Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 26

Bên trong không gian chật hẹp, một mảnh trầm mặc quỷ dị.

Tử Hữu nhìn nét mặt Alice, nhất thời không thể nào hiểu được, mãi đến khi Lâm Soái ở bên cạnh thống khổ kêu gào, Tử Hữu mới cuống quýt dời ánh mắt sang, nhìn thấy chính là gò má đỏ ửng của Lâm Soái, trán ướt rượt mồ hôi, dáng vẻ cắn răng chịu đựng.

“Alice, những lời này nói sau được không?” Tử Hữu có chút rối, “Trước tiên đem tiểu Soái…”

“Lập tức có người đến cứu hắn!” Alice nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Cho nên tranh thủ thời gian đi!”

“Anh…” Tử Hữu sửng sờ, trên gương mặt ôn hòa lập tức hiện lên nét giận dữ.

Chỉ là lời còn chưa nói xong, Alice đã cười gằn, kề sát vào mặt cậu, hỏi, “Hắn bị tiêm vào thuốc kích thích, hay là … cậu muốn giúp hắn giải quyết?”

Lâm Soái tuy rằng đang thống khổ khó nhịn, cả người lúc nóng lúc lạnh, dày vò cùng kích thích không kiềm chế được khiến cơ thể như có hàng trăm con kiến bò cắn, nhưng những lời Alice nói, y vẫn nghe rõ được rõ ràng.

“Im miệng.” Lâm Soái híp mắt nhìn Alice, “Chuyện như vậy cậu cũng nói được sao?”

“Làm sao?” Alice nghiêng đầu nhìn y, trên khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ lộ ra ý cười, “Tôi nói thật mà!”

“A…..” Lâm Soái rất muốn mắng người, nhưng cảm giác khó chịu bao phủ cơ thể khiến y muốn nổ tung, nhịn không được khẽ rên mấy tiếng. Alice lắc lắc đầu, xoay người lại, liền trông thấy Tử Hữu đang nhìn mình không chớp mắt.

“Thế nào?” Alice khoanh tay, “Nói chuyện với tôi được chưa?”

“…..”

Tử Hữu biết, nếu Alice đã đến được chỗ này thì bọn K cũng sẽ tìm được, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể để cho Lâm Soái chịu đựng thêm một lúc. Cậu mở to mắt nhìn Alice, lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác phẫn nộ với hắn, “Anh muốn biết sao? Được! Tôi nói là được!”

Im lặng một chút, Tử Hữu gằn từng chữ một, “Tôi thích K!”

Sắc mặt Alice lạnh lẽo, tuy rằng đã sớm dự liệu được, nhưng chính tai nghe thấy lời Tử Hữu nói, vẫn là một cảm giác hoàn toàn khác. Đang muốn mở miệng, Tử Hữu đã nói tiếp.

“Thế như tôi cũng thích mọi người trong nhà. Đối với K, tôi không xác định được tình cảm của mình có chỗ nào đặc biệt. Chuyện duy nhất tôi xác định được, chính là tôi không thích hắn ở cùng một chỗ với anh, cũng không thích anh thân cận hắn!”

“…” Alice kinh ngạc mở to mắt.

Tử Hữu từ trước đến nay không bao giờ đem tâm sự nói thẳng tuột ra như thế, mà trông giống như một người ba phải, hoặc là một đứa trẻ ngoan, có thể bao dung khuyết điểm của bất kì người nào, cũng không ngừng khiến bản thân hòa hợp với người khác. Không quan tâm người khác đối xử với bản thân cậu ra sao, thậm chí còn có một chút khiến bản thân chịu thiệt.

Nhưng Tử Hữu trước mắt hắn bây giờ, giống như một con mèo đột nhiên bị giẫm phải đuôi, nhe răng gầm gừ, lần đầu tiên biết giương móng vuốt lên cào người.

“Dám nói thẳng a!” Trong mắt Alice là cuồn cuồn bão tố, con ngươi xanh biếc chớp động như cơn bão ngoài khơi. Hắn tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Tử Hữu, đem đối phương kéo đến trước mắt, lạnh lùng nói, “Lời của cậu, tôi cần phải trả lại nguyên vẹn cho cậu.”

“Tôi biết!” Tử Hữu nhìn thẳng vào mắt Alice, trong đầu đều là thanh âm mềm mại – Cậu không thể lúc nào cũng trốn tránh, nếu như không nói ra, người khác sẽ không bao giờ biết được.

“Trước lúc tôi đến, là anh ở cùng K. Mấy ngày này, anh cùng K vẫn ở cùng nhau. Có lúc tôi nghĩ, có phải tôi mới là kẻ gây trở ngại cho hai người không? Tôi nỗ lực duy trì khoảng cách với K, thế nhưng trong lòng tôi lại bảo, tôi không thể lừa dối bản thân mình.”

“Tử Hữu!” Lần đầu tiên Alice gọi thẳng tên cậu, trong tiếng gọi mang theo cuồng loạn cùng tức giận, “Cậu biết cái gì? Cậu thì biết cái gì? Cậu hiểu tôi với K có cảm tình với nhau à? Chúng tôi trải qua hắc ám cùng nhau, chứ không phải là cậu, cậu cùng chúng tôi không cùng một thế giới. Điều này bản thân K cũng rõ ràng, anh ấy muốn tới gần cậu, chỉ vì cậu là thứ đồ vật mới mẻ, K nhất thời bị mê hoặc mà thôi. Một khi anh ấy biết rõ, nhất định sẽ không ở bên cạnh cậu nữa!”

“Alice…” Tử Hữu ngơ ngác nhìn Alice, phảng phất như muốn từ bên trong lớp mặt nạ đã nứt ra của hắn nhìn thấy thứ gì, cậu chậm rãi nói, “Anh… đến cùng đang sợ cái gì?”

Alice buông tay, trên mặt có chút cứng ngắc, thế nhưng Tử Hữu phát hiện, ánh mặt lạnh lùng kia lần đầu tiên xuất hiện một tia yếu đuối.

“Anh sợ K rời bỏ anh, anh sợ những người trong nhà rời bỏ anh, anh sợ bản thân anh chỉ còn lại một mình.”

Trái với ban nãy Alice đem Tử Hữu bức bách, lúc này, phảng phất như vị trí của hai người đảo ngược, Tử Hữu không nặng không nhẹ nói, nhưng cũng đủ để đem Alice bức đến đường cùng.


“Câm miệng!” Alice giơ tay lên, không kịp suy nghĩ đã giáng xuống Tử Hữu một quyền mạnh mẽ. Tử Hữu bị đánh đến xoay mặt, trên gương mặt trắng nõn lập tức sưng đỏ, máu tươi từ trong cánh mũi chảy ra.

Nhận ra bản thân có chút không kiềm chế được, Alice ngay lập tức thả tay, trên mặt lóe qua một tia giãy giụa, nhưng rất nhanh đã bị vẻ lạnh lùng thay thế.

“Alice…” Tử Hữu tựa hồ cũng không để ý cảm giác đau đớn trên mặt, híp mắt nói, “Không có ai rời khỏi anh cả. K không có, những người trong nhà cũng sẽ không… cảm giác này a… Nếu như anh không thật lòng nói ra, sẽ không có bất kì người nào biết được, nếu như rất yêu thích họ, tại sao…”

“Câm miệng! Câm miệng!” Alice liên tục lui về sau, tựa như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.

Không sai, hắn làm sao có thể quên được, người trước mắt này nhìn qua ngơ ngác ngây ngốc, kỳ thật có một tâm hồn mẫn cảm, một đôi mắt nhạy cảm. Hắn làm sao có thể quên, nhưng người phụ nữ trong CLB kia đã từng từng nói – lúc đứng cạnh người này, sẽ có cảm giác như bản thân mình bị nhìn thấu đến rõ ràng.

Trong con ngươi trong suốt vô tội kia, có thể dễ dàng nhìn thấu lớp ngụy trang của bất kì người nào. Là hắn bất cẩn rồi, hắn phải luôn như ngày bình thường, đối xử với cậu cực kì lạnh lùng, mới sẽ không bị cậu phát hiện.

“Cậu thì biết cái gì…” Alice siết chặt nắm đấm, vai khẽ run, “Cậu cái gì cũng không biết, rõ ràng cái gì cậu cũng không hiểu…”

“Tôi đương nhiên không hiểu!” Tử Hữu tức điên lên, “Anh cái gì cũng không nói, làm sao tôi có thể hiểu được!”

Trong nháy mắt, bốn phía đột nhiên an tĩnh lại, trong không khí trôi nổi một tia cảm xúc xuyên thấu lòng người, khiến người ta cảm thấy yết hầu lạnh lẽo, trái tim tựa hồ cũng bị người siết chặt.

“Cậu có biết tại sao tôi lại chán ghét cậu đến vậy không?” Alice đột nhiên trầm giọng hỏi.

“…” Tử Hữu không nói lời nào, kiên nhẫn chờ đợi.

“Bởi vì cậu chưa từng nỗ lực tranh giành bất kì món đồ nào. Cậu luôn là người ngoài lề, thế nhưng lại là người dễ dàng chiếm được thứ mà người khác không chiếm được. Mặc kệ người khác đem bất cứ thứ gì đến bên tay cậu, trong mắt cậu cũng không bao giờ lộ ra dáng vẻ ham muốn.” Alice lạnh lùng cười lên, thanh âm như đang cực lực nhẫn nhịn điều gì, “Cậu có bao giờ nghĩ đến bản thân cậu chân chính muốn nhất là cái gì không? Có bao giờ đánh đổi mạng sống cũng phải đạt được nó không? Cậu có thể dễ dàng thỏa hiệp với bất kì người nào, phảng phất như những chuyện ấy bản thân cậu không cảm thấy quan trọng, ngay cả tính mạng cậu cũng thấy không trọng yếu. Cho dù bây giờ cậu chết đi, cậu cũng không quan tâm, chỉ là hờ hững cười như vậy. Rõ ràng chính là người xung quanh đều yêu thích cậu, tất cả đều xoay quanh cậu, thế nhưng, giống như bất cứ lúc nào cậu có thể bỏ lại bọn họ để rời đi!”

“Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ chân chính nắm giữ bất kì thứ gì, luôn đặt mình ở vị trí thờ ơ nhất, như vậy rất là ích kỉ, cậu hiểu không? Chưa bao giờ nỗ lực tranh giành cùng người khác, cậu dựa vào cái gì mà nói những lời như thế với tôi? Đừng có đùa!”

“Alice…” Tử Hữu sửng sốt, cặp mắt đen nhánh mở to, cậu há miệng, lại phát hiện bản thân mình không thể nói ra một câu phản bác nào.

Ích kỉ sao…

Tử Hữu bất đắc dĩ nhíu chặt mi. Lúc bị chủ nhân vứt bỏ, cậu quả thật không tranh thủ quay trở lại bên cạnh chủ nhân. Lúc được K mang về nhà, lúc đính ước cùng thổ thần, cũng chưa một lần nghiêm túc nghĩ về sau phải đi con đường nào, nếu như mọi người đều nói phải làm như vậy, thì chính là phải làm như vậy.

Cậu giống như nước chảy bèo trôi, ngại chuyện phiền phức, ngại nỗ lực, cảm thấy liều mạng nắm giữ cái gì đó… rất mệt mỏi! Phản bác lại người khác cảm thấy mệt, đối đầu với người khác cũng cảm thấy mệt, thích nhất là thoải mái, chỉ muốn mỉm cười, cảm thấy bản thân không ngừng tiếp thu lời người khác là tốt rồi, không cần phản kháng ai, cũng không cần lo lắng chuyện của chính mình…

Tình cảm đối với K cũng vậy, rõ ràng rất để ý đến Alice cho nên bản thân luôn trốn tránh, trốn tránh tầm mắt của K, trốn tránh sự bá đạo của K, nếu như không phải bình thường K đều lôi kéo cậu, có lẽ cậu cùng K đã trở thành người xa lạ từ lâu rồi.

Bản thân bị tổn thương, cậu chỉ muốn tránh đi, rất nhu nhược, rất nhút nhát, bởi vậy mà không ngừng từ chối K, thương tổn Alice, cậu đúng là rất ích kỉ!

“Tôi…” Tử Hữu mím mím môi, có chút luống cuống, nếu như không phải hôm nay Alice nói ra chuyện này, có lẽ cậu còn trốn tránh bản thân dài dài.

“Tử Hữu!”

Trên đỉnh tầng hầm, truyền đến thanh âm quen thuộc của K. Alice ngẩn người ra, vội vã nhìn Tử Hữu một cái, sau đó quay đầu, đi lướt qua đám người của K, một mình rời khỏi.

K quay đầu nhìn Alice, tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Hắn xông lên trước, đầu tiên mở trói cho Tử Hữu, sau đó mới nhìn thấy một bên má sưng đỏ của cậu.

“Ai làm?” Sắc mặt K cực kì đáng sợ, giống như tu la vừa bò từ ngục chết trở về, con ngươi đen nhánh dường như cuồn cuồn lốc xoáy.

“Ách…” Tử Hữu ngẩn người, lập tức chỉ vào Louis đang nằm ngất trên đất, “Hắn!”

K quay người lại, đem nắm đấm dọng vào lòng bàn tay mấy ai, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

“Quả nhiên là thằng khốn này…”

Louis vừa mới tỉnh dậy, còn không biết chuyện gì xảy ra đã xui xẻo gặp bất hạnh.

Tử Hữu nhìn K đánh người, sững sờ một chốc, cuối cùng không đành lòng nhìn được nữa mới lè lưỡi quay đầu sang chỗ khác.

Mà bên cạnh, Lâm Hiểu nhanh như chớp chạy vào, trong tay giữ chặt An Thiến, thời điểm nhìn thấy Lâm Soái, liền vứt An Thiến lên trên salon, vọt sang.

“Tiểu Soái?” Cẩn thận ôm lấy Lâm Soái, Lâm Soái đang mơ mơ màng màng, nhìn thấy Lâm Hiểu liền vội vàng chồm người tới ôm chặt, hướng trên người đối phương cọ qua cọ lại một lượt, tỏ vẻ bản thân đang rất là thống khổ.

Lâm Hiểu phát hiện hành động kì quái của Lâm Soái, quay đầu liền nhìn thấy ống tiêm đã nát vụn nằm trên mặt đất.

“Tụi nó đã làm gì?” sắc mặt Lâm Hiểu so với K chỉ có hơn chứ không có kém, bộ dáng trầm ổn lâu nay đột nhiên biến thành cả người tràn đầy sát khí, khiến cho Tử Hữu phải giật mình.

“Chỉ sợ là bị chích thuốc kích dục rồi,” Lam Sinh đi tới, liếc mắt nhìn đến máy quay phim trên giường.


“Cái gì?” Lâm Hiểu quay đầu trừng mắt nhìn Louis, đang định xăn tay áo lên gia nhập cùng K đánh người, lại bị Tử Hữu níu tay lại.

“Trước tiên đưa tiểu Soái về đã!” Tử Hữu nhắc nhở hắn, “Louis chắc chắn sẽ nhận được báo ứng.”

“….” Lâm Hiểu hiển nhiên chưa nguôi giận, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành cúi người ôm lấy Lâm Soái. Đối phương cứ không ngừng cọ cọ cổ hắn, trong miệng vô thức rên rỉ những thanh âm mê người. Lâm Hiểu vừa ôm y đi về phía cửa, vừa nói với K, “Tính thêm phần của tôi vào.”

K cũng không quay đầu lại, chỉ làm dấu OK thủ thế.

Mà Louis bị đánh đến thất điên bát đảo lúc này chỉ một mực thống hận bản thân làm sao còn không chịu ngất đi.

Sau đó, La Minh liên hệ cảnh sát để đem Louis cùng An Thiến mang về cảnh cục, Ô Khởi Dao thì thu thập chứng cứ tại hiện trường. Kim Phác đương nhiên cũng đến theo, hắn mang bộ dáng thểu não, lúc này không chỉ là trộm gà không xong còn mất nắm gạo, còn bị người hại đến thê thảm.

La Minh cùng Lam Sinh hỏi thăm một chút, cũng theo Ô Khởi Dao đến cảnh cục, dù sao thì bọn họ cũng là người trong nhà, lần này biến lớn như vậy, La Minh muốn đích thân trừng trị bọn chúng.

Lam Sinh tựa vào tường, nhìn Tử Hữu đang đờ ra trên giường. Nauy mò đông mò tây trong túi đồ của Louis hồi lâu, Lam Sinh thấy kì quái, mới lại gần hỏi.

“Cậu đang làm gì thế?”

“Hả?” Nauy làm bộ dửng dưng, “Tìm xem thuốc kia còn không.”

Lam Sinh cảnh giác, “Làm gì? Cậu tìm vật kia làm gì?”

Nauy ngừng tay, ngẩng đầu, cười mờ ám, “Đó còn phải hỏi sao?”

Lam Sinh nhìn điệu bộ kia của Nauy, phát run cả người, trong lòng thầm mặc niệm thay cho Mễ Tử. Mà Mễ Tử lúc này đang chăm chú học bài, đột nhiên hắt hơi một cái, cảm thấy sau gáy lành lạnh, cảm giác được có chuyện gì đáng sợ đang muốn phát sinh.

Tử Hữu ngồi trên giường, nghe thấy Nauy cùng Lam Sinh nói chuyện rất muốn cười, nhưng lúc cười rồi so với khóc còn khó coi hơn, rất là phiền muộn. Một bên gò má chưa bị sưng đỏ bị K nhéo một cái, nam nhân kề sát vào, xoa đầu cậu.

“Còn chỗ nào đau không?”

“Không…” Tử Hữu lắc đầu.

“Thằng đó có làm gì cậu không?”

“Không…” Tử Hữu cũng lắc đầu.

“Cái kim tiêm kia… không có chích vào người cậu à?”

“Không có… Đúng lúc đó thì Alice chạy tới.” Nhắc đến Alice, Tử Hữu hơi trầm giọng.

“Nha…”

Trong giọng K nghe ra một chút tiếc nuối.

Tử Hữu sững người, ngẩng đầu nheo mắt, “Anh có ý gì?”

“Khặc khặc!” K lắc đầu, “Không có gì!”

Chỉ là đột nhiên rất hâm mộ Lâm Hiểu. K tự nhủ trong lòng như thế.

Tử Hữu không hiểu nổi nam nhân trước mắt đang nghĩ gì, bèn thở dài, dứng dậy. K theo cậu ra ngoài, Lam Sinh đến gần hắn, thấp giọng hỏi, “Tử Hữu với Alice làm sao vậy?”

Y chỉ là liếc mắt một cái liền phát hiện hai người này có vấn đề.

K nhìn Tử Hữu bằng ánh mắt hơi vô lại, nhưng nhanh chóng biến đi, trở về bộ dáng lãnh khốc như bình thường, hơi nhíu mày, “Có thể…”

“Hả?” Lam Sinh chờ hắn nói tiếp.

K dừng lại một chút, lại lắc đầu, “Không có gì.”

“Làm sao có thể!” Lam Sinh mếu máo, kéo ống tay áo K, đè thấp giọng, “Nói mau nói mau!”

“Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy như vậy thôi.” K cúi đầu nhìn Lam Sinh, nhàn nhạt nói, “Mấy năm nay tôi không thể giải quyết được vài chuyện, có thể… chỉ có Tử Hữu mới làm được.”

“Cậu không thể giải quyết được chuyện gì?” Lam Sinh trừng mắt, đột nhiên tỉnh ngộ, “Cậu là nói Alice…”

“Xuỵt.” K híp mắt, nhắc nhở Lam Sinh chớ có nói nữa, Lam Sinh thức thời che miệng lại, nhưng giữa hai hàng chân mày lộ rõ ý cười.

Được… Y rất chờ mong nha.


……

Buổi tối hôm đó, Lam Sinh rất là hùng hồn tố cáo chuyện hôm nay của Nauy, tuy rằng Nauy cũng không tìm được chút thuốc nào, thế nhưng Mễ Tử vẫn mạnh mẽ đem hắn giáo huấn một trận.

Alice cả đêm nhốt mình trong phòng không hề đi ra, Tử Hữu thỉnh thoảng lại nhìn lên lầu, cả gương mặt đều là tâm sự nặng nề. Mộng ở bên cạnh cẩn thận chườm đá lên má cậu, vết thương trên trán cũng băng bó kĩ càng.

K ngậm thuốc lá, lười biếng ngã người trên salon bấm remote liên tục, nghe La Minh nói cho mọi người biết, Louis cùng An Thiến bị phạt 100 vạn, tịch thu toàn bộ gia sản.

Dù sao thì hai kẻ kia ngoại trừ bọn Tử Hữu ra còn uy hiếp rất nhiều người khác, không chỉ vậy còn cấu kết với bọn người ở chợ đen bắt cóc rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, tham gia buôn người, truyền bá băng đĩa lậu, đủ thứ tội danh.

“Phạt tù bao lâu?” Lam Sinh hỏi.

“Hiện tại là tử hình.” La Minh đẩy gọng kính, “Tôi cùng Ô Khởi Dao đều nghiêng về việc đem bọn chúng lên pháp trường.”

“Ạch…” Lam Sinh chớp mắt nhìn La Minh, lần đầu tiên phát hiện lúc hắn nói đến công việc rất là nghiêm túc.

Gì… Hồi nãy hình như tim đập nhanh hơn bình thường một chút hả?

“Kim Phác thì sao?” Nauy hỏi.

“Cổ phiếu công ty bọn họ đang hạ giá liên tục, nghệ sĩ dưới tay bọn họ đang bị nghi ngờ, danh tiếng cũng đang lung lay.” La Minh đáp, “Bản thân Kim Phác đã bồi thường một khoản không nhỏ, nếu lấy danh nghĩa công ty bồi thường, cũng đủ khiến hắn ngấp nghé phá sản.”

Đang nói, chuông cửa leng keng kêu lên một tiếng. Mộng lật đật chạy ra mở cửa, trước huyền quan liền nghe tiếng người nói chuyện.

K bực dọc quay đầu lại nhìn, quả nhiên từ huyền quan đi vào cái người hắn không ưa.

“Lương tiên sinh.” Tử Hữu đúng dậy định ra chào, nhưng Lương Tiêu ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

“Lúc này thật sự xin lỗi.” Lương Tiêu khoát tay, mặt không cảm xúc bảo Thường Lập lấy ra một giỏ hoa quả cao cấp lớn.

Tử Hữu hơi sững sờ, Mộng đã nhanh tay tiếp lấy, “Ai nha, còn khiến Lương tiên sinh tốn kém.”

“Sao gọi là tốn kém được? Các người lấy như vậy còn ít đó chứ!” K ở một bên hừ lạnh.

Lương Tiêu cũng không để tâm, nhún nhún vai ngồi xuống. Mộng bưng cà phê lên, liền nghe Lương Tiêu nói, “Công ty chúng tôi đã chính thức mua lại công ty của Kim Phác, Kim Phác cũng đã đáp ứng.”

Mọi người còn đang sững sờ, Lam Sinh “Oa a” một tiếng, “Lần này người thu lợi lớn nhất chính là anh chứ còn ai nữa.”

“Tôi cũng thấy vậy.” lương liên cười một cách có thâm ý, liếc nhìn K, “Cho nên lần trước mời Tử Hữu về quả thực rất là chính xác.”

K ngây người ra, chậm nửa nhịp mới ý thức được cái gì, vỗ bàn một cái, “Lương Tiêu! Anh ám toán bọn tôi? Nếu như Tử Hữu thật sự xảy ra chuyện gì…”

Chết tiệt! Hắn biết mà! Cho nên mới nó chó với mèo vĩnh viễn cũng không ở chung được.

“Tôi tin tưởng cậu có thể giải quyết tốt, hơn nữa, không phải chúng ta cũng đã giải quyết xong xuôi rồi sao?”

Lương Tiêu nhún vai nhìn sắc mặt K càng lúc càng kém, liền vội vã đứng dậy cáo từ. Tử Hữu đưa Lương Tiêu ra cửa, đột nhiên nhớ tới Lâm Soái, liền hỏi, “Tiểu Soái như thế nào rồi?”

“Nha…” Lương Tiêu liếc sang Thường Lập, Thường Lập lúng búng ho khan một cái, “Hiện tại vừa mới tốt lên, tốt nhất đừng gọi điện cho cậu ấy.”

“Hả?” Tử Hữu mời mịt, chớp chớp mắt, Thường Lập nhìn thấy càng quẫn bách bổ sung thêm một cậu, “Thân thể rất tốt… chỉ là… à… đang bận.”

Mễ Tử ở cửa huyền quan nghe thấy, quay đầu hỏi Nauy, “Bận cái gì nha?”

“…” Nauy ôm lấy eo Mễ Tử kéo sát vào, lại trộm hôn một cái, cười híp mắt, “Thuận tiện làm chút chuyện giống như thế này… Hiểu?”

Mễ Tử lập tức đỏ mặt.

Sau khi Lương Tiêu cùng Thường Lập rời đi, Tử Hữu trở vào phòng khách. Nauy cùng Mễ Tử trở về phòng, La Minh vì phải xử lý công vụ cũng về phòng mình, Lam Sinh sửa soạn viết tiếp tiểu thuyết đang dang dở, cũng ôm notebook lếch đi. Mộng thì vào bếp nghiên cứu điểm tâm mới.

Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại hai người K cùng Tử Hữu.

“Tôi cũng trở về phòng thôi…” Một trận lúng túng, Tử Hữu muốn trốn đi, chỉ là lời vừa nói ra một nửa, đã bị K chặn ngang ôm lấy.

Tử Hữu mất trọng tâm ngã xuống salon, K cũng thuận thế đè lên, hai người lăn thành một tư thế vô cùng ái muội.

“Tôi còn có chuyện muốn nói.” K nhìn Tử Hữu hồi lâu, đột nhiên nói.

“Nói gì?” Tử Hữu nhìn sang hướng khác, lỗ tai ửng hồng.


“Chuyện trước kia cậu hỏi.” K dừng lại một chút, “Chuyện tôi cùng Alice.”

“…” Tử Hữu đờ người ra, vừa muốn nghe… vừa không muốn nghe… cảm thấy có chút mâu thuẫn.

“Là cậu hiểu lầm rồi.” K trầm mặc nửa ngày, đột nhiên giống như là rất tức giận, “Tôi cùng Alice không có loại quan hệ mà cậu nghĩ đến kia.”

“Hả?” Tử Hữu sững sờ, “Tôi… nhưng mà tôi nhìn thấy hai người hôn môi… còn có ngày đó tôi nghe trộm được…”

“Lần đầu tiên đúng là cậu nghe thấy như thế, nhưng sự tình lại không phải như vậy.” K buông Tử Hữu ra, ngồi dậy đốt một điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu.

“Chúng tôi thật sự không giống như cậu tưởng tượng, chỉ là giúp đỡ nhau một chút mà thôi.” Nói rồi, K duỗi ra một bàn tay, lộng lộng, biểu thị toàn bộ ý tứ.

Mặt Tử Hữu thoáng cái đỏ vừng, “Cái kia… cũng không phải là làm chuyện đó sao…”

“Lần đó là thời điểm phát tình mà…” K bất đắc dĩ, “Đâu phải cậu không biết.”

Tử Hữu mếu máo, tuy rằng vẫn còn cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ lại quan hệ giữa bọn họ tựa hồ cũng không thân mật như tưởng tượng, liền cảm thấy dễ chịu hơn một ít.

“Cái kia… hôn đó…” Tử Hữu chầm chậm nói, “Không phải là Alice hôn anh sao?” Hơn nữa anh cũng không có né tránh.

“Cậu cũng nói là cậu ấy chủ động rồi còn gì, có phải tôi chủ động đâu.” K lắc đầu, “Tôi không thể từ chối cậu ấy, không bằng nói, tôi không có biện pháp cự tuyệt.”

“Có ý gì?” Tử Hữu khó hiểu, lần đầu tiên mới nghe được có chuyện như vậy. Có điều cẩn thận mà nghĩ lại thì, hình như Alice với ai cũng lạnh lùng, cho dù người khác không có ý bài xích y. Người mới gặp còn cho rằng tính cách y rất dễ gần, nhưng giống như Lam Sinh từng nói, thử có người hạ nhục y xem, y tuyệt đối sẽ trả đủ.

“Alice cậu ta…” K tựa hồ đang do dự có nên mở miệng hay không, mãi cho đến khi điếu thuốc cháy hết, hắn hiếm thấy lộ ra biểu tình khổ não, vò đầu một cái, “Cậu ấy có di chứng ám ảnh.”

“…Là sao?” Tử Hữu sững sờ, “Ám ảnh… di chứng?”

“Có thể cậu không tin được.” K bất đắc dĩ, “Đó là một loại bệnh tâm lý. Alice là con mèo đầu tiên tôi đem về nhà. Cậu cũng thấy đó, cậu ấy là một con mèo Ba Tư thuần chủng có huyết thống cao quý, trời sinh kiêu ngạo. Nhưng mà… chủ nhân của cậu ấy không phải là người thích mèo.”

K tựa người vào salon, chậm rãi kể, “Cậu ấy là qua một lần bán trao tay mới gặp phải người chủ kia. Người bán lúc đó không biết chủng loài của cậu ấy mới bán rẻ cho tay chủ kia, mà người kia, là tên bạo hành mèo có tiếng ở khu Đông.”

“Bạo hành…” Tử Hữu hít vào một ngụm khí lạnh, cậu từng nghe kể qua, có rất nhiều người thích bạo hành mèo, thích nhìn mèo thống khổ rên rỉ kêu gào thảm thiết, dùng đủ phương pháp đáng sợ mà tra tấn mèo, mãi cho đến khi chúng chết đi.

“Tên kia…” Lúc K nhắc đến người nọ, biểu tình trở nên vô cùng đáng sợ, phảng phất như nếu người nọ đang ở trước mặt, hắn nhất định sẽ tự tay giết chết người nọ, “Gã làm đủ thứ thí nghiệm trên người Alice, Alice bị gã tra tấn ròng rã ba năm.”

Cắt đuôi, nhổ răng, dùng dao cắt đôi đầu lưỡi, tiêm vào cơ thể đủ thứ chất lỏng không rõ tên, có khi hai tuần lễ liền không được cho ăn bất cứ thứ gì, dùng dây kẽm xước tròng vào làm vòng cổ, hai lỗ tai cột lên trên đỉnh đầu…

Thứ nghiệm nghiệm đáng sợ nào cũng đều có, giống như thử thách giới hạn chịu đựng của một con vật…

Trong hồi ức của K, lần đầu tiên khi nhìn thấy Alice, người kia trông rất đáng sợ, cơ thể như bị người xé nát rồi chắp vá lại, cậu ấy thống hận loài người, thứ thống hận sâu hơn loại bình thường gấp mấy lần.

“Tôi thật sự nghĩ không ra, cậu ấy làm thế nào mà sống sót được. Cũng có thể vì cậu ấy có ý chí quật cường, lại càng khiến cho chủ nhận cảm thấy hưng phấn mà đối cậu ấy làm đủ loại thí nghiệm. Nếu như không phải tôi vừa lúc đi ngang qua… có lẽ… có lẽ trên đời này đã không có Alice.”

—— Cậu chưa từng liều mạng để có được bất kì thứ gì.

—— Cậu chưa từng tranh giành bất cứ thứ gì cho dù có không thèm màng đến mạng sống của mình.

Những lời Alice nói lúc ấy hiện lên trong đầu Tử Hữu, hệt như một cây búa tạ, đập ầm ầm vào đầu quả tim Tử Hữu.

“Sau khi trốn khỏi tên kia, cậu ấy phải dưỡng thương một thời gian rất dài mới tốt lên được. Đương nhiên cũng nhờ thổ thần chăm sóc một phần. Sau khi cậu ấy cùng thổ thần ký ước, chuyện đầu tiên cậu ấy làm là tự tay đi giết tên kia…”

Tử Hữu trợn to mắt, “Giết… giết người?”

K gật đầu, “Người kia chết trong nhà một tháng sau mới có người phát hiện ra. Alice chỉ là dùng con dao gã thích nhất cắt yết hầu gã một cái. Để cho gã chết thống khoái như vậy đã là tha thứ lớn nhất với gã rồi.”

“…” Tử Hữu cắn chặt môi không nói tiếng nào, cảm thấy yết hầu khô khốc đau đớn, tựa như đã mất đi khả năng ngôn ngữ.

“Sau đó thì, cậu ấy một tấc cũng không rời tôi.” K thở dài một hơi, “Nếu như cậu tận mắt thấy được cái phòng thí nghiệm kia, máu tươi văng đầy vách tường, ống tiêm lưỡi dao dài nhỏ gì cũng có, thịt từng khối từng khối trông đến buồn nôn… thì cậu không có cách nào từ chối bất cứ yêu cầu nào của Alice được cả! Cậu ấy hết sức sợ hãi con người, cũng rất mực căm ghét họ, một khi bắt được một nhánh cỏ cứu mạng, thế nào cũng không muốn buông tay.”

K xoa xoa đầu Tử Hữu, giống như là an ủi hôn lên má cậu một cái, bởi vì Tử Hữu đã lệ rơi đầy mặt, trong con mắt đen nhánh tràn đầy đau đớn, khiến cho K cũng phải mủi lòng.

“Tôi nhìn thấy những mặt đen tối ích kỉ của loài người quen rồi.Vì tiền vì quyền, cái gì cũng có thể hi sinh được, trước mặt cười giả tạo, sau lưng thì đầy máu tanh xương trắng. Mà Alice thì lại phải sống cùng kẻ có nhân tính hắc ám đáng sợ nhất.” K bất đắc dĩ cười giễu, “Cho nên trong mắt cậu ấy, cậu cái gì cũng không hiểu được, hắc ám bao nhiêu cũng không thể tới gần cậu, khiến cho cậu ấy cảm thấy quá mức chói mắt. Vì thế mà khắp nơi đối nghịch cùng cậu như vậy.”

Không phải…

Tử Hữu cúi đầu, nước mắt tùy ý rong ruổi. Alice không phải là căm ghét hào quang của cậu… không… Cậu căn bản không có hào quang gì cả. Cái mà Alice căm ghét… chính là thái độ nhu nhược của cậu… là thói quen dễ dàng thỏa hiệp của cậu…


Bởi vì Alice đã từng liều cả mạng để có thể sống sót, mà bản thân cậu thì… Thế nhưng đâu phải cái gì cậu cũng không thèm để ý.

Cũng vì điểm này, mới khiến Alice hận cậu không gì sánh được…

Tay Tử Hữu không tử chủ được bắt lấy góc áo của K, hai vai run rẩy, cảm thấy cả người rét buốt. Ngón tay K trượt dài theo đường nét gương mặt, rơi xuống trên gò mắt hơi ửng đỏ, sau đó trượt xuống dưới cằm, nâng mặt cậu lên. Tử Hữu nhắm mắt lại, đôi mi run rẩy, tiếp nhận nụ hôn ôn nhu triền miên của K.

Phảng phất như giá lạnh bên trong đột nhiên gặp được ánh mặt trời, cho dù ánh mặt trời này bá đạo lại vô lý, nhưng có thể đưa cậu cách bóng tối thật xa.

Cứ như vậy, trong nháy mắt, Tử Hữu nhận ra Alice ái mộ K, bắt đầu từ khi nào…

……

Ngày hôm sau, hợp đồng của K và Tử Hữu chính thức mất hiệu lực, bọn họ không còn là nghệ sĩ dưới trướng Lương Tiêu nữa, nhưng hình ảnh của Tử Hữu lúc trước quay quảng cáo, chụp ảnh cho tạp chí còn nằm ở internet rất lâu. Có một đoạn thời gian, tất cả mọi người đều đi tìm mỹ thiếu niên giống như thiên sứ bí ẩn này.

Sau đó, danh tiếng hai anh em Lâm Soái Lâm Hiểu càng ngày càng cao, mà chấp nhất của Tử Hữu về khoảng thời gian ở công ty cũng từ từ lắng xuống.

Tử Hữu một lần nữa trở về công việc ban đêm quen thuộc ở CLB.