[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ

Quyển 2 - Chương 1

    Bạch Ngọc Đường cùng Vương Triều mang theo hơn mười nha dịch nhanh chóng tới nơi. Vừa tới nơi thì những người được Vương Triều gài ở lại theo dõi nhanh chóng tới chỗ bọn họ hội họp.

Vương Triều thấp giọng nói: “ Tình hình sao rồi? “

Một người trong số đám nha dịch kia lên tiếng trả lời:” Trưởng quầy cùng tên người làm vẫn còn ở bên trong, vừa rồi lại có thêm một nam một nữ đi vào,  còn chưa có đi ra.”

Bạch Ngọc Đường ngưng thần yên lặng lắng nghe, quả nhiên nghe được bên tron có tiếng nam nữ đang nói chuyện. Căn cứ âm điệu cùng cách xưng hô ngôi thứ, tổng cộng có bốn người.

Vương Triều nói: “ Bạch đại nhân, làm sao bây giờ?”

“ Hiện tại ngươi mang vài người đi …” Đang nói Bạch Ngọc Đường trong long vừa động, cau mày nói: “ Không, chờ đã.”

Không biết có phải ảo giác hay không, thanh âm của nữ nhân bên trong kia khiến y tựa hồ có cảm giác quen thuộc, Bạch Ngọc Đường chăm chứ cố gắng nghe ngón bên trong, nhưng y dù cố thể nào cũng không nhớ đã nghe qua giọng nói này ở đâu.

Bên trong tiếng nói chuyện càng lúc càng hỗn loạn, tạp âm nhiều khiến y căng người lắng nghe. Vương Triều đợi mãi không thấy y hạ lệnh nóng vội hỏi: “ Bạch đại nhân! Chúng ta còn không biết bên trong liệu có bí đạo hay không, nếu bị bọn họ phát hiện hành tung của chúng ta, thì nên làm thế nào cho phải? “

Bạch Ngọc Đường không nói, vẫn đứng lẳng lặng lắng nghe, không trả lời câu hỏi của Vương Triều, khiến Vương Triều càng gấp gáp, lo lắng, các nha dịch đứng xung quanh, cũng mở to mắt chăm chí nhìn từng phản ứng động tác của y, nhưng không có mệnh lệnh ai cũng không dám tùy tiện hành động.

Qua hồi lâu, Bạch Ngọc Đường mới khiêu mi mà cười: “ Tốt lắm, Vương Triều ngươi mang những người này tìm hiểu xung quanh, kiểm tra ký xem cửa hiệu này cố lối ra nào khác hay không, cửa sổ tường viện đến một nhánh cây cũng không dược bỏ sót. Còn lại ba đến bốn người theo giúp ta thủ tại chỗ này. Sau đó chờ tín hiệu của ta, mọi người cùng nhau vọt vào, bao vây tứ phía quyết không được để một kẻ nào bên trong chạy thoát.”

Vương Triều lĩnh mệnh dẫn mọi người rời đi, còn lại bốn người ở lại cùng Bạch Ngọc Đường.

Lại qua hơn nửa canh giờ.

Một gã nam tử cúi đầu đi tới, hành tung thực sự khả nghi, hắn đi tới trước cửa hiệu cầm đồ, hết ngó trước ngoái sau nhìn nhìn xung quanh, không có gì khác thường, liền gõ cánh cửa. Hắn gõ cửa rất có nhịp, hài dài một ngắn, liên tục lập lại chín lần.

Sau lần thứ chín, cánh cửa mở ra, bên trong có người nén giận nói: “ Rõ là, như thế nào bây giờ mới trở về! “


Nam tử mới tới kia “ Thiết” một tiếng: “ Còn không mau tránh ra để ta vào, đừng để kẻ khác nhìn thấy.”

Chỉ nghe chi nha một tiếng, cánh cửa kia sắp đóng lại. Bạch Ngọc Đường dồn khí đan điền, vận khí hô lớn một tiếng.

“ Người tới na! Mau tới … bắt kẻ cắp hết thảy tróc nã quy án! “

Tất cả nha dịch mai phục đã lâu, nghe một tiếng hiệu lệnh lập tức xông tới bắt tặc quy án.

Âm thanh hỗn loạn, người hô, kẻ bắt, bên trong hiệu cầm đồ truyền đến tiếng nam nữ cùng kêu lên sợ hãi, tiếng đổ vỡ liên tiếp từ bên trong, quả thực loạn đắc gà bay chó sủa.

Bạch Ngọc Đường tay cầm họa ảnh đứng sẵn ở cửa chờ, bộ dáng thực nhàn nhã, y chỉ việc đứng đấy ôm cây đợi thỏ.

Không gian vẫn là một mảnh náo nhiệt đến loạn hết cả, một lúc sau, chỉ nghe rầm một tiếng, từ trên nóc nhà có hai kẻ phá vòng vây lao ra ngoài. Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch miệng cười, thỏ xa lưới a, y đề khí thả người, trong nháy mắt liền bay lên nóc nhà, một kiếm rút ra ánh bạc chợt lóe chặn ngang hai người kia.

“ Nhị vị nghĩ muốn đi đâu a ? “ Bạch Ngọc Đường mỉm cười.

Hai người kia hai mặt nhìn nhau, im lặng trong giay lát, sau đó toát ra một câu mà ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng thực không thể ngờ: “ Bạch Ngọc Đường? Hắn không phải bị mù sao? “

Bạch Ngọc Đường sắc mặt trầm xuống, họa ảnh sáng loáng, kiếm quang hoa vũ nổi lên đầy trời, kiếm khí sắc bén lao nhanh tới hai kẻ kia, đem hai người kia khiến bọn chúng không khỏi trật vật tránh né, không mảy may tìm được một kẻ thoát.

Qua vài chiêu, Bạch Ngọc Đường một bên có chút kinh hãi. Có lẽ y đã xem nhẹ đối phương, hai người kia tuy rằng võ công không cao, lúc mới bắt đầu bị uy thế của y làm cho sợ hãi mà luống cuống, nhưng sau đó xem ra hai kẻ đó cũng đã bình tĩnh lại, trong lúc y chuẩn bị bắt giữ được bonjc húng thì bọn chúng đột nhiên thực ăn ý phối hợp, mà thoát được kiếm thế của y trong gang tấc. Cho dù điều này cùng mắt của Bạch Ngọc Đường nhìn không thấy có liên quan, nhưng khinh công của hai người kia cũng không tầm thường.

Vương Triều cùng nha dịch bắt gọn cả ba người, ra đến phía ngoài nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bị vây chiến, hô một tiếng “ Bạch đại nhân tôi tới giúp ngươi! “

Bạch Ngọc Đường trong lòng tức giận, chỉ là hai kẻ trộm nho nhỏ mà y phải cần đến người trợ giúp, việc này đồn ra ngoài  thì sau này Cẩm Mao Thử còn gì mặt mũi?

Bạch Ngọc Đường dưới cơn tức giận, chiêu thức mạnh biến dổi, nhất chiêu “ Hoành tảo thiên quân “ Vũ đắc quang hoa vạn trượng, lực áp ngàn quân.

Hai kẻ trộm kia vốn đã chẳng phải là đối thủ của Bạch Ngọc Đường, nay y lại cuồng nộ, kiếm thế như vũ bão quyét tới đừng nói là chống đỡ, ngay cả nhìn còn chưa nhìn kịp chiêu thức, đã bị dáng một kiếm thẳng vào ngực, kêu thảm một tiếng ngã xuống nóc nhà ( Là đánh bằng sống kiếm đó, chứ chém bằng lưỡ kiếm thì chết luôn chứ kêu cái gì) , nah dịch phía dưới nhanh chóng lao tới áp trụ, gô trói lại.

Thấy thế Vương Triều an tâm thở ra một hơi, nahnh chóng thu hồi trường kiếm, nhanh chóng tới chỗ Bạch Ngọc Đường , vui vẻ nói: “ Tôi rốt cuộc đã biết vì cái gì nhất định phải chờ tới bây giờ mới xuất thủ! Bất quả, bạch đại nhân, làm sao người lại biết là còn một kẻ nữa chưa tới?”

“ Thanh âm.” Bạch Ngọc Đường thu kiếm nói : “ Lúc bonjc húng nói chuyện, không ngừng nhắc đi nhắc lại đêm nay có người xuất môn ‘ việc buôn bán ‘, vì sao đến hiện tại vẫn chưa trở lại. Ngươi không có nghe được sao?”

Vương Triều mồ hôi lạnh, “ Này… Không có… “

Bắt được phạm nhân rồi, tội gì còn nghe bọn chúng nói chuyện? Đến lúc đó thưởng cho bọn chúng vài quân côn thì còn cái gì mà bọn chúng không khai ra … Vương Triều thầm nghĩ.


Theo lời Vương Triều chỉ dẫn, Bạch Ngọc Đường theo lỗ hổng lúc nãy hai kẻ kia vì đào thoát mà phá ra, nhảy xuống phía dưới.

Năm tên phạm nhân không ai lọt lưới, đều bị trói trặt áp quỳ ở dưới. Vài người trông coi phạm nhân, một số người thì chia ra lục xét, rốt cuộc ở một cái tủ tìm được một bao được gói kĩ càng là Kỳ lân kiếm, lập tức giao cho Vương Triều.

Bạch Ngọc Đường chậm rãi đi đến phía trước mấy tên phạm nhân, có chút do dự, mày kiếm mi loan nhíu chặt có chút do dự “ Xem “ bọn chúng. Y vẫn còn có nghi hoặc, nữ nhân kia hẳn đã từng gặp qua lúc nào …

“ Cô gái kia ở dâu? Làm cho nàng ta lại đây nói hai câu.”

Hai gã nha dịch nghe được lệnh, kéo nữ nhân đang quỳ dưới đất kia tới chỗ Bạch Ngọc Đường.

Nàng kia quỳ rạp trên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng, vừa rồi loạn thất bất tao, bị nha dịch hung mãnh bắt trói, căn bản ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Bạch Ngọc Đường hỏi:” Ngươi tên là gì? Là người ở đâu? “

Nàng kia quỳ dưới đất nói: “ Tiểu phụ nhân kêu Xuân Diễm, là người Hoàng Lương huyện. “

“ Tiểu phụ nhân “ Ba chữ vừa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ thông suốt, chờ nàng nói đến Hoàng Lương huyện, y đã hoàn toàn xác định.

Đúng vậy, nàng ta chính là người ở Hoàng Lương huyện vụng về theo sát y, cũng chính là thê thiếp của ác bá kia!

Thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch sử *! Dã tưởng tất cả các manh mối đều đã mất, thật không ngờ trong tình huống như này lại có được điều kinh hỉ đến vậy, quả là ông trời cũng muốn giúp Bạch Ngọc Đường y! ( * Ta nghĩ ý của câu này đại loại là đi mòn dép cũng tìm không thấy)

“ Ngẩng đầu lên “  . Cố gắng hết sức sao cho giọng mình thực ôn nhu đối với nữ nhân kia, “ Ngươi có còn nhận ra ta là ai không? “

Xuân Diễm vừa ngửng đầu lên, hai mắt vốn dĩ ướt tèm nhem như bắt được phao cứu sinh, kinh hỉ kêu lên: “ A nha! Là Bạch đại hiệp! Bạch đại hiệp! Là tiểu phụ nhân tôi nha! Chính là người ở Hoàng Lương huyện! Là ta nha! “

Nàng kích động muốn nhao tới phía trước mà bám vào Bạch Ngọc Đường, nhưng lại bị dây xích cùng đám nha dịch dữ chặt lại.

“ Ta biết là ngươi.” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, thản nhiên nói: “ Lúc ấy ngươi không phải bị đám người kia bắt được sao? Bọn họ chỉ nói đem ngươi đưa đến ‘ nơi an toàn ‘, ta còn tưởng không thể tìm được ngươi rồi đó.”

TRừ bỏ Vương Triều ra, những người khác đều không biết tại Hoàng Lương huyện ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa khi nghe hai người kia nói chuyện qua lại hữu ý vô ý ái muội ý, vài nha dịch đều lộ ra biểu tình thực khó tin, người nhìn ta ta lại nhìn ngươi – Chẳng lẽ, cô gái này là tình nhân của Triển đại nhân …

Bất quá, nghĩ cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, ai dám mở miệng hỏi?

Xuân Diễm ngượng ngịu: “ Bạch đại hiệp, tay của tiểu nữ … “


Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng: “ Cởi bỏ. Vương Triều, ngươi đem vài người ra ngoài tuần tra, còn lại những người khác ra bên ngoài canh gác, không cho phép ai vào đây.”

Bạch Ngọc Đường làm vậy, không phải sợ nàng ta đào tẩu, mà là sợ lại như lần trước, trước khi nàng ta khai ra vấn đề thì không thể để nàng ta chết được.

Một gã nha dịch lập tức tháo xiềng xích cho nàng ta, những người khác đều được Vương Triều an bài có vị trí và cương vị riêng.

Xuân Diễm đứng dậy, nhu nhu cổ tay bị trói phát đau, đồng thời hướng Bạch Ngọc Đường đánh mị nhãn, nhưng hơn nửa ngày không thấy y có phản ứng gì, lúc này mới để ý từ nãy đến giờ y vẫn không mở mắt xem qua.

“ Bạch đại hiệp, mắt của ngươi? “

“ Nga … “ Bạch Ngọc Đường khinh miêu đạm tả nói: “ Là bị những kẻ lần trước, cũng chẳng có vấn đề gì. “

Xuân Diễm trong lòng trầm xuống, áy náy vạn phần: “ Xin lỗi, Bạch dại hiệp, đều là bởi vì ta … “

“ Ngươi nếu thực sự cảm thấy có lỗi, không bằng đem tiền căn hậu quả hết thảy nói rõ cho ta biết, cũng coi như ta mười mấy ngày chịu khổ không uổng.” Bạch Ngọc Đường nói.

Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy vẫn có lời, hơn mười mấy ngày chịu khổ đổi lại được tên đầu gỗ Triển Chiêu kia đáp lại, thật sự là quá lời rồi … Nhưng những lời này chỉ được nghĩ trong đầu thôi, còn nói ra thì ….

Những tên phạm nhân còn lại quỳ phía sau, bỗng dưng gào lên.

“ Xuân Diễm! Ta đối đãi ngươi không tệ! Ngươi không thể bán đứng chúng ta a! “

“ Ngươi nếu muốn! Chúng ta sẽ chia cho ngươi một phần! “

“ Đúng vậy a đúng vậy! “

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy buồn cười, noia: “ Yên tâm, ta còn chưa hỏi đến các ngươi đâu. “

Mấy ngươi kia im bặt, không dám mở miệng nói thêm.

Xuân Diễm nói: “ Bạch đại nhân vì tiểu phụ nhân mà biến thành như vậy,  tiểu phụ nhân áy náy vạn phần, có vấn đề gì Bạch đại hiệp cứ hỏi, chỉ cần tiểu phụ nhân biết, tuyệt không dám dấu diếm.”

Bạch Ngọc Đường trong lòng nhảy nhót khẩn trương, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu, dùng thanh âm bình ổn nói: “ Hảo, vậy bắt đầu kể từ ngày đó đi. Ngươi nói ngươi gặp được kẻ đó, bóng dáng hắn có gì hay không có gì đặc biệt? “

Xuân Diễm, chau mày cố nghĩ lại, sau một lúc lâu hồi báo: “ Này … thời gian cũng đã qua khá lâu, tiểu phụ nhân cũng nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ người nọ hai bả vai hình như không bằng nhau, đi đường vai trái có điểm thấp …


A, đúng rồi, lúc ấy đầu của hắn quả thực rối bù, sau đó đại khái là quá nóng, hắn mới vén tóc lên một chút, tiểu phụ nhân mơ hồ nhìn thấy phía sau gáy của hắn có một cái bớt hồng  , bất quá cũng có thể tiểu phụ nhân nhìn lầm rồi, bởi vì hắn chỉ nhấc lên một chút, rồi lập tức lại buông tóc xuống che đi. “

“ Xuân Diễm, ngươi từng nói ngươi lúc ở kinh thành đã nhìn thấy cái gì? “

Xuân Diễm nói: “ Tiểu phụ nhân vốn xuất thân từ Biện Lương thanh lâu, ngầy đó xảy ra chuyện, tiểu phụ nhân sợ bị liên lụy, ngay cả nhà cũng không dám quay về liền một mạch thuê xe đi tới kinh thành. Đang mua bố thì lại thấy một người bóng dáng rất giống hắn, đáng tiếc người này cổ áo rất cao, nhìn không thấy cổ của hắn, tiểu phụ nhân cũng không dám nhìn nhiều, đành bỏ đi.”

Bạch Ngọc Đường kích động tâm như nổi trống, khó có thể bình tĩnh. Quả nhiên, y đoán không sai, nếu cô gái này nói không sai, thì những lời này của nàng ta chính là bằng chứng tối trọng yếu!

Nếu cứ suy theo hướng này, cho dù chân tướng sự việc còn chưa sáng tỏ, ít nhất thì cũng có hướng để điều tra, mười mấy ngày chịu khổ thực là không uổng mà.

Bất quá, sự việc còn có một chút nghi vấn.

“ Bọn họ nói là đem ngươi tới nơi an toàn, chẳng lẽ là chỗ này sao? “

Xuân Diễm nói: “ Không phải a, tiểu phụ nhân là trốn tới đây.”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nói: “ Lúc ấy những người đó toàn bộ đều có võ công, chỉ bằng ngươi làm sao có thể từ tay bọn chúng thoát ra? “

Xuân Diễm một tiếng bật cười: “ Bạch đại hiệp có điều không hiểu, có rất nhiều việc, Bạch đại hiệp không thể làm, nhưng tiểu phụ nhân tôi có thể … “

Lúc đó, Bạch Ngọc Đường bị bắt đi rồi, Xuân Diễm trưng ra một bộ dáng nũng nịu chịu phải kinh hách mà té xỉu mấy lượt, đem mấy kẻ kia quay mòng tự rước lấy phiền toái, cuối cùng đành phải giải huyệt cho nàng, cùng đe dọa nàng không được phát ra tiếng, sau đó đem nàng nhét vào một thùng xe ngựa.

Xe ngựa này muốn rời khỏi tiểu trấn thì phải đi qua cửa thành, nơi đó thế nào cũng quan nha đứng canh, Xuân Diễm nhìn chuẩn nơi đó.

Xe ngựa vừa mới đi tới trước cửa thành, Xuân Diễm bỗng nhiên xả rách quần áo nhay ra khỏi xe ngựa, hô to: “ Ta bị cưỡng gian! Phạm nhân ở trong xe ngựa! “

Tiểu trấn vốn dĩ chẳng mấy khi có việc gì, bỗng nhiên lại nghe được tiếng người hô hoán nào có thể bỏ qua.  Cửa thành bỗng chốc cát bụi mờ mịt, người người chạy lại coi náo nhiệt. Hai gã thủ vệ thành cũng kích động hô to “ Người đâu bắt chúng ~”.

Nhân lúc mọi người hỗn loạn, Xuân Diễm lẻn vào đám người chạy chốn, đúng lúc lại gặp được một đoàn xe ngựa, liền đi theo bọn họ chạy tới Biện Lương tìm đến lão hữu.

Lão hữu a … Bạch Ngọc Đường trong lòng cười nhạt, sợ là lão nhân tình đi. Bất quá mặc kệ thế nào, nữ nhân này cũng thực lợi hại, vì có thể đào tẩu, quả thật thủ đoạn gì cũng có thể đem dùng.

“ Tốt lắm, lần này án kiện xem như ngươi cũng đã lập công, nếu lời người đều là sự thật, ta sẽ báo lại với Bao đại nhân, thỉnh đại nhân giảm miễn tội cho ngươi. “

Xuân Diễm mừng rỡ, cúi người nói: “ Đa ta Bạch đại hiệp!”


Bạch Ngọc Đường đứng lên, chỉ thấy trước mắt vón dĩ tối đen bỗng nhiên lại xuất hiện các màu quang hoa lóe ra, cả đầu đau nhức choáng váng, mất thăng bằng suýt té thì may sao Vương Triều đỡ kịp.

“ Bạch đại nhân, ngươi không sao chứ? “

“ Không có việc gì … “

Thân thể của chính mình, khi nào thì biến thành như vậy rồi? Y cười khổ.

Hơn mười ngày bị giam, không gặp người, bị bỏ đói, chịu cực khổ . Mặc kệ kẻ hại y là ai, Bát hiền vương thậm chí là Hoàng đế lão tử , Bạch Ngọc Đường tuyệt không bỏ qua, nhất định phải làm cho kẻ đó hảo hảo nếm thử chút đau khổ, bằng không kẻ đó lại cho rằng Cẩm Mao Thử y dễ bị uy hiếp, dễ bị bắt nạt như vậy.