Miêu Hành Bá Đạo

Chương 23: Kiss

Loại đùa giỡn trắng trợn này nếu Mao Thư Trần còn không hiểu được thì hắn thật sự thẹn với chỉ số thông minh cao của mình. Hắn có thể rõ ràng cảm giác được chó ngốc kia dám dán sát phần thân dưới, trên lưng lại cố tình cọ xát.

Vị trí đứng của bọn họ hiện tại vừa đúng tiêu chuẩn, nói cách khác mũi chân trái của Hà Trung Toàn chen vào giữa hai chân Mao Thư Trần, cứ như vậy, vốn dáng người của hắn cao lớn hơn Mao Thư Trần không ít, bàn tay trái của hắn vừa vặn đặt lên thắt lưng bên phải của Mao Thư Trần.

“Chó ngốc… Mi muốn chết!” Ánh mắt Mao Thư Trần nhíu lại, độ ấm quanh mình nháy mắt giảm xuống 10 độ.

Hà Trung Toàn đối mặt với Mao Thư Trần rõ ràng nhìn thấy đồng tử Mao Thư Trần trong một khắc trở nên hẹp dài, chữ ‘tử’ rõ ràng xuất hiện trong ánh mắt hắn.

Mao Thư Trần nâng chân trái đạp Hà Trung Toàn, chỉ là đùi phải của Hà Trung Toàn cùng lúc lui về phía sau không chỉ làm Mao Thư Trần đạp vào khoảng không, thậm chí không tự chủ được ngã theo hắn về phía trước.

Ngay sau đó, chân trái của Hà Trung Toàn bước theo một hình cung duyên dáng, dẫn theo Mao Thư Trần trong ngực lui về phía sau. Hai người đàn ông anh tuấn cùng khiêu vũ khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Đây là bước cơ bản.” Hà Trung Toàn không quên giải thích.


“Tới địa ngục đi!” Mao Thư Trần hung hăng dùng tay trái nhéo cánh tay phải của Hà Trung Toàn, mà Hà Trung Toàn lại giống như không có việc gì xoay người, bước chân dẫn theo Mao Thư Trần xoay 180 độ.

Lần này còn chưa đợi Mao Thư Trần giáo huấn gì hắn, Hà Trung Toàn đã dẫn dắt Mao Thư Trần xoay trái, xoay phải, trong chốc lát một lần 90 độ, một lần 360 độ làm cho Mao Thư Trần không dư thừa tinh lực để nhéo nữa, chỉ có thể bị dắt theo bước chân hắn xoay tròn.

Trong điệu waltz, nam sĩ dẫn dắt toàn bộ tiết tấu vũ đạo, khi nào xoay tròn, khi nào xoay về phía sườn, nên đi tới hoặc là đi lui… Đều là từ bàn tay nam sĩ đẩy nhẹ phía sau lưng nữ sĩ, cho nữ sĩ một ‘lực’ để cho người nữ biết nên làm thế nào.

Kỹ thuật khiêu vũ của Hà Trung Toàn đúng như hắn nói, quả thật hoàn mỹ đến cực điểm, dưới sự dẫn dắt của hắn, Mao Thư Trần rất nhanh đã bỏ qua được phần đầu trúc trắc, chân bước ngày càng thành thạo, đồng thời hắn cũng chú ý động tác của bàn tay to phía sau lưng, cảm thụ được độ mạnh yếu trong động tác dẫn của của Hà Trung Toàn.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, ngoài trừ tiếng động do quần áo phát ra khi hai người xoay tròn thì không còn nghe thấy gì khác. Cho dù không có âm nhạc du dương, nhưng hai người khiêu vũ rất có tiết tấu. Hai người bọn họ dựa vào rất gần, gần đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Ngay cả tiếng gót giày giẫm lên trên nền nhà gỗ cũng dần dần hòa cùng tiếng tim đập của hai người.

Lúc khiêu vũ điệu waltz, khuôn mặt của nam và nữ hơi lệch nhau, mà không phải nhìn chăm chú vào nhau. Nhưng Hà Trung Toàn vẫn thẳng đầu, đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm vào mắt Mao Thư Trần.


Biểu tình của Hà Trung Toàn rất chuyên chú, hắn nhìn ánh mắt của Mao Thư Trần tựa như nhìn một loại bảo vật hiếm thấy. Người đàn ông khi nhảy điệu waltz vốn tràn ngập mị lực, chiếc cằm hơi hơi buộc chặt, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt thâm tình chuyên chú…

Dưới sự câu dẫn gần gũi như vậy của ‘nam sắc’, Mao Thư Trần không nhịn được đỏ mặt lên, nếu không phải từ trước đến nay hắn vốn có khuôn mặt băng sơn, hiện tại tuyệt đối đỏ cả mang tai – không được không được, hắn làm sao giống với con chuột nhỏ kia được chứ?

Nghĩ đến chính mình cư nhiên thất thần đến mức bị khuôn mặt tuấn tú của Hà Trung Toàn hấp dẫn, trong lòng Mao Thư Trần nhảy dựng, bước chân liền rối loạn, nguyên bản đang khiêu vũ rất tốt lập tức mất đi kết cấu, hắn không bao giờ… còn có thể im lặng cảm nhận bàn tay dẫn dắt ở phía sau lưng.

Rõ ràng tay phải của Hà Trung Toàn nhẹ dẫn về phía trước, hẳn là hắn phải bước về sau nửa bước, hắn lại ngốc ngếch rút chân về.

Tay trái của Hà Trung Toàn nhẹ đưa về phía trước ý bảo hắn lui về phía sau, hắn lại ngơ ngác bước một bàn chân lên…

‘Đông’ một tiếng, Mao Thư Trần đụng vào mũi Hà Trung Toàn, hai người đồng thời dừng bước, chỉ là hai tay đang ôm nhau không có buông ra, hai người vẫn đứng tại chỗ nhẹ nhàng hít sâu.


Qua hồi lâu cảm giác đau đớn mới dần dần biết mất, Mao Thư Trần lúc này mới phát hiện mình cư nhiên bị Hà Trung Toàn ôm vào trong ngực.

“Chó ngốc, mi…” Mao Thư Trần ngẩng đầu muốn bảo Hà Trung Toàn buông tay, chỉ là khi ánh mắt hắn gặp phải ánh mắt Hà Trung Toàn, trong nhất thời nói không nên lời.

“Ách… Thư Trần.” Nhưng Hà Trung Toàn không phát hiện ra mấu chốt, rõ ràng không khí tốt như vậy, hắn lại mở miệng nói một câu không chút tình thú: “Chúng ta trao đổi vị trí nam nữ…”

Nhưng Hà Trung Toàn còn chưa nói xong – hơn nữa hắn cũng không có cơ hội nói cho xong. Bởi vì khi chữ cuối của hắn còn chưa bật thốt lên, Mao Thư Trần ở trước mắt đã chủ động ép sát về phía hắn, đem đôi môi của chính mình dán lên miệng của Hà Trung Toàn!

“Ô… Ô!” Hà Trung Toàn hoàn toàn bị hành động của Mao Thư Trần làm cho kinh sợ – chít chít chít bác sĩ Mao cư nhiên chủ động hôn hắn!

Bởi vì quá mức kinh ngạc, Hà Trung Toàn cư nhiên bị hành động quá mức nhiệt tình của Mao Thư Trần làm cho sợ hãi tới mức lui về phía sau vài bước, ngay sau đó đầu gối mềm nhũn, ngã ngồi ở trên giường.

Miếng thịt trên miệng lập tức không còn bóng dáng, Mao Thư Trần vốn ý loạn tình mê cũng tỉnh táo lại. Hắn nhìn thấy Hà Trung Toàn trước mặt đồng dạng khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được chính mình cư nhiên hôn con chó lúc cần ngốc lại thông minh, khi cần thông minh lại ngốc xít này.


Mao Thư Trần chỉ cảm thấy băng sơn trên mặt rốt cuộc không nhịn nổi, bên tai kêu loạn, đầu óc mơ hồ, hắn cư nhiên xoay người hóa nguyên hình, không nhìn Hà Trung Toàn nữa. Ngay sau đó Mao Thư Trần phá cửa sổ nhảy sang cái cây lớn đối diện, đeo nhánh cây trèo lên, sau đó rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Hà Trung Toàn.

Hà Trung Toàn làm sao ngờ được Mao Thư Trần chạy mất, phản ứng đầu tiên chính là chạy về phía cửa sổ, chưa chờ hắn lên tiếng gọi Mao Thư Trần, di động trong túi hắn liền vang lên.

Trên di động hiện rõ dòng chữ ‘Biên tập Mạnh ca’.

Trái tim vốn đang đập bang bang như muốn nhảy ra ngoài bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, hắn nhìn điện thoại di động không ngừng reo, qua thật lâu mới trầm mặc tiếp điện thoại. Mà đầu bên kia quả nhiên Mạnh Nam cũng nói ra một câu mà hắn nghe đã rất nhiều lần:

“Lão sư, bản thảo của tháng sau nên giao rồi.”

Hà Trung Toàn một tay nắm điện thoại, một tay gắt gao nắm thành nắm. Hắn nhìn thấy bóng dáng thật lớn của hắc miêu ở trên cây, trong miệng vô ý thức hỏi lại: “…Nên giao bản thảo rồi sao?”

Rõ ràng ý tưởng đã rất rõ, linh cảm vô hạn, chỉ là hắn bỗng nhiên không muốn viết ra.M