Miêu Hành Bá Đạo

Chương 4: Gọi tôi là Trung Trung

Phẫu thuật cắt bao quy đầu chỉ là một tiểu phẫu, vài giờ sau khi thực hiện thủ thuật này, người bệnh có thể về nhà. Mao Thư Trần sau khi thực hiện xong thủ thuật, nói với chó ngốc bệnh nhân một vài điều cần chú ý, chỉ là chó ngốc lại ủ rũ ngồi ở bên giường nhìn tiểu huynh đệ của mình đã thiếu đi vài thứ than thở không thôi.

Mao Thư Trần mặc kệ hắn, máy móc nói ra những điều cần chú ý sau đó rời khỏi phòng cấp cứu đến phòng trực kế bên nghỉ ngơi một chút, uống ly cà phê. Dù sao cũng là ban đêm bị gọi đến, mà loài mèo luôn ngủ nhiều, cả đêm bị kích động biến thân hai lần, hơn nữa còn phải kiên trì làm tiểu phẫu, hiện tại Mao Thư Trần cảm thấy rất buồn ngủ, mà hắn luôn cảm thấy giường ở nhà vẫn tốt nhất, đánh chết hắn cũng không muốn ngủ lại bệnh viện, khẳng định phải lái xe về nhà mới được.

Vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi ở phòng trực trong chốc lát, chỉ không biết làm sao, Mao Thư Trần vừa nhắm mắt lại đã nghĩ đến bộ dáng đáng thương hề hề của chó ngốc bệnh nhân kia, nhất là lỗ tai cụp xuống, cái đuôi cũng cụp xuống, khóc lóc ỉ ôi đến mức cánh mũi cũng hồng hồng, bộ dáng không hay ho khiến Mao Thư Trần kìm lòng không được muốn làm cho hắn càng đáng thương hơn.

Nhưng lại ngu ngốc làm ra chuyện lấy keo dính kim cương làm dịch bôi trơn…

— ô, quả nhiên đầu óc lớn hay nhỏ tỉ lệ nghịch với kích thước của cái kia hay sao?

Nghĩ đến đây Mao Thư Trần cư nhiên lại bật cười, hắn gấp gáp nhìn xung quanh, khi nhìn thấy phòng trực ban đều không có ai khác, hắn mới thở phào một hơi — với tính tình lãnh đạm nổi tiếng, làm sao có thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ khi hắn cười rộ lên được chứ.

Nhưng mà sau đó hắn cũng không còn tâm tư nghỉ ngơi, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng nghỉ, hướng phòng vừa rồi thực hiện tiểu phẫu đi đến. Không như hắn sở liệu, chó ngốc bệnh nhân kia đã không thấy bóng dáng, chỉ có một y tá đang thu thập các loại dụng cụ. Tuy rằng sớm dự đoán được đối phương sẽ không ở lại lâu, nhưng tận mắt nhìn thấy đối phương không chào hỏi liền rời đi, trong lòng Mao Thư Trần có chút khó chịu, cố tình chính hắn cũng không có cách nào giải thích vì sao lại khó chịu.


“Người bệnh kia đâu?” Mao Thư Trần gõ cửa, ý bảo y tá nhìn về phía mình.

Nữ y tá vốn cúi đầu vừa nhấc lên đột nhiên phát hiện bác sĩ Mao đẹp trai nhất bệnh viện xuất hiện trước mặt mình, trong ánh mắt lập tức nở hoa, hai má cũng đỏ lên: “Mao, bác sĩ Mao! Bệnh nhân nào a?”

Nhìn thấy nữ y tá đỏ sẫm hai má, bác sĩ mèo siêu cấp cao ngạo hừ một tiếng, hắn chưa bao giờ thích bộ dáng háo sắc của nhân loại, rõ ràng hiện tại bề ngoài của hắn chỉ là hắn biến ra mà thôi, cố tình những người đó lại coi trọng bề ngoài của hắn, thật sự ngu ngốc quá thể. Hắn lãnh đạm nói: “Chính là hai người dính cùng một chỗ được xe cấp cứu đưa vào đó!”

“A, là bọn họ!” Nói đến hai người bệnh kia, nữ y tá mới phản ứng lại, dù sao hai người kia từ khi được đưa từ trên xe cứu thương xuống, toàn thân còn đắp một tấm thảm, là trưởng khoa Vương phụ trách phòng cấp cứu cùng bác sĩ thực tập tiểu Lưu nhận bệnh, đưa vào phòng cấp cứu, sau đó tất cả các y tá đều bị đuổi ra ngoài, cho nên tình huống cụ thể thế nào, các cô đều không biết — nhưng mà khi nhìn thấy bác sĩ tiết niệu Mao Thư Trần suốt đêm chạy tới, nhóm y tá trong lòng cũng có chút phỏng đoán. “Vị tiên sinh xinh đẹp kia sau khi đi bắn tia lazer đã được bạn đón đi rồi, còn vị tiên sinh so ra có vẻ cường tráng hơn sau khi xong việc đã đuổi theo.”

“Đuổi theo?” Trong lòng Mao Thư Trần bộp một tiếng.

“Đúng vậy, bác sĩ Mao vừa rồi không có nghe hay sao? Vị tiên sinh cường tráng vừa hô lớn ‘anh đừng đi, nghe tôi giải thích đã’ vừa lao ra theo.” Nói tới đây, nữ y tá ha ha nở nụ cười: “Tiên sinh kia siêu khốc nha, vừa mới làm xong ‘cái kia’ giải phẫu, trên người còn quấn một tấm thảm, trên thân còn trần trụi, cứ như vậy khập khiễng đuổi theo xe của vị tiên sinh xinh đẹp, tốc độ kia quả thực không phải người mà!”

— bởi vì chó ngốc kia vốn không phải người!!!

Mao Thư Trần nắm chặt nắm tay, trên mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng tiểu nhân lại cười đến mức muốn lăn ra đấy: chó kia có bao nhiêu ngu ngốc mới có thể làm ra hành động gây chú ý như thế? Chẳng lẽ hắn không biết ở trong xã hội loài người làm ra hành vi khác hẳn người thường là một việc nguy hiểm cỡ nào hay sao, cũng may đây là nửa đêm, nếu ban ngày càng không xong. Hơn nữa người đàn ông xinh đẹp kia có quan hệ gì với hắn? Nói là bạn trai lại không quá giống…

“Đúng rồi bác sĩ Mao, trong phòng này sao lại nhiều lông thế, còn có lông màu vàng lẫn màu đen, đây không phải là lông của mèo hoang chó hoang à?” Nữ y tá vốn không có ý gì lại hỏi một câu khiến Mao Thư Trần căng thẳng: may là lần này trưởng khoa Vương, tiểu Lưu cùng hắn xử lý người bệnh, nếu để người khác thấy, khẳng định sẽ ồn ào ra chuyện lớn.


Cẩu yêu không biết điều như vậy về sau vẫn nên ít tiếp xúc…

Trong đầu nghĩ như vậy, Mao Thư Trần tạm biệt nữ y tá, lại chào trưởng khoa Vương một tiếng, liền đi ô tô về nhà. Nhưng khi hắn nằm trên giường lại phát hiện chính mình cư nhiên mất ngủ, trong đầu cứ hiện lên bộ dáng con chó ngốc trong hình người làm ra vẻ ngốc nghếch đáng thương…

===========

Nhoáng một cái đã một tuần trôi qua, chỉ là việc này cũng không đại biểu bộ dáng chó ngốc thoát khỏi trí nhớ Mao Thư Trần, dù sao một người bệnh sung sướng như vậy Mao Thư Trần sống suốt ba trăm năm đều chưa thấy qua, hơn nữa ở trong phòng bệnh ngày ngày đối mặt với những loại bệnh liên quan đến cơ quan sinh dục, phần trí nhớ vui vẻ đó thật sự là ‘cứu rỗi’ cho tâm linh của hắn. Nhưng mà bởi vì không muốn bất cẩn kết bạn với một con cẩu yêu, cho nên Mao Thư Trần cũng không chủ động hỏi thăm tên của hắn, hơn nữa tin tưởng loại chuyện này, chó ngốc kia sẽ không còn mặt mũi nào bước vào bệnh viện của bọn họ nữa.

Chỉ là hắn không biết hắn không nên lấy lối suy nghĩ bình tĩnh của mình đi đoán ý tưởng của chó ngốc, dù sao bộ não của chó ngốc kia thật sự hữu hạn…

Ngày hôm đó, bệnh nhân của Mao Thư Trần cũng không nhiều, tới ba giờ chiều đã không còn người. Tiễn bước một ông cụ bị viêm tuyến tiền liệt đi rồi, Mao Thư Trần ý bảo y tá bên ngoài gọi người bệnh tiếp theo đi vào.

“Số 25, Hà Trung Toàn, cầm sổ khám bệnh vào đi.” Y tá kêu số, thân là một y tá ngoại khoa tiết niệu, tuy rằng vừa mới bắt đầu làm còn ngại ngùng, chỉ là sau mấy tháng liền quen đi, hơn nữa cô đã may mắn hơn nhiều so với mấy chị em bị phân công đến khoa đại tràng rất nhiều.

Nghe cái tên như thế, Mao Thư Trần đang uống nước, phù một tiếng phun hết ra: đây là cái tên gì vậy, Trung Toàn bộ? Trung khuyển?


Bất quá nói trở về, muốn nói trung khuyển, mấy ngày hôm trước chó ngốc bệnh nhân kia cũng có cảm giác trung khuyển…

Mao Thư Trần vừa nhắm mắt ho khan vừa miên man suy nghĩ, đúng lúc này, một tiếng nói dị thường quen thuộc vang lên bên tai: “Bác sĩ Mao, anh làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”

Mao Thư Trần cả kinh, vội vàng trợn mắt vừa thấy — được thôi, người cầm sổ khám bệnh kia, nghiêm mặt ưỡn ngực đứng bên cạnh cửa như cô vợ nhỏ, không phải là chó ngốc mấy ngày trước thì là ai?

“Anh… Anh là Hà Trung Toàn?” Mao Thư Trần choáng váng, tâm nói vị này làm cái gì thiêu thân?

Chó ngốc bệnh nhân gật đầu: “A, đúng vậy, tôi tên Trung Toàn, nhũ danh Trung Trung, bác sĩ Mao, hai ta quen thuộc như thế, anh có thể gọi tôi là Trung Trung.”

—- Ai quen thuộc với anh? Ai muốn gọi anh là Trung Trung chứ!

Mao Thư Trần trong lòng tiểu nhân điên cuồng rít gào, người đâu, nhanh tới đưa con chó ngốc này tha đi a! Nếu không tôi sẽ cười chết mất!

Khi trên mặt hắn vẫn đang vân đạm phong khinh hạ mắt: “Hà tiên sinh, hôm nay anh tới là vì cái gì?”

Hà Trung Trung… À không, Hà Trung Toàn ho khan một tiếng, khuôn mặt mất tự nhiên đỏ lên: “Ngày đó cái kia… giải phẫu, tôi muốn tái khám một chút.” Dứt lời hắn nhăn nhó miết sổ khám bệnh, cúi đầu xấu hổ kinh khủng.


Tái khám? Lông mi Mao Thư Trần hơi nhăn lại, tuy rằng một cuộc phẫu thuật cắt bao quy đầu bình thường cũng có tái khám, nhưng yêu tinh nhanh phục hồi hơn người bình thường gấp 5 ần, theo lý thuyết hiện tại miệng vết thương sớm đã lành, như thế nào còn muốn tái khám? Ngày đó hắn còn có sức lực chạy theo chiếc xe kia, hẳn là không có việc gì mới đúng?

Nhưng mà dù sao người ta cũng đến đây rồi, đuổi ra ngoài cũng không được, Mao Thư Trần chỉ có thể gật đầu, gõ mặt bàn ý bảo hắn: “… Đi tái khám cũng đúng, trước đưa sổ khám bệnh cho tôi.”

Ai ngờ những lời này vừa nói xong, Hà Trung Toàn cư nhiên bắt đầu ‘xin hãy cởi áo – thắt lưng’ ra — hắn trước cởi dây lưng, sau đó kéo khóa, lộ ra quần lót màu xám bên trong… Sau đó trước khi Mao Thư Trần kịp phản ứng, Hà Trung Toàn đã đem cái thứ lớn hơn người bình thường không ít của hắn đặt lên bàn làm việc của Mao Thư Trần…

Trong phòng còn không có đóng cửa, y tá lại đứng ngay bên ngoài nhìn, khi xem đến tiết mục Hà Trung Toàn biểu diễn màn thoát y, sợ tới mức ‘a…’ một tiếng chạy tới đóng cửa phòng lại.

Nhìn thấy bàn tay mình hơi hơi di động một chút sẽ đụng tới cái thứ đồ chơi lớn kia, Mao Thư Trần cúi mặt sắp đụng tới đùi. Mao Thư Trần chỉ cảm thấy ngón tay ngứa ngáy, rất muốn dùng móng vuốt sắc nhọn của bản thân xả thứ đồ vật kia thành hai phần…

“Anh làm cái gì thế? Tôi có cho anh đem thứ đồ chơi thối tha này đặt trên bàn làm việc của tôi sao?” Mao Thư Trần đen mặt, từ thứ thô to kia nhìn lên trên, nhìn xem bộ dáng hàm hậu đến vô tội của Hà Trung Toàn xuất hiện trong mắt hắn.

“Bác sĩ Mao vừa nãy không phải nói muốn tôi đem ‘ca bệnh’ đặt lên bàn hay sao?”

“Là sổ khám bệnh! Không phải thứ đồ vật vừa lớn lại vô dụng kia!!”

“Bác sĩ Mao, anh không cần hung dữ với tôi như thế…” Hà Trung Toàn bị Mao Thư Trần hung hăng làm cho ủy khuất cực kỳ, hắn hút hấp cánh mũi, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn: “Chỗ này của tôi thật sự đau lắm!”


Rất đau?

Mao Thư Trần nhịn xuống cảm giác không được tự nhiên ở trong lòng, lại nhìn chăm chú vào nơi đó của Hà Trung Toàn, cho đến lúc này mới phát hiện, vết thương vốn tưởng đã lành lặn, cư nhiên lại đỏ và sưng tấy, nếu cứ như vậy phát triển, thế nào cũng phải sinh mủ!