[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ

Quyển 2 - Chương 10

“ Chờ một chút, Vương gia, vậy còn đứa bé kia? “

“ Đứa bé kia? “ Bát hiền vương hai mắt hạ xuống khẽ cười, “ Chẳng qua là muốn nhiễu loạn các ngươi mà thôi, lúc đó dược lại được điều chỉnh phân lượng một lần nữa, nên mới dùng đứa nhỏ kia thử thuốc, nếu đứa nhỏ kia chết không phải khiến cho các ngươi lại càng loạn hay sao. Nhưng thật không thể nào ngờ được, đứa nhỏ kia lại có thể khởi tử hồi sinh …”

Bạch Ngọc Đường cuối cùng nhìn không được nói: “ Thật uổng cho ngươi mang danh hiền vương! Lại có thể coi mạng người như cỏ rác! “

Bát hiền vương chỉ cười: “ Danh phong bát hiền vương vốn là do tiên hoàng ngự phong, cùng đức hạnh của bổn vương nào có cái gì quan hệ? “

Nghe hắn trả lời thản nhiên như vậy, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng không còn biết nên nói gì nữa.

Nhưng mà … Chờ một chút! Triển Chiêu thầm nghĩ, đứa bé kia rõ ràng ngay từ đầu đã biết mình sẽ sống lại! Bởi vì có người nói cho hắn biết, khi nào hắn tỉnh lại phải đi nơi nào nhận thù lao! Như vậy kẻ hạ độc lúc đó – Ngay từ đầu đã biết điểm này mới đúng.

Hắn nghĩ là nghĩ vậy thôi, nhưng cũng không đem nghi điểm này nói ra.

“ Kiếm này tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác, nếu không đó chính là một tai họa – không chỉ bổn vương, thậm chí con liên quan tới cả Biện Lương này. Lại nói nếu vương phủ sai người ra mặt đi tìm, thì chẳng khác nào nói cho người khác biết, người chính là bổn vương giết.

Vì thế, bổn vương không thể tự thân xuất mã. Trừ giả truyền thánh chỉ, bắt các ngươi đình chỉ điều tra án Hoàng Lương huyện, lại cố ý dẫn các ngươi đi tìm kỳ lân kiếm, chính là hy vọng có thể dời đi mục tiêu của các ngươi, đầu tiên giúp bổn vương tìm được kỳ lân kiếm đang thất lạc.

Khai Phong phủ quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ mới máy ngày ngắn ngủi đã giúp ta giải quyết được vấn đề này. Thật là làm cho người ta vui mừng.”

Nghĩ lại, lại nghe thấy hắn nói thực thoải mái như vậy, khiến Bạch Ngọc Đường ôm đầy một bụng tức. Bọn họ tân tân khổ khổ thời gian dài như vậy, chớp mắt cái đã bị hắn trộm đi! Quả đúng là cáo già đã thành tinh mà, nhìn bộ dáng hắn xem, thật đúng là cáo già nhàn nhã ngồi đợi con thỏ tự nộp mình mà.

Quay lại hiện tại, bây giờ trong tay bọn họ chẳng còn gì. Kiếm thì mất, kẻ trọm thì đều đã chết, muốn bắt hắn ra đền tội, thực là một hy vọng quá xa vời.

“ Trừ bỏ thanh kiếm ra, thì nữ nhân kêu Xuân Diễm kia quả đúng là một điều ngoài ý, một đám thị vệ to cao vạm vỡ, lại quá coi thường một nữ nhân không biết võ công, để nàng chốn được, chạy về tới tận chỗ các ngươi … Quả thực chuyện đời này có nhiều bất ngờ khiến người ta phải lấy làm kinh ngạc.”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói: “ Vương gia, chẳng lẽ ngài đuổi giết nàng tới tận Khai Phong phủ, chính là bởi vì nguyên nhân này? Bởi vì nàng là người xuất hiện ngoài dự kiến của ngài? “

Bát hiền vương gật đầu: “ Nga … Có lẽ đúng là như vậy.”

Bạch Ngọc Đường xiết chặt lấy tay vịn ghế, đề phòng bản thân không dữ nổi bình tĩnh mà nhảy lên.

Triển Chiêu đứng bên cạnh im lặng nãy giờ cũng lên tiếng nói: “ TA ơn vương gia! Nhưng Triển Chiêu còn có mấy vấn đề không rõ, hy vọng vương gia có thể hỗ trợ giải thích.”

Bát hiền vương nhướn mày, ý cười trên miệng, nói: “ Ngươi hỏi đi.”

Triển Chiêu nói: “ Vương gia, người được tiên hoàng phong là bát hiền vương, thượng điện không quỳ, hạ điện không phải cúi chào, tiên hoàng ban tặng kim giản, trên đánh hôn quân, dưới đánh nịnh thần, quyền thế dưới một người trên cả vạn người. Nếu đã như vậy, có chuyện gì mà ngài không thể giải quyết được, cần gì phải nghiên cứu độc dược kia?”

Bát hiền vương nhìn hắn, lại nhìn qua Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn vẫn là im lặng nghe.


“ Vương gia? “

“ Còn hỏi cái gì! “ Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn,” Vương gia là một người thông minh, trong lòng suy nghĩ đều kín kẽ, tất nhiên không cần thiết phải nói nhiều vương gia chắc cũng thực hiểu rõ, còn nữa nhưng người khác lại  không thể đoán được vương gia đang nghĩ cái gì. Ngài nói có phải không, Vương gia? “

Hai từ vương gia này quả thật kêu thật là nịnh bợ mà, thế nhưng người nghe được chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà không hơn.

Bát hiền vương làm ra vẻ đồng ý với quan điểm của y, “ A, Bạch Ngọc Đường ngươi nói như vậy cũng đúng a, cho dù là bổn vương, biết hay là nghĩ gì, đều không đơn giản.”

Chết tiệt! Đúng là đồ cáo già! Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng đều thầm mắng to.

“ Được rồi … Vấn đề thứ hai tới lượt ta hỏi,” Bạch Ngọc Đường đè xuống cơn tức, cắn răng nói: “ Ngài vừa rồi nhiều lần nhắc tới ‘ giả truyền thánh chỉ ‘ chúng ta tạm thời không nhắc tới nội dung của thánh chỉ, mà chỉ nói tới thân phận của ngài – bát hiền vương, với thân phận đó ngài có cần nhất thiết phải giải truyền thánh chỉ hay không? Nếu tự ngài hạ lệnh cho Khai Phong phủ, mệnh lệnh của ngài so với với thánh chỉ cũng đâu có kém nhau?”

Triển Chiêu nói: “ Lại càng kỳ quái hơn, từ lúc ngài ‘ giả truyền thành chỉ ‘, bao đại nhân nhiều lần yết kiến muốn gặp riêng hoàng thượng đều không được, tại sao lại như vậy? “

Bát hiền vương cười nhưng vẫn không đáp.làm cho người khác quả thực thiếu kiên nhẫn, ruốt cuộc là hắn thừa nhận hay là phủ nhận.

Bạch Ngọc Đường nói: “ Vương gia! Vừa rồi chính là ngài đồng ý cho chúng ta hỏi! Chúng ta hỏi ngài lại không trả lời,  chẳng khác gì chúng ta hỏi được cũng như không! “

Bát hiền vương cười tới thực nham hiểm: “ Oh … Ta chẳng phải đã đồng ý cho các ngươi hỏi đó sao? Hơn nữa ta đều nghe rất rõ ràng! “

Nói cách khác, hỏi thì hỏi, nhưng đáp hay không là quyền của hắn! Hắn không muốn trả lời thì ai bắt ép được hắn nào!?

Miêu thử nghe vậy cơn giận trong người như sôi lên.

Nhìn qua hắn biết rõ, miêu thử hai người đã cố nén tức giận tới cực hạn rồi, hắn cười một chút, tông giọng hạ xuống một chút mang theo sự cổ vũ nói: “ Thôi được rồi … Xem như các ngươi có cố gắng, câu hỏi phía sau này nhất định bổn vương sẽ trả lời.”

Hảo … Nhẫn nại! Nhẫn nại! Bạch Ngọc Đường ta phải nhẫn nại. Bát hiền vương ngươi cứ chờ đấy, giải quyết song việc này, ta không đem vương phủ của ngươi nháo thành thiên địa cùng hỗn loạn, ta không còn mang họ Bạch.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhìn y lông mày nhíu chặt, tức tới mặt đỏ bừng mà phải cố nén nhịn, không giống tính y chút nào, Triển Chiêu thở dài trong lòng, Bạch Ngọc Đường đâu dễ nuốt cơn giận này, đảm bảo y đang nghĩ đủ mọi cách làm loạn đây mà, có thù không bào không phải Cẩm Mao Thử, người ta nợ một thì phải trả lại y mười, xem ra cái phủ này sớm thôi …

Vấn đề thứ ba thôi để hắn hỏi đi.

“ Triển Chiêu xin hỏi vương gia vấn đề thứ ba. Vương gia cho người trộm sách, phía bên ngoài Khai Phong phủ có để lai ba vết bánh xe, lúc đó ta đã tưởng là do bọn họ vô ý để lại dấu vết, sau ngẫm lại thì thấy không đúng, ngày đó trời không mưa, làm sao có thể lưu lại dấu vết bùn đất trên bánh xe? “

Bát hiền vương hừ một tiếng: “ Nga, xem ra là bọn chúng làm việc không được tốt, trở về ta nhất định trách phạt.”

Im lặng ~

Triển Chiêu nhìn thẳng vào bát hiền vương, chú ý tới từng nét mặt cảm xúc trên gương mặt hắn.

“ Vương gia …” Hắn nhẹ giọng nói, “  Ngài rốt cuộc là muốn hay không muốn nói cho chúng ta biết mọi chuyện? Hay là …”

Bát hiền vương đột nhiên xen lời chặn lại câu nói của hắn: “ Được rồi, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, các ngươi nửa đêm xông vào vương phủ, không phải là chỉ vì tra án đi? “

Bạch Ngọc Đường theo bản năng đáp lại: “ Đương nhiên là vì tra – “

… Không đúng!

Triển Chiêu đè lại bờ vai của y, không cho y nói thêm gì nữa. Hắn biết, bát hiền vương muốn nói cái gì.

“ Đôi mắt của ta không sao cả! “  Bạch Ngọc Đường cũng hiểu rõ ý của hắn, nhưng không kiềm lại được sự phẫn nộ, nâng cao giọng nói: “ Trước đem chuyện kia giải quyết cho xong rồi hẵng nói sau! “


“ Ngọc Đường! “

“ Bạch Ngọc Đường …” Bát hiền vương nói: “ Ngươi có thể mở mắt ra nhìn xem.”

Hắn vừa nói ra câu này, miêu thử hai người không khỏi cứng người.

Triển Chiêu quay sang tức giận nói: “ Bát hiền vương, lời này của ngài là có ý gì! Các ngươi tra tấn Ngọc Đường chuyện đó ta còn chưa tính với các ngươi! Chẳng lẽ lời này nói ra là muốn nhắc nhở chúng ta mắt của y như vậy là do kẻ nào làm ra hay sao! “

Vì tra án, hắn đã cố kiềm lại cơn tức giận trong lòng mà cùng hắn nói lời chu toàn, vậy mà hắn lại dám –

Bát hiền vương than nhẹ: “ Nếu bổn vương đối các ngươi có ác ý, ngươi cho rằng tiểu bạch thử của ngươi còn có thể ngồi ở đây cùng ta nói chuyện hay sao? “

Triển Chiêu tròng lòng rùng mình. Những lời hắn nói quả thực là sự thật, nếu hắn muốn, đừng nói hắn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, kể cả Hãm không đảo, hay Khai Phong phủ, đều không phải là đối thủ của hắn.

Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “ Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào! “

Bát hiền vương cười nhạt: “ Ta chỉ muốn ngươi mở mắt ra nhìn thử thôi, sao? Thấy sợ sao?  “

Bạch Ngọc Đường giậm chân:” Ai sợ! Chỉ là một việc cỏn con, Bạch Ngọc Đường ta có cái gì phải sợ — “

“ Ngọc Đường! “

Y mở mắt ra.

Sau đó là sửng sốt.

Trước mắt y, tất cả mọi thứ đều thực rõ ràng, chính vì quá rõ ràng mới khiến người ta phải nghi hoặc, có phải hay không tất cả chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng rồi tất cả lại là một mảnh hắc ám vô tận.

Triển Chiêu chỉ cảm thấy thực sợ hãi hiện rõ trên gương mặt hắn, bát hiền vương thì nhàn hạ tựa người trên giường, Tôn Triệu Nguyên đứng phía sau thì ánh mắt nhìn chằm chằm, cảnh giác quan sát hai người bọn họ.

Không có nhá nhem, không có huyễn quang, không thấy hoa mắt, tất cả mọi thứ đều bình thường, giống như lúc trước khi y không bị châm kia khống chế, mọi thứ đều rõ ràng.

“ Miêu nhi …”  Bạch Ngọc Đường vẫn còn cảm thấy kinh ngạc, ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy.” Miêu nhi ta … NHìn thấy …”

Triển Chiêu đứng ngốc ra một chỗ, chưa biết nên phản ửng thế nào. Đôi mắt kia, ánh mắt linh động mà sáng ngời luôn nhìn hắn cười nói kia đã quay lại, đã thực lâu rồi hắn không nhìn thấy, vậy mà ngay bây giờ trong tình huống này hắn lại có thể nhìn thấy nó, cho nên hắn không tránh được bản thân mình ngây ngốc ngơ ra một chỗ, mà nhìn vào đôi mắt kia.

Bạch Ngọc Đường mở miệng, nói vài lần vẫn không hết ngạc nhiên cùng ngây ngốc hỏi: “ Này … Từ lúc nào … LÀ lúc nào chữa khỏi?”

Chẳng lẽ bát hiền vương lại có khả năng thông linh với cả quỷ thần, câu nói đầu tiên đã có thể cởi bỏ huyệt đạo trên người y?

Bát hiền vương cười: “ Từ lúc nào, như thế nào lại chữa khỏi, ngươi trở về ngẫm kĩ lại xem. Còn những chuyện khác? Ta không muốn nói, bổn vương không tiễn.”

Triển Chiêu từ kinh ngạc bình tĩnh lại, cao giọng nói: “ Không được! Án này chân tướng còn chưa rõ ràng – “

Bát hiền vương lấy tay bóp trán, nói: “ Triển Chiêu a Triển Chiêu … Ngươi cảm thấy bổn vương bắt Bạch Ngọc Đường để làm cái gì? Nhàn quá nên kiếm chuyện cùng các ngươi ngoạn chút sao? “

Triển Chiêu giận dữ:” Bát hiền vương! Hảo cho bát hiên vương! Triển Chiêu chưa bao giờ nghĩ tới, một người như ngươi lại có thể ti bỉ như vậy! “

Tôn Triệu Nguyên trầm xuống: “ Triển Chiêu câm mồm! Không cho phép ngươi làm nhục vương gia! “

Triển Chiêu dùng tay chỉ vào hắn nói: “ Ngươi cũng không cần giả bộ! Chuyện này từ đầu đến cuối ngươi cũng biết! Tôn thống lĩnh! Tôn Triệu Nguyên! “


Bát hiền vương lông mi khẽ động, hơi hơi liếc nhìn ra phía sau, khóe miệng câu lên thành một nụ cười âm hiểm.

Bạch Ngọc Đường kéo tay áo Triển Chiêu: “ Miêu nhi, ngươi đang nói cái gì? Ngươi phát hiện ra cái gì sao? “

Triển Chiêu cười lạnh nói: “ Tôn thống lĩnh, sao ngươi không kéo cổ áo của mình xuống một chút? Tóc bị vướng ở bên trong, ngài không cảm thấy khó chịu sao? “

Tôn Triệu Nguyên cúi đầu nhìn Bát hiền vương, hít một hơi: “ Vương gia, thật sự có lỗi. “

Bát hiền vương không trả lời.

Tôn Triệu Nguyên hạ xuống cổ áo, vén tóc qua một bên, để lộ ra một cái bớt màu đỏ.

Triển chiêu nói: “  Vừa rồi lúc cùng hắn giao thủ, đã cảm thấy hai vai của hắn không bình thường, nhưng lại không dám xác nhận. Nhưng lúc nãy khi bước vào đây, hắn dùng sức kéo một chút cổ áo, ta chỉ nhìn liếc qua nhưng vừa kịp nhìn thấy cái bớt đỏ trên cổ hắn …”

Nói tới đây hắn dừng lại một chút, Bạch Ngọc Đường nói vào: “ Vương gia, ngài trăm phương ngàn kế, đem tội danh hướng lên trên người mình, rốt cuộc là vì cái gì? “

Bát hiền vương cả người nháy mắt trở nên cứng đờ, ý cười trong mắt ngưng lại, bắt đầu kết băng.

Tôn Triệu Nguyên nắm chặt búa.

Lại quay lại nhìn mọi việc từ đầu cho tới cuối, bắt Bạch Ngọc Đường rồi lại thả y trở về, trộm thư để lại dấu vết bánh xe, kỳ lân kiếm, … tất cả mọi việc từ đầu cho tới cuối rõ ràng là do người cố ý để lại dấu vết.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nắm lấy tay nhau cười nói: “ Án yuwr này từ đầu cho tới cuối, mọi vật chứng, tới nhân chứng đều chứng tỏ một điều kẻ đứng sau là vương gia ngài. Nhưng nếu ngẫm lại, lại thấy mọi việc sao lại rõ ràng tới quá mức như vậy, chính vì quá rõ lại khiến cho người ta không thể tin được. “

“ Không phải là Triển Chiêu khen tặng vương gia, Nhưng nếu là ngài muốn giết người giệt khẩu, thì ngay cả đến một hạt phấn cũng sẽ không lưu lại trên hiện trường.”

Mọi việc hắn làm từ trước tới giờ giống như là đang che đậy một điều gì đó. Bởi vì hắn quá thận trọng, quá suy nghĩ cặn kẽ, để dẫn mọi hướng về mình. Nên mới tạo nên cục diện như bây giờ, tưởng như cặn kẽ, nhưng lại hóa thành trăm ngàn chỗ hở. Bát hiền vương vốn dĩ được tiếng hiền vương, vậy mà lại đem hết tội danh đặt trên mình, nếu vậy thì chỉ có một khả năng, một người nào đó gây ra họa, và bát hiền vương là người theo sau thu thập cục diện rối rắm này.

Bát hiền vương thật lâu không nói gì, nhìn giống như là hắn lười trả lời.

Triển Chiêu ôm quyền hướng hắn nói: “ Nếu Vương gia không muốn nói, Triển Chiêu có thể thay vương gia nói lại chuyện này từ đầu, vương gia ngài thấy như thế nào? “

Tôn Triệu Nguyên hét lớn: “ Triển Chiêu! Ngươi thật to gan! “

Triển Chiêu liếc nhìn hắn, nói: “ Tôn thống lĩnh, Triển Chiêu cái gì cũng chưa có nói, ngươi cần gì khẩn trương như vậy? “

Tôn Triệu Nguyên tay xiết chặt cán búa, không nói gì được để phản bác.

Triển Chiêu lại quay sang hướng bát hiền vương nói: “ Bất quá … Nói là nói như vậy, nhưng kỳ thật là trong tay Triển Chiêu không có bất cứ bằng chứng nào để chứng mình cả, cho nên, toàn bộ cũng chỉ là suy đoán của Triển Chiêu, thỉnh vương gia chỉ giáo.”

Bát hiền vương vẫn im lặng.

“ Nếu nghĩ mọi chuyện theo hướng những gì vương gia đã nói, thì mọi chuyện xảy ra từ đầu cho tới giờ có quá nhiều điểm bất đồng, cho nên Triển Chiêu thấy vương gia ngài không phải là người ngay từ đầu can thiệp vào chuyện này. Án tử có quá nhiều lỗ hổng, nên càng không phải là người như vương gia làm ra.  Vậy là ai? Khi nào? Từ bao giờ? Và như thế nào? Đâu là sự thật, đâu là giả?

Triển Chiêu đoán, vương gia bắt đầu nhúng tay vào, phải là lúc Ngọc Đường bị bắt đi.”

Bát hiền vương mở hờ hai con mắt, cười nhạt: “ Triển Chiêu, ngươi dựa vào cái gì nói, bổn vương bắt đầu nhúng tay vào là sự việc kia? “

“ Bởi vì trừ vương gia ra, căn bản là không còn ai khác biết được việc dùng an nguy của Ngọc Đường để kiềm chế Triển Chiêu.”

Bát hiền vương hừ một tiếng, nói: “ Hảo, hảo, ngươi cứ tiếp tục nói.”


“ Bởi vậy, ngay từ đầu việc dùng độc giết chết một nhà thất khẩu kia phải là một người khác –

Không, nói đúng hơn, là ngay từ khi bắt đầu người kia cũng không muốn giết nhiều người như vậy, vốn dĩ hắn chỉ là muốn thử thuốc xem có công dụng đúng như vậy hay không, nhưng lại không ngờ được mọi chuyện lại trở nên lớn như vậy.

Về sau, huyện lệnh kia lại đem án này chuyển tới Khai Phong,  người kia làm sao lại không tức giận cho được, chuyện hắn muốn nhỏ lại trở nên to, bất đắc dĩ phải hạ lệnh cho vợ chồng chuyển vận sứ kia nháo loạn cản trở việc phá án. Khi phát hiện ra vợ chồng ác bá kia chính là nhân chứng trọng yếu, nên hạ lệnh cho vợ chồng chuyển vận xứ hoặc huyện lệnh, giết bọn họ bằng thuốc độc, sau thừa lúc ta rời khỏi đó, phóng hỏa thiêu hủy thi thể một nhà kia.

Còn về phần người kia, độc dược từ khi nào hoàn thiện, cũng khó có thể xác định rõ, bất quá theo suy tính, phải là từ trước lúc ác bá vợ chồng kia bị giết mấy ngày. Khi ta cùng Ngọc Đường trở lại Hoàng Lương huyện, vương gia mới bắt đầu nhúng tay vào, về sau sự tình xảy ra như thế nào  cùng lời vương gia nói không sai biệt lắm.

Chỉ có một điều không đúng chính là … Vương gia, ngài kỳ thật biết rõ đưa bé kia không chết, bởi vì khi đó ngài đối với dược tính của nó đã thập phần hiểu rõ, độc tính cũng như lượng dùng ra sao.Sở dĩ đem đứa nhỏ kia tới, lại khiến hắn nói dối, nguyên nhân không chỉ vì làm cho Khai Phong phủ nhiễu loạn, còn có một vấn đề trọng yếu hơn –

Án tử này lúc bắt đầu quả thật thất linh bát lạc, nơi nơi đều là lỗ hổng, nếu bắt đầu như vậy mà phía sau lại kín kẽ cẩn mật, sẽ chỉ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ. Mà mục đích của mọi chuyện là lám án tử này đều hướng về một người, đã vậy phía sau cũng phải làm sao cho có vấn đề, hơn nữa sơ hở được tạo ra lại khiến cho người khác thấy lại như không thấy, giống như lạc giữa biển sương mù, bản thân tưởng như mình đã sáng tỏ cuối cùng chỉ là một mảnh vô định cái gì cũng không rõ.

Còn chuyện liên quan tới Xuân Diễm kia, nàng có thể chạy chốn khỏi tay các người, hay là việc Tôn thống lĩnh cùng Triển Chiêu đánh một trận, tất tần tật đều là mục đích kia. Nhìn bên ngoài sẽ khiến người khác nghĩ tới là do bất cẩn nên mới để lộ ra dấu vết, nhưng thực tế một màn này vẫn chỉ là một bước trong kế hoạch đã sớm được suy nghĩ cặn kẽ.

Tôn thống lĩnh …” Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tôn Triệu Nguyên nói: “ Cái bớt trên cổ ngươi rơi mất rồi.”

Tôn Triệu Nguyên vừa nghe theo bản năng đưa tay sờ lên cổ, nhưng mà vừa mới giơ tay lên liền giật mình, sững lại động tác.

“ Tôn Triệu Nguyên, “ Bát hiền vương thán cười, “ Sớm nói với ngươi không cần giả trang làm gì … “

Tiểu Bạch thử đứng một bên, chẳng cố kỵ điều gì mà gập cả  người cười ra tiếng, Triển Chiêu cũng phải bật cười.

“ Thật là có lỗi, Tôn thống lĩnh, Triển Chiêu chỉ là tùy tiện nói thôi mà.”

Tôn Triệu Nguyên tức giận, hai mắt vằn đỏ cả lên, bàn tay nắm lấy cán búa, xiết chặt tới mức bao nhiêu gân xanh nổi lên cả … Lại vì bát hiền vương bên cạnh mà cố nín nhịn, buông ra, rồi lại nắm chặt, lại buông ra …

Bát hiền vương vẫn là thản nhiên vỗ vỗ cái trán giống như mọi chuyện chẳng có gì liên quan tới hắn.

Bạch Ngọc Đường cười nói: “ Bát hiền vương ngài trăm nghĩ ngàn nghĩ, lập ra không biết bao nhiêu kế sách, mọi chuyện tính toán đều thực tinh diệu, cốt là muốn giúp người kia gỡ tội. Hơn nữa còn để thống lĩnh ngự tiền thị vệ tới làm hộ vệ, nếu nói chuyện không liên quan tới người kia thì thật là không thể nào.

Còn nữa, nếu như người kia muốn sai người đi thử thuốc, dưới tay người đó thiếu người sao, vì cái gì lại cố tình dùng thống lĩnh ngự tiền thị vệ đi thử dược? Làm như vậy chẳng khác nào cho mọi người trong thiên hạ đều biết.

Mà bát hiền vương ngài lại càng không thể nào có khả năng, ngài muốn thử dược, thì kẻ được phái đi cũng phải là kẻ không có gì đặc thù, hơn nữa cùng ngài lại càng không thể nào có quan hệ, vì vậy lại càng không thể là Tôn thống lĩnh đây?  Tại hạ nghĩ chỉ có một khả năng để giải thích cho vấn đề này, kẻ đi thử dược kia kỳ thật đã sớm bị giết, Tôn thống lĩnh chỉ là người thế tội mà thôi.

Lại quay về mật chỉ kia, mật chỉ ban ra ép Khai Phong ngừng điều tra vụ án, lấy tính tình của Bao đại nhân thừa biết chắc chắn ngài ấy sẽ không chịu, vì vậy mật chỉ sẽ làm cho người khác nghi ngờ, liệu có ai đó giả truyền thánh chỉ hay không? Nếu là giả truyền thánh chỉ, thì chỉ có thể nghi ngờ những người xung quanh hoàng thượng, hơn nữa nếu xem xét kĩ mật chỉ sẽ thấy, thánh chỉ kia không phải do tự tay hoàng đế viết, mà là trên mật chỉ đã được đóng ngọc tỷ trước rồi mới giao cho người khác,ví dụ như vương gia đây chẳng hạn. Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy? “

Bát hiền vương nhắm mắt dưỡng thần, thản nhiên nói: “ Đúng vậy a, vì sao phải làm như vậy a?”

Bạch Ngọc Đường nói: “ Nhìn bề ngoài,ngài  chính là có ý muốn đem lỗi này dổ lên mình, lưu lại nhiều sơ hở như vậy, khiến người khác nếu nghĩ kĩ một chút sẽ thấy không phải là cùng một người làm.

Cho nên điểm này ta nghĩ hoài vẫn không thực rõ, ngài một bên đem toàn bộ lỗi đổ lên trên người mình, thậm chí tự mình đến Khai Phong phủ, bức bao đại nhân đem vật chứng trọng yếu giao cho ngài, nhưng một bên lại lộ ra thật nhiều sơ hở nói cho chúng ta biết, kỳ thật án này cùng ngài không quan hệ, hung thủ thật sự là một người khác? “

“ Tỷ như? “

“ Tỷ như Xuân Diễm “ Bạch Ngọc Đường nói.

“ Tuy rằng kế của nàng ta đủ ti bỉ, nhưng ta tuyêt đối không tin một nữ nhân không có võ công lại có thể thoát khỏi những kẻ bắt cóc kia. Dù sao thủ đoạn của bọn chúng Bạch Ngọc Đường cũng đã được thấy qua, nếu bọn họ muốn chế trụ nàng, chỉ cần một cái động tay là có thể, thế nhưng lại để cho nàng thuận lời đào tẩu?

Cho nên đáp án rất đơn giản, là bọn họ cố ý thả nàng ta. Sau đó là hôm nay …” Bạch Ngọc Đường quay sang liếc Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu tiếp lời: “Hôm nay, trong đại lao Khai Phong phủ vài tên đạo tặc kia đã chết, nhưng Xuân Diễm kia lại còn sống. Này thật sự rất kỳ quái, kẻ có thể một kiếm đã giết chết mấy nam nhân kia, như thế nào lại giết không được một nữ nhân?


Nếu như là ta, tuyệt đôi sẽ không chém một kiếm kia lên lưng mà phải là một nhát trí mạng, nhưng sát thủ kia rõ ràng là chỉ muốn nàng ta bị thương mà không phải là muốn lấy mạng của nàng. “

Bạch Ngọc Đường nói: “ Có thể tất cả những gì nàng nói đều là sự thật, nhưng bản thân nàng đối với toàn bộ mưu kế của ngài đều không biết, cho nên khi ngài hạ lệnh giết đám đạo tặc kia, cũng không nghĩ sẽ giết nàng, làm cho nàng bị thương là vì muốn cho bọn ta không cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng tại sao ngài lại muốn giết bọn đạo tặc kia? Có bọn họ, không phải là càng thêm chứng minh được chủ mưu trong vụ án này chính là bát hiền vương ngài sao? Cho nên chúng ta đoán rằng, bọn họ là đã biết điều không nên biết, nên ngài đành phải ra tay giết người diệt khẩu.”

Triển Chiêu nói: “ Hôm nay, lúc Ngọc Đường hôn mê, ta đã nghĩ mãi về vấn đề này, rốt cuộc nghĩ tới một điểm, chính là đêm qua lúc Bao đại nhân thăng đường thẩm vấn suốt đêm, một gã đạo tặc trong đó đã nói rằng …’ Lúc chúng ta đào tẩu, nghe được có người hô to, cống phẩm bị thâu …’

Lúc đó chúng ta đã nghĩ, đồ vật này là đồ dùng để dâng lên hoàng thượng, nhưng hiện tại nghĩ lại, cho dù toàn bộ người trong thiên hạ này cần tiến cống, thì bát hiền vương ngài cũng không cần. Đã là như vậy, vậy cống phẩm kia là từ đâu ra? Chỉ sợ là người khác hiến cho hoàng thượng …”

Hắn nói tới đây cố ý dừng lại một chút, giống như đang đợi xem phản ứng của bát hiền vương, nhưng xuất hồ ý liêu, bát hiền vương căn bản vẫn là một bộ thản nhiên, hơn nữa còn tỏ vẻ rất quan tâm, hứng thú với những gì hắn nói.

“ Ngươi cứ tiếp tục nói đi, sao lại dừng lại! “