Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 41

Bên trong phòng tối âm u đầy tử khí như không có hơi thở của vật sống, nhưng nhìn kĩ một chút sẽ phát hiện, trên giường lớn có một người nằm đó.

Lúc Lâm Thiên Lan tỉnh lại, y rất hỗn loạn khi phát hiện tay chân mình đều bị trói vào bốn góc giường, cả người mở ra thành hình chữ đại. Quay đầu nhìn bốn phía, gian phòng tối đen như mực, đèn cũng không bật, chỉ có thể nhìn thấy ánh trăng xuyên vào cửa sổ, có chút âm trầm.

Lâm Thiên Lan giật giật tay chân, xích sắt truyền đến thanh âm “leng keng leng keng”, kim loại lạnh lẽo áp vào da thịt, lạnh đến thấu xương.

Ký ức có chút gián đoạn, Lâm Thiên Lan nhíu mày, cố nhớ lại từng chuyện. Hình như y nhận được một bức thư, sau đó trong lúc chờ Sophie đến thì giấu mình trong phòng. Bởi vì không biết Minh Lưu đang suy nghĩ cái thứ loạn thất bát tao gì, cho nên mặc kệ Minh Lưu ở bên ngoài nói cái gì y cũng làm như không nghe thấy. Buổi tối lúc Minh Lưu rốt cuộc cũng rời đi, người làm đưa cơm tối tới…

Đúng rồi… cơm tối.

Lâm Thiên Lan nhớ lại, sau khi ăn cơm tối xong, y đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, cả người đổ nhào lên giường, rồi thì cái gì cũng không biết.

Y ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là lúc nào? Lâm Thiên Lan cảm thấy có chút không thích hợp, lao lực ngẩng đầu muốn nhìn xung quanh một chút, chỉ là tầm mắt bị trụ giường che lại hơn nửa, nhiều lắm cũng chỉ thấy được một nửa cửa phòng rách nát.

Không khó tưởng tượng được tình huống hiện tại, Lâm Thiên Lan thở dài. Hơn phân nửa là y đã bị trúng thuốc mê dẫn đến mê man, sau đó Minh Lưu sai người phá cửa xông vào.

Cẩn thận nhớ lại từng ấn tượng với Minh Lưu, Lâm Thiên Lan đột nhiên cảm thấy nhân sinh quan… không phải… miêu sinh quan đều bị lật đổ. Rõ ràng trong ấn tượng của y, Minh Lưu là một bằng hữu vô cùng hiền lành, thế mà hiện tại lại trở thành một nhân vật hung ác, vì mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào, đã vậy còn giam cầm y lại.

—— “Chỉ cần anh ngồi yên ở vị trí này, những chuyện khác anh không cần lo lắng. Tôi chỉ cần anh ngồi đợi ở đây thôi.”

Lâm Thiên Lan nhíu lại đôi mày xinh đẹp, trăm ngàn khó hiểu. Nếu y chỉ là một con rối, thì ở lại đây có ý nghĩa gì? Minh Lưu có bản lĩnh như thế, lên làm lão đại không phải quá tốt rồi sao?…

Lâm Thiên Lan bỗng nhiên nhớ lại lúc mình bị Minh Lưu hôn, nhất thời cảm giác buồn nôn dâng lên tận óc.

Minh Lưu có bệnh đúng không? Lại làm chuyện như thế với y!

Y lại nghĩ đến cái chết oan ức của Tiếu Tiếu, trong lòng đau đớn một trận, nếu biết có ngày hôm nay, lúc trước y chẳng làm gì cả. So với tình cảnh hiện tại bị người khác giam cầm, không biết đối phương có mục đích gì, lại cùng Tiếu Tiếu âm dương cách biệt, lẽ ra có thể hưởng một cuộc sống đơn giản bình thường, cùng nhau sinh hoạt, không biết hối hận bao nhiêu lần mới đủ.

Mọi sinh vật trong trời đất, tựa hồ đều phạm một sai lầm giống nhau, chính là sau khi mất đi rồi mới biết quý trọng.

Lâm Thiên Lan thất thần. Mỗi lần nhớ đến Tiếu Tiếu, chạy trốn gì đó y không thiết nghĩ đến nữa, phảng phất như toàn bộ thế giới không có quan hệ gì đến y. Y lẳng lặng nằm im trên giường, mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn đỉnh giường, trong đầu trống rỗng, cảm thấy rất mệt mỏi.


Cơ ngơi này được xây từ đời lão đại tiền nhiệm của Minh Lưu, toàn bộ đều do Minh Lưu quản lý đôn đốc. Minh Lưu rất thích kiến trúc Trung Hoa cổ đại, vì thế nên bên trong cơ ngơi to lớn này che giấu rất nhiều cơ quan, còn có địa lao chắn bằng song sắt. Từ cửa lớn đi vào chỗ này giống như đi vào thế giới khác, trong phòng không điện thoại, không ti vi, không thiết bị công nghệ cao, thắp sáng cũng dùng đến nến, góc phòng thì treo một cái lồng đèn lớn dán giấy trắng, trên mặt dùng mực tàu viết một chữ “Thập” thật to.

Hồng tất lang trụ, đình đài lầu các, hậu viện còn nuôi một đám bồ câu đưa thư.

Lâm Thiên Lan lúc này mới cười khổ coi như lĩnh ngộ được, cơ ngơi này cùng một kiểu đức hạnh với Minh Lưu, bề ngoài thì nhìn sạch sẽ an nhàn, ở lâu rồi mới phát hiện kì thật vô cùng âm u, khắp nơi đều che giấu tâm nhãn.

Mà cơ quan Lâm Thiên Lan vừa nhắc đến, lúc này bọn Tử Hữu đang tự mình trải nghiệm.

Mấy người bọn họ vốn đã bị dáng dấp nghiêm túc của K làm cho sợ hết hồn, sau khi K nói xong, sắc mặt đồng loạt thay đổi.

Nơi này ngoại trừ Tử Hữu, những người khác đều thuộc dạng có bản lĩnh. Trước tiên không nói đến K là tay đấm vô địch khu Đông, Alice cũng xếp thứ nhì sau K ở khu Đông, Tây Nguyên Tử Hữu không rõ lắm, nhưng nhớ lại thời điểm ngày trước bị vây quanh một đám người thì đủ hiểu y không phải kẻ ngồi không. Còn Sophie … có thể so chiêu cùng Alice, đánh nhau không phân thắng bại với K, thì không cần phải hoài nghi thực lực của hắn nữa.

Nhưng giờ phút này vừa nghe đến chữ “sói”, mấy người bọn họ đều biến sắc, Tử Hữu mới cảm thấy mồ hôi lạnh đổ xuống. Bản năng sợ hãi của động vật trỗi dậy, phải biết con mèo lớn nhất cũng không bằng một nửa con sói, làm sao có khả năng chiến đấu cùng chúng?

K được gọi là tiểu hắc báo, nhưng cũng chỉ là tên gọi, không phải là báo chân chính.

Vì lẽ đó, K vừa dứt lời, mấy người bọn họ ngay lập tức đứng dậy, mau chóng tìm lối ra. Bầu không khí nhất thời tràn đầy quỷ dị, mấy người bọn họ đều không nói năng gì. Sau khi chui qua không biết bao nhiêu cái cửa động, Sophie nhịn không được đột nhiên mắng một câu.

“Mẹ nó! Nơi này tại sao lại có sói?”

K trầm ngâm một chút, “Không biết. Nhưng tap rõ ràng ngửi thấy được mùi sói, còn là lưu lại cách đây không lâu.”

“Vậy tức là hiện tại trong này đang có sói?” Alice hỏi, “Cứ đi tiếp như vậy, có khi nào bị phát hiện không?”

“Hiện tại có hay không thì không biết.” K lắc đầu một cái, “Nhưng mà… bên trong hầm ngầm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải địa bàn của Minh Lưu sao, tại sao lại có sói?”

“Có lẽ là từ chỗ khác chui vào, Minh Lưu cũng không biết…” Sophie vuốt cằm suy nghĩ, “Hay là.. do Minh Lưu nuôi?”

“Làm sao có khả năng!” Tử Hữu phản ứng lại, “Mèo cùng sói làm sao giao thiệp được? Hắn điên rồi? Cho dù có là họ hàng gần với sói như chó cũng không làm chuyện như vậy!”

K cũng gật đầu, “Nếu như Lương Tiêu biết chuyện này, hắn chắc chắn sẽ nghĩ là mình nghe nhầm rồi.”

Lương Tiêu là lão đại của bầy chó hoang ở khu Đông, không giống với mèo, chó rất dễ dàng hòa nhập với cuộc sống của con người. Cho nên Lương Tiêu mới sớm trở thành thương nhân lớn nhất của khu Đông, nắm trong tay vô số quyền lực, con người bình thường làm việc dưới tay hắn cũng rất nhiều.

Lúc này mấy người bọn họ có chút buồn bực, sớm biết chuyện xảy ra như thế, trước đó cũng nhét một cái điện đàm ở bên Lương Tiêu, chí ít còn có thể hỏi thăm một chút.

Có điều lúc nghĩ tới thì Tử Hữu có chút buồn cười. Nói như thế nào với Lương Tiêu? Chẳng lẽ nói, “Lương tiên sinh, chúng tôi muốn hỏi thăm anh một chút, gần đây có biết là có con sói nào tiến vào trong thành thị không” ư?

Chiếu theo tính cách Lương Tiêu, lúc nghe câu này rất có thể y sẽ làm rớt tàn thuốc xuống người mình.

Chó cùng sói tuy là họ hàng gần, nhưng trước đây bởi vì hỗ trợ loài người mà chó với sói triệt để phân chia ranh giới. Ở bên cạnh thợ săn, có khi chó sẽ đối kháng cùng sói, từ cổ chí kim, song phường đều không dừng chiến đấu, tử thương cũng vô số, nhìn thấy mà giật mình.


Cho nên hướng Lương Tiêu hỏi thăm chuyện này cũng không có gì vô lý, nếu như thật sự có sói tiến vào thành thị, đầu tiên phải giương lên vòng phòng hộ chính là loài chó.

Nghĩ tới nghĩ lui, vấn đề lớn nhất vẫn là bên dưới Thập Nguyệt đến tột cùng vì sao lại có sói xuất hiện? Sophie nhớ đến câu nói cuối cùng mà Minh Lưu lưu lại: “Nếu như tụi bây có thể sống sót ra khỏi hầm ngầm, có thể gặp Lâm Thiên Lan đó!”

Ý tứ này là xác định bọn họ chắc chắn sẽ chết trong hầm ngầm?

Linh cảm Sophie không mấy tốt, hiển nhiên Minh Lưu đã có chuẩn bị, trước hết không nói đến chuyện gã làm sao liên hệ được với chó sói, phải nghĩ cách thoát ra khỏi đã…

“Suỵt!”

Tây Nguyên đi trước bọn họ, đột nhiên đưa tay ngăn cản mọi người, con ngươi nâu nhạt gắt gao nhìn chằm chằm huyệt động hắc ám phía trước, phảng phất như nơi đó đột nhiên xuất hiện thứ đồ vật khủng bố nào vậy.

K đầu tiên đem Tử Hữu bảo hộ ở phía sau, Sophie cùng Tây Nguyên đứng sóng vai nhau, cũng nhìn cửa động màu đen không rời.

Đối với mèo mà nói, khả năng nhìn trong đêm đen cùng ban ngày không khác nhau, hơn nữa nhờ cấu tạo mắt, ban ngày nhìn đồ vật còn thấy hơi mơ hồ, nhưng buổi tối thì lại rõ ràng hơn rất nhiều. Có điều lúc biến thành người, mặc kệ là thích giác, khứu giác, độ nhạy bén hay là thị lực, đều trở nên giống loài người, cùng lắm là chỉ tốt hơn một chút. Cho nên giờ phút này, đám người bọn họ nheo mắt lại cũng không thấy rõ nên kia bóng tối đến cùng có cái gì. Nhưng Tử Hữu cảm nhận được một loại khí tức âm lãnh đang từ từ tản mát, giống như có cái gì đang hô hấp, tiếng thở dần lớn hơn, lại có tiếng ai đó đang bước đi, đạp trên đá vụn, nghe ra tiếng răng rắc.

Tử Hữu giật giật yết hầu, con mắt nhìn động đen phía trước chớp cũng không chớp một cái. Mọi người đều linh cảm, vật này… chỉ sợ là thứ mà bọn họ đang lo lắng – Sói!

Tiếng hít thở dần dần đến gần, từ trong động đen đầu liên ló ra một bàn chân lớn dày, màu lông xám trắng có chút lộn xộn, móng vuốt sắc nhọn không hề rụt về.

Tứ chi mạnh mẽ, trên ngực mọc một lớp lông tơ trắng như tuyết, nó dần dần bại lộ trước mặt mọi người. Thân thể cao to, đôi ta dựng đứng, miệng dài mà nhọn, răng sắc nhọn nhe ra, trên lưng là một đám lông xám uy phong lẫm liệt, cái đuôi thô to phía sau nhàn nhã vung qua vung lại.

Nó lè lưỡi, liếm liếm mũi, con ngươi xám tro nhạt màu nhìn mọi người, lỗ tai giật giật.

Dưới tia sáng mờ nhạt, mọi người chỉ mới nhìn nó một chút, đầu suýt chút nữa nổ tung. Alice vung tay lên, từ bên trong ống tay áo xuất hiện vài lượi dao mỏng dính, kẹp ở giữa ngón tay, tư thế sẵn sàng vung ra.

Mà Tây Nguyên thì nới lỏng carvat, kéo Alice lại, ra hiệu để y đến.

Con “sói” kia tuy rằng hình thể rất lớn, nhưng có vẻ không biết biến thân,mà bọn họ còn ở hình người, có thể chiếm được một chút ưu thế. Tây Nguyên ngăn trở Alice, sợ hắn bị thương, Sophie cũng hoạt động khớp vai một chút, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Ngay khi mọi người đang căng thẳng, con “sói” kia đột nhiên nói chuyện.

“1, 2, 3, 4…”

Con “sói” bắt đầu đếm, nhưng mới đếm được vài tiếng, lại đột nhiên vẫy vẫy đuôi, “Mẹ nó, sau số 4 là số nào?”

Mọi người sững sờ, lại nhìn thấy “sói” kia hướng về bên đây mấy bước, nến cắm trên giá trên vách tường soi xuống ánh sáng yếu ớt, Tử Hữu chậm rãi mở to hai mắt.

“Ai nha… này đâu phải là sói a…”


K cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nổi giận, “Tại sao Husky lại xuất hiện ở chỗ này?”

Đúng là một con Husky vô cùng thuần huyết, nếu không nhìn kỹ, nhất định sẽ cho rằng đây là sói. Nếu không lộ ra hình dáng rõ ràng dưới ánh sáng, mọi người đúng là không phân biệt được.

Đương nhiên, đây còn là vì bọn họ đang ở hình dạng người, nếu như lúc này K vẫn duy trì hình dạng mèo, đã sớm phát hiện trước mắt kì thật chỉ là chó.

Con Husky run lên một thân đầy lông, ôn tồn ngồi xuống nhìn mọi người, “Trong này chỉ có mấy người các cậu?”

Tử Hữu gật đầu, từ sau lưng K thò đầu ra hỏi, “Xin hỏi… anh làm sao…”

“Việc này nói sau!” Husky kế tục đong đưa đuôi, liếm liếm khóe miệng. “Các cậu theo tôi, tôi đem mọi người ra ngoài. Chủ nhân nơi này còn chưa trở lại, tôi là lén lút chui vào đây.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, so với đối mặt cùng một con sói chân chính, thì một con Husky không mang lại uy hiếp gì mấy, cho nên ngay lập tức đi theo nó qua mấy cái động, đều là loại vô cùng hẻo lánh. K chú ý đến, những chỗ kia không có giá nến cắm trên tường, hoàn toàn tối đen.

“Tại sao tôi không nghe thấy mùi của cậu?” K khó hiểu hỏi, hắn chỉ ngửi thấy mùi sói.

“Tôi là ngược đầu gió mà đến.” Husky đi đằng trước nói, “Nếu như tôi đi thuận chiều gió thổi, đừng nói là cậu, tên kia e là vừa về tới nơi này sẽ lập tức phát hiện ra tôi.”

“Tên kia… là ai?” Tử Hữu hiếu kì hỏi, “Là sói sao?”

“Ừ!” Husky gật đầy, “Nó là chủ nhân chỗ này. Bình thường đều sinh họat ở đây, có chuyện mới đi ra ngoài. Số mấy người may đó, hôm nay vừa lúc nó ra ngoài.”

“Nhưng mà…” Tây Nguyên chỉ cảm thấy tình cảnh hiện tại quả thực ngoài ý muốn quá nhiều, “Bên dưới Thập Nguyệt làm sao lại có sói?”

“Con sói kia cùng nhị đương gia của Thập Nguyệt – Minh Lưu hình như có liên hệ với nhau.” Husky vẫy vẫy đuôi, vừa vặn đánh vào mặt Sophie đi phía sau.

Số là đám người bọn họ đang nằm bò trong động mà di chuyển, nhưng lúc này cảm giác được đường đi đã bắt đầu hướng lên, biết là còn cách cửa động không xa nữa.

“Mèo cùng sói có liên hệ?”

Tuy rằng bọn họ đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng Tây Nguyên vẫn thấy buồn cười.

“Nếu như không phải là Minh Lưu điên thì cũng là con sói kia điên rồi!” Sophie giơ tay túm lại cái đuôi vung vẫy đằng trước, nói.

“Sự tình cụ thể như nào, chúng tôi không biết.” Husky nói, sau đó đột nhiên phóng người tới, nhảy ra khỏi cửa động, mọi người liền thấy được tia sáng phía trước. Sophie thò đầu ra trước, sau đó bò ra, tiếp đến là Alice, Tây Nguyên, Tử Hữu cùng K.

Mọi người vừa chui ra, liền hít đầu ngực một bầu không khí trong lòng. Sau đó tranh thủ nhìn xung quanh, mới phát hiện ra mình đang ở trong một chỗ trông quen mắt. Thì ra Husky mang bọn họ quẹo trái quẹo phải, liền trở về hoa viên lúc trước, mà bọn họ thì từ hốc cây cạnh giếng nước đi ra.

Cũng may lúc này trời đã tối, trong vườn im ắng không có ai, Husky mang theo bọn họ trốn vào một nơi sâu hơn trong hoa viên, chỗ có rất nhiều phòng nhỏ, một ít trong đó trống không.

Husky đá văng một cánh cửa chạm trồ, để mọi người vui vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Một mùi ẩm mốc lâu năm bồng bềnh trong không khí, còn mang theo chút bụi bặm, trông như lâu rồi không có ai ở qua.


K rất quen thuộc mùi vị này, sau khi lão chủ nhân qua đời, nhà mấy tháng không có người ở liền xuất hiện mùi vị bị lãng quên kia, vừa thê lương, vừa mang theo một cảm giác ký ức dày nặng.

Mấy người bọn họ trốn dưới cửa sổ, ai nấy ngồi vào chỗ của mình rồi mới có thể thở ra. Husky ngồi trước mặt bọn họ, giơ chân lên cào cào cổ, lại duỗi người, đem lông trên thân sửa sang lại một chút.

“Hiện tại là tình huống gì?” Sophie bị làm cho hồ đồ, ngồi xếp bằng nhìn con chó lớn kia.

“Đầu tiên để tôi giới thiệu một chút.”, Husky vừa lè lưỡi hà hơi vừa nói, “Tôi là người dưới trướng của Lương Tiêu Lương lão đại, tên là Husky.”

“…”

Tử Hữu nhất thời cảm thấy, đây nhất định là truyện hài rồi.

Những người khác hiển nhiên cũng bất ngờ với màn giới thiệu này của Husky. Alice nhàn nhạt hỏi, “Tên này ai đặt cho cậu?”

“Ai hả…” Husky suy nghĩ một chút, lại dùng móng vuốt cào cào bụng, “Không nhớ nữa, tôi đổi qua rất nhiều chủ nhân.”

Alice nhíu mày, không hỏi nữa. Husky thấy mọi người không nghi ngờ gì nữa, liền nói tiếp, “Là Lương lão đại kêu tôi đến, mục đích là mang mọi người đến chỗ thổ địa khu Bắc.”

“Lương Tiêu kêu cậu dẫn chúng tôi đến chỗ thổ địa khu Bắc?” K hơi kinh ngạc, “Làm sao hắn biết chúng tôi đang ở khu Bắc?”

“Là lão gia tử khu Đông tìm anh ấy.” Husky nói, “Hình như lão gia tử có chuyện muốn nói, nhưng không liên lạc được với các cậu. Sau đó lão gia tử tự mình tìm đến khu Bắc, nhưng thổ địa khu Bắc không ở, ổng lại bị hạn chế phạm vi hoạt động, cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ thổ địa khu Bắc chờ các cậu,”

“Không liên lạc được với chúng tôi?” Sophie khó hiểu, lấy điện đàm ra nhìn, “Cái này không phải là dùng để liên lạc sao?”

Nói rồi, mấy người bọn họ mới đột nhiên tỉnh ngộ, ai nha… đã đem điện đàm tắt mất rồi còn đâu…

Chân mày Sophie giật giật, Tử Hữu cùng K liếc mắt nhìn nhau, vừa nghĩ đến dáng vẻ Lam Sinh bên kia gấp đến giơ chân thì có chút chột dạ.

Vì để cho bọn Lam Sinh yên tâm, Sophie mở điện đàm trở lại. Kì thật lúc này đã có thể sử dụng di động, nhưng một đám người thần kinh đều đang căng thẳng, căn bản không nhớ tới.

Tín hiệu ầm ĩ bên trong điện đàm vang lên vài tiếng, sau đó một âm thanh mềm mại nộn nộn truyền đến, “ Tử Hữu ca?”

Tử Hữu vừa nghe, là Mễ Tử a, liền đoạt lấy điện đàm, “Mễ Tử? Lam Sinh bọn họ đâu?”

“Lam Sinh ca cùng La Minh ca đi ăn tối rồi.” Mễ Tử ở bên kia nhai nhai, hiển nhiên cũng đang ăn uống cái gì đó, “Lam Sinh ca nói bụng đói đầu nghĩ không thông, cho nên muốn lấp đầy bụng.”

Nhất thời, đám người Tử Hữu bên ngày lập tức xụ mặt. Thiệt chứ, bọn họ còn tưởng là Lam Sinh La Minh nhất định rất lo lắng, kết quả hai người bọn họ đúng là rất tiêu dao.

Thở dài, Tử Hữu không thể làm gì khác hơn là nói: “Khi nào bọn họ trở về, nói cho bọn họ biết một tiếng, mấy anh không sao rồi!”

Mễ Tử ở bên kia gật đầu, “Dạ!”


Một lần nữa tắt điện đàm, mọi người đứng dậy, chuẩn bị cùng Husky thoát ra khỏi Thập Nguyệt.

Mấy người rón ra rón rén đi qua mấy cái hành lang, lúc đi qua một cửa phòng đóng chặt, nghe thấy tiếng xích sắt leng keng bên trong phát ra, nhất thời sửng sốt một chút, nhưng không có thời gian để quản nhiều như vậy, liền cẩn thận từng li từng tí một vòng qua cửa phòng.

Đi đến một bờ tường thấp, Husky đào ra một cái lỗ chó chui ra ngoài. Bọn Tử Hữu lại xụ mặt nhìn bức tường một chút, Sophie gọn gàng nhảy qua, Alice vốn định nhảy, lại bị Tây Nguyên chặn ngang ôm lấy. Còn lại K cùng Tử Hữu, Tử Hữu đang chuẩn bị tự leo ra ngoài, liền bị K ôm lấy đặt lên vai.

Tử Hữu nhất thời không nói nỗi, người ta là được bế kiểu công chúa, mà cậu thì bị người vác lên như vác bao tải thế này a…

Sau khi nhảy khỏi bờ tường, Tử Hữu đột nhiên nghe K thấp giọng nói, “Anh nghĩ để Husky đem em trở về khu Đông. Ở chỗ này so với tưởng tượng của anh rất nguy hiểm, em ở lại đây không an toàn.”