Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 37

Tử Hữu bị K kéo về phòng, cậu còn chưa kịp đóng cửa lại, đã bị K dùng sức ném lên giường.

Nam nhân lập tức dùng cơ thể đè lên, một tay bắt lấy hai cổ tay Tử Hữu kéo cao quá đỉnh đầu, sau đó chen người vào giữa hai chân cậu, khiến cậu rơi vào tư thế quẫn bách, không có cách nào khép chân lại được. Mặt Tử Hữu đỏ lên, có chút tức giận, đang muốn mở miệng mắng người, K đã hôn xuống.

Nụ hôn bá đạo không cho phép từ chối, mang theo khí tức tà khí lại kiệt ngạo của K. Hắn liếm láp trên bờ môi Tử Hữu, từ nhẹ tới nặng, còn cố trừng phạt mà cắn khẽ một cái, mới tiếp tục nụ hôn sâu đến ý loạn tình mê.

Hai người dây dưa đến nóng lên, K hung hăng áp bức khiến Tử Hữu hít thở không thông, đầu lưỡi linh xảo mang theo khí thế công thành, từng tấc da thịt nó lướt qua đều khiến Tử Hữu run rẩy, mãi đến khi cả khuôn mặt Tử Hữu đều đỏ bừng lên, khẽ rên rĩ kháng nghị, K mới thoáng ngừng lại một chút, nhưng vẫn còn lưu luyến trên cánh môi mềm mỏng của Tử Hữu.

“Em cứ luôn như thế…” Thanh âm khiêu gợi đè nén nhẹ nhàng, “Tại sao cứ luôn sơ hở như vậy chứ?”

“Cái… cái gì chứ…” Tử Hữu nỗ lực kìm nén tiếng thở dốc của bản thân, lồng ngực phập phồng nhấp nhô, “Tôi rất là bình thường, ai mà biết…”

“…” K nguy hiểm nheo mắt lại, “Xem ra anh phải tìm dây thừng trói em lại, em mới chịu thành thật?”

“Gì?” Tử Hữu mở to mắt, “Anh nói chơi hả?”

K nhún vai, từ chối cho ý kiến. Thề có trời, trong lòng hắn đúng là rất muốn đem Tử Hữu nhốt trong phòng, ai cũng không cho gặp, ai cũng không cho nhìn, chỉ có mình hắn mới có thể thấy cậu.

Loại độc chiếm đáng sợ này khiến K tự cảm thấy tay chân luống cuống, có lẽ bởi vì Tử Hữu quá mức tốt đẹp, hắn mới bất chấp hết mà độc chiếm cậu như thế.

Trong đầu nghĩ đến chuyện không đâu, thế nhưng tay lại không có ngừng. K ung dung mở áo sơ mi của Tử Hữu ra, để lộ lồng ngực bằng phẳng trắng nõn. Thân hình Tử Hữu hơi gầy, còn có thể nhìn thấy xương sườn, nhưng lại không ảnh hưởng đến mỹ quan, chỉ khiến người ta có cảm giác cậu như một chú búp bê sứ mong manh dễ vỡ. K cẩn thận từng chút từng chút một chạm vào cơ thể cậu, từ chiếc cổ trắng ngần đến xương quai xanh, lại vuốt xuống ngực, có chút ác ý mà xoa nắn hai tiểu đậu khỏa trước ngực cậu một chút, mãi đến khi đối phương bật lên tiếng rên rỉ kìm nén, K mới cong lên khóe miệng, nở ra một nụ cười.

Tử Hữu có chút hoảng hốt, cậu không xác định được chuyện K muốn làm có giống chuyện cậu đang nghĩ tới hay không, nhưng mà bây giờ bất kể K có muốn làm gì cậu, cậu cũng không có nửa câu oán hận. Bởi vì… bởi vì…

Nghĩ đến nguyên nhân đó, Tử Hữu có chút ảo não muốn đào hố tự chôn mình. Lần đầu tiên nhìn thấy K, dáng vẻ tà khí lãnh khốc ấy đã khiến bản thân khắc sâu ấn tượng, cho dù là khi hắn nở nụ cười ác ý, tính tình hỏng bét, đôi lúc công kích tàn nhẫn hay dùng ánh mắt tàn bạo nhìn người khác, cũng khiến cho cậu không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.

Dáng người mạnh mẽ, bộ dạng anh tuấn, khí tức mãnh liệt khiến người khác không có cách nào lơ là, giống như trở thành một tầng bích chướng gắt gao bao bọc lấy hơi thở cậu ở bên trong. Nếu như nói Tử Hữu thuở ban đầu có chút sợ sệt hắn, thì càng về sau càng lúc càng hiếu kì. Con mèo nào cũng có bản năng hiếu kì, cho nên không biết lúc nào thì tình cảm bắt đầu chuyển biến.

Bởi vì hiếu kì mà đi tìm hiểu, bởi vì càng tìm hiểu càng thêm quen thuộc, bởi vì càng lúc càng quen thuộc mà tâm cảnh thay đổi lúc nào chẳng hay.

Người kia bá đạo nắm giữ nhất cử nhất động của cậu, bá đạo ôn nhu bá đạo chăm sóc, cũng có thể bá đạo thu hồi sự quan tâm. Mà cậu thì luôn ở vị trí bị động, giống như Alice nói, cậu chưa từng chìa tay muốn có một thứ gì, nhưng lúc nào cũng có được, rất không công bằng.

Tuy rằng đến cùng vẫn không hiểu, K là vì cô đơn mà đối xử đặc biệt với cậu, hay vì bản thân cậu có điểm thú vị khơi dậy hứng thú của hắn?

Đầu óc còn mơ mơ màng màng, trên người đã sớm bị lột sạch. K dùng sức xoay người, Tử Hữu mới sững sờ phát hiện ra K cũng đã cởi áo ra, chỉ mặc mỗi quần dài đen bên dưới, mà thắt lưng cũng đã mở ra, lộ ra phần eo thon hẹp, bụng dưới bằng phẳng.

Đâu! Có những sáu múi!


Tử Hữu có chút không cam lòng nhìn lại bản thân. K thấy Tử Hữu thất thần, không hài lòng mà hôn lên môi cậu thêm một lần, muốn cho đối phương toàn tâm toàn ý phối hợp với mình.

Trên đệm chăn màu đen, hai cơ thể quấn lấy nhau, một trắng nõn gầy gò, một bền chắc mạnh mẽ, hình thành một bức tranh đầy ám muội. Rèm cửa sổ dày nặng vén lên phân nửa, để một nửa vùng sáng rơi trên bệ cửa sổ, trong căn phòng yên tĩnh chỉ vang vọng tiếng nam nhân thở dốc cùng kìm nén rên rỉ. Ván giường lay động, làm cho tim người cũng đập rộn ràng.

Thân nhiệt càng lúc càng cao, mồ hôi Tử Hữu ướt nhẹp, tóc mái bết lại trên trán, đôi măt to ngây thơ ngập nước, gò má phiếm hồng. Cậu vô thức vòng hai tay quanh cổ K, mười ngón tay bấy chặt, hai chân bị mở rộng thành tư thế xấu hổ. Mồ hôi trên trán K trượt xuống, tụ lại trên gò má, vẻ mặt nhẫn nại càng lộ vẻ gợi cảm trí mạng.

Cái hôn nhẫn nại mang theo một chút cuồng vọng rơi xuống trên cổ, lại trên đùa trước ngực, Tử Hữu nhịn không được ngửa đầu ra sau, lộ ra chiếc cổ thon dài, đường cong duyên dáng khiến cho ánh mắt K càng trở nên u ám. Ngón tay hắn lướt qua bụng dưới Tử Hữu, thành thạo mà nắm chặt vật nhỏ. Hai chân Tử Hữu run lên, rên rỉ không cách nào kìm nén được bật lên thành tiếng.

Mà gần như cùng lúc Tử Hữu ngâm khẽ, trong cuống họng K cũng phát ra tiếng gầm nhẹ nhẫn nại. Bắp thịt toàn thân hắn đều căng cứng, hầu như muốn dùng hết sức lực cơ thể để giữ cho lý trí không bay vút lên tận ngân hà.

Tử Hữu bị người bài bố đến mức thần trí không rõ, chỉ có thể cảm thụ cảm giác một làn sóng lại một làn sóng ập tới, dập dền đến sung sướng, trùng trùng điệp điệp, rẽ mây mà đi.

Một tay K luật động, một tay khác không nhẫn nhịn được nữa mà vòng ra phía sau. Tử Hữu đang cảm giác như máu toàn thân đều dồn về một chỗ, đột nhiên động tác đình chỉ, cậu có chút khó chịu ngẩng đầu, nhìn xem K đang muốn làm gì, đột nhiên lại xuất hiện dị vật kề sát bên khiến cho cả người chấn động.

“K…… chờ…… Chờ một chút…… anh……”

K thật sự là muốn làm cùng cậu…

Ý nghĩ này khiến tâm tình Tử Hữu trở nên phức tạp. Lúc nghĩ đến thì không sao, nhưng đến khi mài gươm lâm trận rồi mới phát sinh lúng túng. Bên trong căn phòng không mấy sáng sủa, trên đệm chăn đen tuyền, dáng vẻ K tràn ngập ý muốn xâm chiếm, con ngươi đen nhánh lóe sáng giống như muốn bốc cháy. Nhìn hình ảnh của bản thân phảng chiếu trong con ngươi, Tử Hữu có chút sững sờ.

Đó chính là cậu sao?

Tóc rối tán trên gối nằm, con ngươi ngấn lệ quả thực trông như một người nào đó rất khác. So với vẻ mong chờ, càng nhiều hơn là không biết sợ hãi. Tử Hữu đưa tay đè lại bả vai K, nhưng nét mặt thoáng qua một chút do dự, động tác K vì thế mà trở nên nhanh hơn.

“A!… ưm a…”

Tử Hữu lung tung lắc đầu, muốn cự tuyệt cảm giác bản thân bị kéo vào trong luồng nước xoáy, thế nhưng thân thể mẫn cảm đi ngược với ý muốn của chủ nhân, lại càng nhiệt tình mời gọi.

“Tử Hữu…” K bật thốt lên một tiếng khàn khàn, hắn kề bên tai Tử Hữu mà nói, hơi thở nóng bỏng, thanh âm có chút đáng sợ trầm thấp, “Anh không nhịn được…”

Lời vừa dứt, một hồi tan nát đau đớn đột nhiên truyền đến, hai mắt Tử Hữu đột nhiên trợn to, nước mắt từ bên khóe rớt xuống, K đau lòng cúi đầu, hôn lên dòng lệ kia, nhẫn nhịn thân thể đang kêu gào, không lập tức muốn Tử Hữu nữa.

Tử Hữu không biết cảm giác đau đớn muốn xé rách kia kéo dài bao lâu, chỉ cảm giác được K vẫn luôn ôn nhu hôn lên môi cùng gò má mình, miệng lại nhiều lần thì thào, “Hữu.. được không…”

Bởi vì đau đớn mà cơ thể co rút lại, khiến mồ hôi trên trán K ngày càng nhiều. Cảm giác ấp ám căng chặt bên trong quả thực muốn lấy mạng của hắn, nhưng cho dù vậy, hắn cũng không nỡ. Không nỡ làm cho Tử Hữu thêm đau đớn, chỉ có thể nhẫn nại không nhúc nhích.

Dần dần thần trí cũng khôi phục lại, Tử Hữu có chút ngây ngốc nhìn K một lúc, đột nhiên mở miệng.

“K… anh… tại sao lại muốn … làm chuyện này với tôi?”

Cho dù là một con mèo, cũng có nguyên tắc của nón, trước sau không thể quên, nhất định phải biết được nguyên nhân của một vài chuyện.

K sửng sốt một chút, sau đó có chút bất đắc dĩ cười khổ, “Em còn không biết?”

“…” Tử Hữu lắc đầu một cái, đầu vừa động, liền có nước mắt rớt xuống, lướt qua gò má.

Giọt nước lấp lánh, dù là ai nhìn thấy cũng không đành lòng, K thở dài, thử động người một cái, Tử Hữu đã mím chặt môi, bật rên một tiếng.

Có điều hình như không phải là phản ứng khó chịu thì phải?


K chú ý vẻ mặt Tử Hữu, bắt đầu nhẹ nhàng di động, cảm giác xé rách đau đớn lập tức truyền đến giống như có chỗ nào bị thương, chỉ cần hơi động là đụng đến vết thương đó. Thế nhưng càng khiến Tử Hữu không có cách nào tưởng tượng được chính là, đằng sau cảm giác đau đớn kia, còn có một cảm giác khác chậm rãi lan tỏa toàn thân, khiến cậu từng chút từng chút thanh tĩnh lại, tiếng ngâm khẽ biến mất hồi lâu, rốt cuộc cũng trở về trong miệng.

K giống như được lệnh đại xá, bắt đầu từ chậm nhanh, từ nhẹ đến nặng.

Giường gỗ rắn chắc khẽ lay động, gió thổi thốc lên rèm cửa sổ dày nặng, nhưng lại thổi không tiêu tán khí tức ám muội trong phòng. Hai cơ thể dây dưa, trong lòng đều là khát vọng càng lúc càng dâng đầy. Bản năng thúc giục khiến cả hai không ngừng đòi hỏi, K dần dần phóng túng bản thân, cuồng liệt ôm chặt lấy cơ thể Tử Hữu, giống như muốn ở trên người cậu để lại vô càng dấu tích không thể xóa đi, chỉ vĩnh viễn thuộc về mình.

Tử Hữu chưa bao giờ cảm nhận được nhiều như vậy, hai tay gắt gao bấu chặt ga trải giường, mười đầu ngón tay trắng bệnh, hai chân thon dài bị K nắm lấy, theo mỗi lần tiến công của nam nhân là mỗi lần kịch liệt run rẩy.

Mồ hôi giao hòa, ý loạn tình mê, tình cảm không cách nào kìm nén được giống như lớp khăn che mặt đã được vén lên.

Tử Hữu đã sớm đem lời của Alice ném ra sau đầu, cái gì mà “Tôi chưa nói ra trước, thì không cho phép cậu tỏ tình với K.” chứ!

Đây là vấn đề nguyên tắc! Vấn đề nguyên tắc!

Hai tay vô lực khoác trên bai K, ở trong lòng nam nhân ồ ồ thở dốc, phát tiết tâm tình chân thật nhất của bản thân. K đột nhiên dừng động tác, Tử Hữu chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên trống rỗng, có chút bất mãn uốn éo vòng eo.

Nhìn người dưới thân khả ái như thế, khóe miệng K chậm rãi nổi lên nụ nười, trong đôi mắt hiếm khi nào xuất hiện qua nhu tình mật ý như lúc này.

Hắn ôm lấy Tử Hữu dựa vào đầu giường, hai tay đẩy đầu gối Tử Hữu gập lại, khiến cho cơ thể khắng khít hơn, sức nặng cũng dồn dập.

“A…” Tử Hữu rên lên một tiếng, trong cơ thể như có điểm nào bị chạm qua, sản sinh cảm giác kì dị không cách nào khống chế được.

Hai mắt K sáng lên, hôn một cái lên trán Tử Hữu, “Chỗ này sao…”

Tử Hữu mờ mịt chớp mắt, còn không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác như có một làn sóng che ngợp bầu trới hướng bản thân đột ngột ập đến, khiến bản thân không cách nào khống chế rên rỉ, trước mắt là một mảnh sương trắng, chỉ là không ngừng thở dốc cũng đã dùng hết khí lực

K nhìn Tử Hữu xinh đẹp đến kinh người trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn cực kì, sau đó lại cảm thấy trống vắng đến đáng sợ, bao nhiêu cũng là không đủ. Như vậy làm sao có thể, thật muốn đem cậu trói trên giường, nghiền ép đến khi bản thân lẫn đối phương không thể nhúc nhích được mới thôi.

Nếu như thế, Tử Hữu chỉ có một mình hắn nhìn thấy, một mình hắn cảm thụ, tuyệt đối không buông tay, tuyệt đối không đưa cho bất kì người nào.

Cúi đầu cắn vào vành tai Tử Hữu, cảm giác được đối phương run rẩn, K đèn nén nở nụ cười.

“Còn muốn anh nói nguyên nhân sao?”

“…” Tử Hữu nỗ lực duy trì tỉnh táo, uể oải gật đầu, “… muốn… muốn…”

“Em quả nhiên ngốc a…” K thở dài, động tác đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, phảng phất như tràn đầy mật ý, “Chỉ muốn độc chiếm một mình em, không muốn em bị bất kì người nào chạm vào, nhìn thấy em cười với người khác, anh liền tức giận khủng khiếp, nhìn thấy người khác đụng vào em, anh liền muốn lập tức làm thịt hắn…”

Hai mắt Tử Hữu chậm rãi trừng lớn, thân thể theo động tác của K mà rung động. Bởi vì những lời kia đánh thẳng vào lồng ngực, khiến trái tim cậu đột nhiên kích đột, thân thể nảy sinh phản ứng, càng khiến K nghiến răng nghiến lợi.

Động tác vốn đang ôn nhu đột nhiên tăng tốc, dường như muốn đem Tử Hữu khảm nhập vào trong thân thể mình. Cuối cùng, sau mấy lần va chạm kịch liêt, trước mắt Tử Hữu đột nhiên trắng lóa một mảng——

“Hữu… đợi anh…”

Gần như sau tiếng gầm nhẹ, hắn cùng Tử Hữu đồng thời lên đến đỉnh điểm, khoái cảm cường liệt khiến cho Tử Hữu kịch liệt run rẩy. Mà lời nói khiến tim người tan chảy kia, lại làm cho Tử Hữu đột nhiên rớt nước mắt.

Không có bất luận cảnh sắc nào có thể so với thời khắc này, khiến người ta vì đó mà cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy.

K thở hổn hển ôm chặt Tử Hữu, thân thể mềm mại dịu ngoan tiến vào tựa sát vào lồng ngực nam nhân. Khóe miệng cong lên nụ cười đẹp nhất, bởi vì vận động kịch liệt mà có chút uể oải, rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ say.

……


Tử Hữu mơ một giấc mơ, trong giấc mơ ấy, mọi người đều đang ở nhà, còn có Sophie, Lâm Soái Lâm Hiểu, có cả cái mặt nghiêm túc Thường Lập cùng ông chủ lớn Lương Tiêu.

Tất cả mọi người đều có mặt, nhưng lại không có K.

Tử Hữu hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, mặc kệ có hỏi ai rằng “K đâu rồi?”, đáp lại đều chỉ là một nụ cười.

Trong giấc mơ có sương mù dày đặc, rõ ràng muốn mở to mắt nhìn cho kĩ, nhưng càng nhìn càng thêm mơ hồ. Đến khi Tử Hữu tìm đến mệt bở hơi tai, gần như sắp phát khóc, mới nhìn thấy K xuất hiện ở cách đó không xa.

“K? Anh muốn đi đâu? Chờ em một chút!”

K giống như đang nhìn cậu nở nụ một nụ cười, lại giống như cái gì cũng không làm. Cậu còn chưa nhìn kĩ, đã thấy K chậm rãi hé miệng, như muốn nói điều gì đó.

“Sao cơ?” Tử Hữu la lên, “Em không nghe thấy! Anh nói cái gì?”

“Hữu?”

“Sao… sao…” Tử Hữu nhắm nghiền hai mắt, hoảng loạn lắc đầu, “Nghe… không rõ… sao… sao cơ…”

“Hữu? Tử Hữu?”

K vỗ vỗ mặt Tử Hữu, cậu nhắm mắt tứ chi đạp loạn, hệt như tiểu hài tử.

Bất đắc dĩ cười nhẹ, hắn kề sát vào bên tai Tử Hữu, thấp giọng nói: “Em còn không tỉnh, anh làm tiếp một lần nữa nha?”

“…” Câu này thật sự có tác dụng, chỉ thấy Tử Hữu giật giật lông mi, chậm rãi mở mắt ra.

Ánh sáng chói lóa đột ngột ập vào, Tử Hữu kêu thảm một tiếng, che mặt lại. K dở khóc dở cười, kéo tay cậu ra, “Tỉnh!”

Tử Hữu chậm nửa nhịp gật gù, ngồi dậy, cảm thấy toàn thân giống như bị nghiến qua, cả người xương cốt đều đau.

Đặc biệt là…

Vừa nghĩ tới chuyện K xằn bậy, uất ức của Tử Hữu cơ hồ dồn vào một chỗ, tại sao lại có người ác liệt như thế, cư nhiên quấn quýt lấy cậu làm thật nhiều lần.

Đó là lần đầu tiên của cậu đó!

Cái tên này quả nhiên không có một chút nào biết thương xót cho người khác.

Nhìn Tử Hữu đứng dậy, K liền đem người ôm vào trong ngực, hôn lên một cái, “Nằm mơ?”

“…Ưm!” Bị K làm tỉnh, Tử Hữu chậm nửa nhịp mới nhớ đến, “Nằm mơ… không nhìn thấy anh…”

“Làm sao có khả năng.” K câu môi nở nụ cười, giữa hai hàng chân mày vẫn giữ nguyên tà khí, cả người tinh thần sáng láng, chỉ là lãnh khốc ngày thường trong ánh mắt hiện tại đã nhiều hơn một chút tâm tình.

Tử Hữu không dám nhìn vào cặp mắt kia, nếu không cậu sẽ lại nhớ đến cảnh tình mê ý loạn đêm qua, mà anh ấy sao có thể dùng đôi mắt đó nhìn mình chằm chằm mãi như thế chứ!

“Có khỏe không?” K nhìn Tử Hữu cúi mặt không nói tiếng nào, cho rằng thân thể cậu không thoải mái, nhíu mày hỏi, “Rất khó chịu sao?”

Hắn cũng biết bản thân tham lam quá mức, nhưng mà… tốt xấu gì hắn cũng đã nhịn lâu như vậy, làm sao có khả năng không tò mò chứ…


Liếm liếm khóe miệng, K ác ý kề sát vào, “Có muốn anh giúp em bôi thuốc không?”

“Không muốn!” Tử Hữu nhìn trời, kì thực K cùng Sophie có nhiều điểm cũng rất giống nhau, tỉ như… mức độ lưu manh da mặt dày chẳng hạn…

Tựa hồ nhớ lại cái gì, K đột nhiên hỏi Tử Hữu, “Tối hôm qua nói gì, lặp lại lần nữa cho anh nghe?”

Tử Hữu đơ người ra, mặt đỏ lên, “Đã nói rất nhiều lần rồi á…”

K thế nhưng đêm qua không ngừng ép cậu phải liên tục nói.

“Lặp lại lần nữa!” K cười lên, con ngươi đen nhánh lấp lánh.

Tử Hữu mím mím môi, nhỏ giọng nói, “Em… thích anh…”

“Còn gì nữa không?” K nhíu mày một cái.

“… Cũng đã làm rồi còn muốn gì nữa.” Tử Hữu đỏ mặt tai hồng gào lên, lủi vào trên giường, dùng chăn bao lấy mình lại, giả làm đà điểu.

K hài lòng gật đầu, đem Tử Hữu từ trong chăn đào ra, sờ sờ đầu. Bất quá mới làm được một nữa, K đột nhiên nhìn chằm chằm Tử Hữu.

“Làm sao… vậy…” Tử Hữu bỗng nhiên căng thẳng, cho rằng K lại muốn làm chuyện kinh hãi thế tục nào nữa.

“Trước đây anh từng nói qua chưa nhỉ?” K nâng cằm cậu lên, xoay qua xoay lại nhìn một chút, hỏi, “Anh luôn cảm thấy trước đây đã từng gặp em!”

“Chưa từng nói.” Tử Hữu mờ mịt lắc đầu một cái, bất quá cũng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nói, “Em cũng cảm thấy đã nhìn thấy anh ở nơi nào rồi!”

“Phải không?” K kinh ngạc, có chút suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh chú mèo màu trà nho nhỏ một tuổi.

“Có đúng không?” K Kinh ngạc, suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên lóe qua một con tuổi nhỏ màu trà con mèo nhỏ.

Nó đều là nằm nhoài trên bệ cửa sổ chờ mình đến bồi nó chơi, cả hai cùng nhau tắm nắng, ngủ trưa. Những ngày tháng cô độc ấy, là nó chống đỡ lấy bản thân hắn, dùng cặp mắt trong suốt kia cứu vớt hắn.

K nhìn hai mắt mờ mịt mở to của Tử Hữu, trong lòng đột nhiên kịch liệt dồn dập, “Em… trước đây có từng ở một chỗ cách đây không xa, phía trước cây cầu lớn của khu dân cư phụ cận không?”

Tử Hữu suy nghĩ một chút, “Không nhớ rõ… chủ nhân của em có chuyển nhà một lần, những chuyện lúc trước hầu như không nhớ rõ lắm.”

Bởi vì năm đó quá nhỏ sao…

K lại nhìn chằm chằm Tử Hữu hồi lâu, thử hỏi, “Em có nhớ trước đây thường có một con mèo mun đến tìm em không?”

K hỏi như vậy, cảm thấy mình có chút ngốc, lại có chút ẩn nhẫn chờ mong, cơ thể cũng căng thẳng. Hắn còn thử hình dung cụ thể hơn một chút, “Em hay nằm nhoài bên cửa sổ, còn hay đem đồ ăn cho con mèo kia, chủ nhân của em… ừm… bình thường hay đến chạng vạng mới về, trong nhà cũng không có người khác…”

Tử Hữu sững sờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của K, liền ngẩng đầu lên cẩn thận suy nghĩ một chút.

Bệ cửa sổ…

Hình như có điểm mài mại… Bất quá nhà ai mà không có bệ cửa sổ? Mèo mun?… Tử Hữu nhớ đến dáng vẻ ngồi trong chỗ tranh tối tranh sáng của K, cảm thấy tình cảnh đó tựa hồ hết sức quen thuộc.

Không tài nào xác định được, cũng có khibởi vì K nói như vậy mà bản thân tưởng tưởng ra cũng nên. Cho nên cậu chỉ đành lắc đầu, “Không nhớ rõ…”


K dừng một lúc, bất quá cũng không nói gì, chỉ sờ sờ đầu Tử Hữu, cười lên, “Không sao, không nhớ rõ thì thôi.”

Hắn vuốt ve mái tóc ngắn màu trà, cặp mắt tròn to càng ngày càng giống cặp mắt trong trí nhớ, bất luận người biến hóa như thế nào, ánh mắt trước sau sẽ không thay đổi.

K đột nhiên ý thức được, đây chính là vận mệnh sao? Vì sao hắn nhìn thấy cậu ngã vào chiều mưa to hôm ấy, thì rất muốn đi cứu cậu? Vì sao ánh mắt không tự chủ được cứ dõi theo cậu? Vì sao muốn tới gần cậu? Vì sao trên người cậu ngửi ra mùi hương của hoài niệm ngày xưa? Vì sao không có cách nào buông tay mặc kệ cậu…

Tựa hồ hết thảy đều bởi vì lý do ban đầu kia, lý do nhìn thấy con mèo nhỏ màu trà, mỗi ngày bất kể nắng mưa đều muốn ở bên cạnh nó, trên đường đi gặp nó còn suýt chút nữa đã mất mạng.

K ôm chặt Tử Hữu, như thể rốt cuộc cũng đã tìm được trân bảo của bản thân, nhất quyết không muốn buông tay nữa.

Nếu như em còn nhớ anh… anh rất muốn hỏi, anh có hay không – dù chỉ một ít – đã từng ảnh hưởng đến em?