[Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ

Quyển 1 - Chương 9

.

               Không lâu sau, Triển Chiêu đẩy cửa tiến vào.

“ Vừa rồi Nguyệt Hoa tới đây?”

“ Đúng vậy.”

Triển Chiêu đến bên giường kiểm trả một lượt toàn thân y, nói “ nàng không đối ngươi làm gì bất lợi?”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói:” Ngươi không khỏi quá coi thường ta. Tuy rằng tay chân ta cùng ánh mắt đều không dùng được, bất quá ta còn có thể dùng miệng.”

Triển Chiêu hơi hơi nhíu mày, hắn biết này Bạch Ngọc Đường thực sự là đang tức giận. Thời điểm y tức giận chính là sẽ không gầm rú, thanh âm y càng lạnh, nói lên y đang cực kì phẫn nộ. Hắn dám khẳng định Nguyệt Hoa tới đây chắc chắn đã nói điều gì đó, bằng không tiểu bạch thử sẽ không dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn.

“ Ngọc Đường, nàng ruốt cuộc đã nói cái gì với ngươi?”


“ Cái gì cũng không có.”

Xem ra, xác thực là có nói gì đó không hay rồi.

“ Mặc kệ nàng nói cái gì, ngươi đều phải tin tưởng ta.”

“ Ta cái gì cũng chưa nói, Triển đại nhân, ngươi cần gì phải hướng ta giải thích như vậy?”

Triển Chiêu sâu kín hít một tiếng, nhẹ nhàng ở trên trán tiểu bạch thử hôn một cái.

“ Kiếp này, Triển Chiêu chỉ yêu Ngọc Đường, chưa bao giờ thay lòng đổi dạ, vĩnh viễn tình cảm này sẽ không thay đổi. Chuyện hôn ước, ngươi nhất định phải tin tưởng ta,  ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích thuyết phục.”

“ Hảo, ta tin tưởng ngươi.” Bạch Ngọc Đường đáp phi thường sảng khoái. Nhưng trên thức tế y đã sớm hạ quyết tâm, cho dù Triển Chiêu thật sự trong đầu có ý vì mẫu thân mà cúi đầu muốn thành toàn hôn ước, y cũng nhất định có biện pháp làm cho hắn từ bỏ.

Trừ phi …. Nếu là Triển Chiêu hắn thay lòng đổi dạ, y sẽ không miễn cưỡng, lập tức buông tay, không bao giờ xuất hiên trước mặt Triển Chiêu.

Nói đi lại phải nói lại. Bạch Ngọc Đường có điểm buồn bực, Tiểu miêu kia cũng thực là … lúc trước hắn cùng y dây dưa ái muội không rõ ràng nên mới lâm vào cảnh như bây giờ, nay thì lại như thay đổi hoàn toàn, cái gì cũng dám nói, thực đôi lúc làm y không tài nào quen được.

“ Tiểu miêu, ngươi nếu là đối ta thương hại, vậy không cần.”

Triển Chiêu cười thầm, dùng môi bắt lấy phiến môi Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng cọ cọ lên “ Ngọc Đường, ngươi thấy là ta đang thương hại ngươi sao? “

Bạch Ngọc Đường cau mày:” Ta không cần! “. Y ngừng lại một chút, khẽ nhếch miệng nói: “ Ngươi dám?”.

Triển Chiêu cũng cười: “ Cho nên, ta tuyệt đối khẳng định vĩnh viễn này những gì ta làm, những gì ta nói vĩnh viên không phải vì thương hại ngươi …”

Triển Chiêu cúi đầu chiếm lấy đôi môi đang cong lên, từ một nụ hôn phớt nhẹ dần dần biến thành hôn sâu, chiếm giữ lấy đôi môi, đầu lưỡi, khoang miệng, vị ngọt tân mà hắn khát cầu bao lâu nay.


“ Triển đại nhân, ngươi không mau mở cửa, ta đã đem dũng thủy cũng nước nóng tới rồi! Ngươi còn không mau để nước nguội mất! “ Tiếng quát lớn từ phía ngoài cửa truyền vào.

Triển Chiêu từ trên giường Bạch Ngọc Đường chật vật đứng lên, kéo theo lại một hồi tiếng động va quyệt đi ra ngoài.

“ Thực xin lỗi! Thực xin lỗi, đại nương, ta đã quên …”

“ Ta còn chuẩn bị cơm, đợi lát nữa tắm rửa xong ngươi cấp Tiểu Bạch ăn a. Công Tôn tiên sinh nói, hắn thật lâu chưa hảo hảo ăn cơm, vừa mới bắt đầu tuyệt không thể để hắn ăn nhiều, cứ ăn từng ít một thôi không được quá gấp, chia nhỏ các bữa ra, khi nào đói thì ăn …”

“ Được, được, đa tạ đại nương.”

“ Không biết Tiểu Bạch thế nào? Khụ, chắc hắn cũng mệt rồi, để khi khác thăm hắn sau. Nhớ rõ lời ta dặn, tràm ngàn lần không được cho hắn ăn quá nhiều a!”.

“ Ân, Ta đã biết “

Ngoài cửa thanh âm dân dần thấp đến, tiếng bước chân dần dần đi xa.

Bạch Ngọc Đường vẫn nằm ở trên giường, vẫn là không thể nhìn, vẫn là động cũng không động được, nhưng y lại đang cười, mặc kệ ai nhìn đến nụ cười của y, đều là sẽ nhịn không được mà muốn cùng y cười.


Bởi vì này là hạnh phúc, nụ cười thuần túy là khi người ta hạnh phúc , hạn phúc làm cho người ta không thể không ganh tỵ.

Bao Chửng cùng Công Tôn Sách cùng nha dịch tiến vào thi phòng, phía bên trong, xếp theo hàng trật tự, các cỗ thi thể toàn bộ còn nguyên vẹn, chỉ có duy nhất một khối bạc quan là bị cạy mở, bên trong “ thi thể “ không cánh mà bay.

Bao Chửng cùng Công Tôn Sách đi qua đi lại, nương theo ngọn đèn xem xét kỹ lưỡng, khắp trong ngoài quan tài một lượt, không khỏi liếc nhau.

“ Công Tôn tiên sinh, ngươi có nhìn ra được điều gì hay không? “ Bao Chửng hỏi.

Công Tôn Sách gật đầu: “ Kia đứa nhỏ quả thực chính mình chạy trốn.”

“ Thứ nhất, nếu là người khác đem đứa nhỏ đi, thì trên quan tài ắt phải có dấu vết cạy mở,. Nhưng này quan tài bị xê dịch một đoạn lớn, dấu vết để lại có thể cho thấy, rõ ràng là đứa nhở ở bên trong dãy dụa, cố gắng mở quan tài, nên để lại rất nhiều vết xước.

Thứ hai, trên quan tài còn lưu lại hình dáng bàn tay của đứa nhỏ khi đẩy nắp quan tài ra. Đệ tam, đó là … mọi người nhìn xem, một chuỗi chân bó ấn …”

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn theo, từ bên ngoài quan  tài bắt đầu, một chuỗi ngón chân kéo dần ra phía ngoài cửa, thản nhiên lưu lại chân bó ấn kéo dài, biến mất ở cửa. ( Lee: đoạn này lằng nhằng, quan tài … >.