tay chống đỡ thân trên, để bụng y đặt hờ lên trên bụng dưới của Triển Chiêu, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến đứa nhỏ trong bụng. Có thể san sẻ một phần sức nặng từ bụng, thắt lưng không chịu quá nhiều gánh nặng.

Dẫu vậy Triển Chiêu vẫn có cảm giác động tác của Bạch Ngọc Đường có chút cố sức, khi y cúi đầu hôn hắn, cánh tay hơi run rẩy. Triển Chiêu nghĩ đến Ngọc Đường trong người còn bệnh, chỉ e thể lực không tốt, lỡ như chống đỡ không nổi…

Bởi vậy hắn nâng người dịch về phía sau, tựa vào chăn bông nửa nằm nửa ngồi, ráng sức thẳng người để Bạch Ngọc Đường dễ dàng cúi xuống.

Không cần tiếp tục tư thế phủ phục mệt mỏi, Bạch Ngọc Đường bớt đi không ít gánh nặng, động tác càng lúc càng thêm thuần thục.

Toàn bộ cơ thể Ngọc Đường áp sát Triển Chiêu, hai tay đặt sau bờ lưng Triển Chiêu mơn man lên xuống, phần ngực và bụng liên tục vặn vẹo cọ xét trên người Triển Chiêu, miệng lưỡi lướt qua cần cổ, vành tai, gò má, lưu lại dấu hôn đỏ ửng.

Giữa lúc tứ chi dây dưa quấn lẫn vào nhau, quần áo gần như đã bị cởi bỏ, hai người trần trụi nhìn nhau.


Triển Chiêu lo lắng Bạch Ngọc Đường sẽ bị cảm lạnh, hơn nữa thân thể bị y trêu chọc đã trở nên khô nóng khó kìm, rốt cuộc mặc kệ ngại ngùng vươn tay ôm lấy người nọ, cố gắng để cơ thể mình bao lấy cơ thể Ngọc Đường, bàn tay khẽ khàng vuốt ve lưng y.

Da thịt cả hai gắt gao áp siết, hạ thân đã bị kích thích thi thoảng chạm nhau. Tuy cách một lớp quần áo, song Triển Chiêu vẫn cảm thấy cả người như bị từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn dâng trào, từ bụng lên tới đỉnh đầu, sau đó mạnh mẽ bao phủ toàn thân.

Triển Chiêu cảm giác rất rõ phân thân của mình dưới sự khuấy động cuồng nhiệt của y mà mỗi lúc một mất kiểm soát, mỗi khi chạm vào thân thể Ngọc Đường, sẽ trướng lớn hơn một vòng.

Triển Chiêu một mặt rất muốn tách ra để cho thứ không nghe lời kia đừng lớn thêm nữa, bằng không hắn nghĩ chắc hẳn nó sẽ nổ tung.

Mặt khác, hắn lại khát vọng nhận được thêm nhiều đụng chạm, thêm nhiều âu yếm, thậm chí hi vọng có một huyệt động mềm mại bao vây vật đó, tựa hồ làm vậy có thể làm giảm đi cảm giác cương cứng khó chịu này.

Dục vọng mãnh liệt dâng trào thiêu đốt lý trí Triển Chiêu, đôi chút ngượng ngập mới rồi dần dần biến mất, Triển Chiêu cắn mạnh môi dưới, miễn cưỡng không thể thanh âm rên rỉ thoát ra.

Bạch Ngọc Đường vẫn chưa thỏa mãn, y ngừng động tác, ghé vào bên tai Triển Chiêu nói nhỏ: “Mèo con, thoải mái thì cứ kêu lên, đừng cố nhẫn nhịn, ta muốn nghe thấy thanh âm của ngươi.” Hiện giờ y thực khâm phục mèo con, ở tình huống này vẫn còn có thể chịu đựng. Hắn tính duy trì phong phạm quân tử trên giường hay sao?


Hơi thở nóng rực áp sát bên tai, thân mình Triển Chiêu không khỏi run lên lẩy bẩy, hạ thân tiếp tục trướng lớn, thế nhưng ngoài miệng vẫn cố cắn răng không chịu phát ra tiếng động.

Điều này tựa hồ đã thành bản năng của hắn, cho dù hắn luôn tự nói với mình rằng: Thời điểm Ngọc Đường hôn hắn, y cũng hừ nhẹ, chuyện đó vô cùng bình thường. Song trong tiềm thức thanh âm kia thực phóng túng mị hoặc, phát ra thanh âm như vậy kì thực rất mất mặt.

Bạch Ngọc Đường thấy hắn nhịn đến mặt mũi đỏ bừng, vành môi trắng bệch thực sự không đành. Rất muốn nói cho hắn biết nhẫn nhịn đối với thân thể không tốt, có điều động tác vẫn không ngừng lại, dứt khoát quyết định tự mình động thủ giúp con mèo này, miễn cho hắn khỏi nín đến ngạt thở.

Triển Chiêu bỗng nhiên cảm giác hạ thân chợt lạnh, một tầng vải dệt ngăn cách hai người cũng không còn nữa, phân thân cùng với bắp đùi cả hai hoàn toàn không có vật cản, dán sát vào nhau.

Kích thích lần này khiến cho Triển Chiêu suýt nữa nghẹn thở. Hắn há to miệng, vừa định dùng sức hít vào, lại bị Bạch Ngọc Đường cắn nhẹ vành tai, cánh môi chưa kịp khép lại lập tức hổn hển rên lên một tiếng: “A…”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy thanh âm Triển Chiêu, hết sức hài lòng, lại càng dốc sức khơi lên mồi lửa.

Triển Chiêu sau khi phát ra tiếng rên đầu tiên rất tự nhiên sẽ có tiếng thứ hai, thứ ba…

Thanh âm mới đầu còn gắng kìm nén, có thể nhịn được thì nhịn, khi không nhịn được thì mới ngẫu nhiên than nhẹ một tiếng, sau đó thuận theo thân thể không ngừng nóng lên, dục vọng càng lúc càng nồng, dần dần không thể khống chế bản thân, cơ thể cũng dần thả lỏng.