Miêu Hành Bá Đạo

Chương 1: Nghiệt duyên

[xin giúp đỡ: lúc cùng vợ ‘ấy ấy’, nhầm lẫn keo dính thành dịch bôi trơn, hiện tại chúng ta không thể tách ra, làm sao bây giờ?]

Mao Thư Trần theo thói quen hằng ngày lướt trang web “Hiểu biết Y học”, liền thấy được một topic xin giúp đỡ của người dùng mạng, khóe miệng Mao Thư Trần run lên nửa ngày, cuối cùng không nhịn nổi nữa, che miệng tủm tỉm cười không ngừng.

Mao Thư Trần là một bác sĩ khoa tiết niệu ở bệnh viện trực thuộc đại học A tại thành phố A, mỗi ngày trong suốt 9 năm qua, làm việc cần cù và thật thà. Tuy rằng là đàn ông nhưng hắn có khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người người không dám nhìn thẳng, theo như lời những nữ y tá trong bệnh viện ‘Khuôn mặt của bác sĩ Mao kia chính là người nào nhìn thấy cũng đều sáng mắt!!!’ Nếu không phải từ trước đến nay hắn chưa từng nói đùa, thái độ lạnh lùng, hắn nhất định là người đàn ông đào hoa nhất đại học A.

Nhất là khi hắn dùng khuôn mặt tươi đẹp đầy sắc xuân kia, bất động như núi nhìn thẳng vào cơ quan sinh dục của những bệnh nhân bị bệnh tiết niệu, biểu tình khi đó của y giống như quan sát con chó chết, thường làm cho người bệnh câm như hến. Cho dù lúc cần khám bệnh, bàn tay mang bao tay cao su tao nhã lật tới lật lui cơ quan sinh dục cùng với lật tới lật lui con gián cơ hồ không khác nhau là mấy.

Không thể nói thái độ đối đãi của hắn với người bệnh không tốt, y thuật của hắn vô cùng tốt, chỉ là khuôn mặt vạn năm không thay đổi, làm cho người ta nhìn vào sẽ không rét mà run. Có thể nói, từ lúc Mao Thư Trần đến bệnh viện, còn chưa có ai có thể nhìn thấy hắn mỉm cười bao giờ.

Nhưng hiện tại, bác sĩ Mao, người được tất cả y tá trong bệnh viện trực thuộc Đại học A gọi là “mỹ nhân mặt lạnh”, cư nhiên không để ý hình tượng cười ngả nghiêng trước bàn phím máy tính. May là hắn không có thói quen ăn uống gì khi ngồi trước máy tính, nếu không hắn không thể không phun hết lên màn hình.


Đã rất lâu rồi hắn mới cười như thế, hắn cúi đầu ghé vào trên bàn, hai vai run run, cười đến co giật. Mà kỳ dị chính là, theo cơ thể hắn run lên, ở phía xương cùng xuất hiện một vật kỳ lạ giống như cái đuôi, cái thứ kia lại còn vô cùng mềm mại, có thể thay đổi góc độ, ở dưới lớp quần gắt gao ôm chặt, cuộn thành một vòng, khiến cái quần căng cứng. Lại nhìn lên trên, trên đỉnh đầu của Mao Thư Trần xuất hiện một đôi vật hình tam giác, mặt trên đầy lông tơ màu đen. Chúng nó dựng thẳng tắp trên đầu, thậm chí còn không bị không chế nhúc nha nhúc nhích, ngẫu nhiên có thể hơi thay đổi góc độ.

Biến hóa trên cơ thể Mao Thư Trần đương nhiên rõ ràng. Có thể hiện tại hắn vì cười nên toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn không có sức lực để quản những thứ xuất hiện dưới mông và trên đầu. Chờ hắn thật vất vả ngừng cười, lắc mông đứng lên khỏi ghế, việc hắn làm đầu tiên là đem quần cởi xuống. Nguyên bản cái đuôi bị quần bó buộc phía sau rốt cuộc khôi phục tự do, cơ hồ cấp tốc vẫy tới vẫy lui vài cái, sau đó mới ngoan ngoãn buông lỏng xuống. Cái đuôi kéo dài từ quần lót của Mao Thư Trần xuống có thể chạm đến mặt đất, bên ngoài bao phủ bởi da lông đen nhánh, xa xa vừa thấy, óng mượt như nước. Lại nhìn đến cái vật hình tam giác trên đầu hắn, quả thật giống như lỗ tai và đuôi của loài mèo.

Mà trên thực tế, Mao Thư Trần quả thật chính là mèo.

Nhưng mà hắn đương nhiên không phải mèo bình thường, mà là một con mèo đã hơn ba trăm tuổi, mèo yêu thành tinh hơn trăm năm. Thân phận của hắn hiện tại là một bác sĩ khoa Tiết niệu, chỉ là để thuận tiện đi lại ở thế giới loài người, để ngụy trang mà thôi.

Trên thực tế, trong xã hội loài người hiện tại, có rất nhiều yêu quái ẩn giấu, cẳng qua bọn họ đều lấy hình người xuất hiện, nói chuyện làm việc cơ hồ y như người bình thường, cho nên mới có thể lừa gạt ánh mắt con người. Nhóm yêu quái dung nhập vào xã hội loài người rất ít thù địch với loài người, dù sao đại đa số bọn họ chỉ muốn có một cuộc sống an bình thanh thản.

Tựa như Mao Thư Trần, bởi vì chán ghét cuộc sống buồn tẻ trong núi sâu, mới lựa chọn đi ra ngoài, cơ duyên xảo hợp tiến vào y học viện của Đại học A, sau khi tốt nghiệp thuận lý thành chương vào bệnh viện trực thuộc làm việc, làm một bác sĩ khoa Tiết niệu nho nhỏ. Nhưng mà không quan hệ, cuộc sống không khiến người chú ý mới là thứ hắn cần.

Mao Thư Trần rất ít khi cười có hai nguyên nhân, thứ nhất tính tình của hắn vốn lãnh đạm, mặt khác chính là rất nhiều yêu tinh khi cảm xúc dao động sẽ khống chế không được sự xuất hiện của cái đuôi và lỗ tai, để phòng ngừa hỏng việc, cho nên Mao Thư Trần càng ít nở nụ cười.

Nhưng mà hôm nay hắn thật sự nhịn không được, thật sự tưởng tượng không ra rốt cuộc phải ngốc đến cỡ nào mới có thể nhầm lẫn đem keo dính làm dịch bôi trơn? Chẳng lẽ bọn họ không có cảm giác xúc cảm hoàn toàn khác nhau hay sao?


Mỗi lần nhìn lại vấn đề trên mạng kia, Mao Thư Trần đều nhịn không được cười to một lần, rõ ràng hắn là bác sĩ chuyên ngành, sau đó hẳn phải đưa ra biện pháp chuyên môn để giúp đỡ mới đúng, chỉ là bàn tay của hắn đặt trên bàn phím nửa ngày cũng không thể đánh ra một câu đầy đủ.

Qua hơn nửa ngày, hắn mới cố nín cười, trả lời vấn đề kia: “Nhanh đến bệnh viện đi! Gọi 120 để xe cấp cứu đến đón hai người, còn không nhanh chóng tách ra, sẽ tổn thương rất lớn đến cơ quan sinh dục!”

Đánh xong những lời này, nhấn gửi đi, sau đó, hắn cũng không nhìn tới vấn đề kia nữa, hắn sợ nếu cứ tiếp tục xem lại tiếp tục cười nữa, cả hình người cũng giữ không được. Hắn đóng máy tính đi vào phòng tắm, chỉ là cho dù trong lúc tắm rửa, hắn lại hồi tưởng đến vấn đề khôi hài kia vẫn nhịn không được cong khóe miệng.

Khi hắn tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi đi ra khỏi phòng tắm, lỗ tai và đuôi đã được thu hồi lại, nhìn đồng hồ, chỉ mới nửa giờ mà thôi. Nhưng thời gian cũng gần khuya, sắp tới giờ đi ngủ.

Đang lúc Mao Thư Trần chuẩn bị duỗi thân thể nằm lên giường, điện thoại trong nhà vang lên âm thanh chói tai.

Hắn nhăn nhíu mặt mày, đoán không được là ai muộn thế này còn gọi điện thoại. Hắn cầm lấy ống nghe, giọng điệu dĩ nhiên không tốt: “Ai vậy?”

Đầu kia điện thoại trầm mặc một chút, sau đó một giọng nói nơm nớp lo sợ vang lên: “Bác sĩ Mao phải không? Tôi, tôi là tiểu Lưu trực ban hôm nay…” Người ở đầu bên kia quả nhiên là người phụ trách trực đêm hôm nay, là bác sĩ thực tập tiểu Lưu, mới ra trường chưa tới mấy tháng, bình thường nhìn thấy Mao Thư Trần sợ tới mức phải đi đường vòng – đây không phải bởi vì cậu sợ hãi biểu tình lạnh như băng của Mao Thư Trần, mà bởi vì cậu chính là một con bán thử yêu (nửa người nửa chuột), lần đầu tiên nhìn thấy Mao Thư Trần, cậu thậm chí bị dọa đến mức biến trở lại nguyên hình.


Nghe được giọng của tiểu Lưu, Mao Thư Trần mày càng nhíu chặt. Hắn đúng là mèo yêu nhưng đã hai trăm năm không ăn thịt một con chuột nào, thịt chuột vừa chua vừa đắng cùng với món ngon của con người không có cách nào so sánh, càng miễn bàn bọn họ đều là yêu, càng không có khả năng ăn thịt nhau. Cố tình tiểu Lưu luôn là bộ dạng nhút nhát sợ chết, nhìn thấy hắn cả bộ lông đều dựng đứng lên, thậm chí có một lần còn khóc thét. Một lần hai lần cũng coi như qua, lần nào cũng vậy, Mao Thư Trần cũng phiền lòng với con bán thử yêu nhát cấy này.

“Chuyện gì?” Giọng nói của Mao Thư Trần lạnh như băng, không rõ tiểu Lưu trực đêm lại gọi điện thoại cho hắn làm cái gì.

“Bác sĩ Mao… Bên này, bên này có người bệnh ngoại khoa tiết niệu cần khám gấp… Thầy bảo tôi gọi điện báo cho anh…” Tiểu Lưu lắp bắp nói chỉ mấy lời mà kéo dài cả buổi, thầy trong miệng cậu chính là bác sĩ hướng dẫn cậu thực tập – trưởng khoa Vương, vốn là người bình thường nhưng bởi vì ngày đó tiểu Lưu bị Mao Thư Trần dọa đến mức biến trở về nguyên hình, trưởng khoa Vương đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn hết thảy, tuy rằng ban đầu có chút không thể chấp nhận, nhưng sau đó lại trở thành bạn bè với hai ‘người’ không đồng loại với mình.

“Ngoại khoa tiết niệu khám gấp? Cái đó, tôi tới ngay.” Mao Thư Trần dù sao cũng là một bác sĩ có trách nhiệm, tuy rằng buổi tối bị quấy rầy không vui vẻ gì, nhưng nghe đến đó vẫn cấp tốc mặc quần áo chạy nhanh đến. Hắn không hề vô nghĩa, cúp điện thoại lái xe thẳng đến bệnh viện.

Ngoại khoa tiết niệu khám gấp thông thường nhất là sỏi bàng quang, có trường hợp là đột phát, xuất hiện không có một dấu hiệu báo trước, người bệnh bỗng nhiên phát bệnh, hơn nửa đêm đau không chịu nổi, đưa đến bệnh viện không hề hiếm thấy. Mao Thư Trần làm việc ở bệnh viện cũng nhiều năm, mỗi năm vào đêm có thể phải đi mổ vài chục ca, đương nhiên cho rằng, lần này khám gấp chỉ là giải phẫu lấy sỏi bàng quang bình thường mà thôi.

Mà khi hắn lái xe đến bệnh viện lại phát hiện sự tình không phải như hắn nghĩ.

“Mao Thư Trần, cậu rốt cuộc đến rồi!” Trước mặt là trưởng khoa Vương với vẻ mặt kỳ quái: “Ca bệnh này… Có chút kỳ quái, người bệnh cũng có chút đặc biệt, cho nên giữa đêm mới gọi cho cậu.”

Thấy biểu tình trưởng khoa Vương xám ngắt, Mao Thư Trần cũng tò mò ca bệnh này kỳ quái cỡ nào, hắn sải bước đi tới phòng cấp cứu, không nói hai lời liền đẩy cửa ra.


Kết quả hắn không ngờ hiện tại đang nằm ở trên giường là hai người đàn ông, toàn thân trần trụi, cao thấp ghé vào cùng một chỗ trên giường, trên người bọn họ che đậy bởi một tấm thảm màu lục nhạt, mà tiểu Lưu chớp chớp đôi mắt trong suốt khẩn trương canh ở bên.

“Hai người bọn họ đang làm cái gì?” Mao Thư Trần nhìn chằm chằm hai người trước mắt xấu hổ ôm lấy nhau, trong đầu có cái gì đó xao động.

Người ở bên trên thoạt nhìn cường tráng rắn chắc, thân thể khỏe mạnh, khuôn mặt đoan chính hiện tại đỏ bừng, nhìn kỹ, trong khóe mắt còn lộ ra hai giọt nước. Người bị hắn đặt dưới thân có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, tuy là đàn ông nhưng đôi mắt như khói sóng dập dờn ẩn ẩn có một loại cảm giác dụ dỗ, đương nhiên hiện tại trên mặt cả hai đều là vẻ xấu hổ.

Người đàn ông ở phía trên mở miệng liền nức nở: “Bác sĩ, mau cứu lấy hai chúng tôi!” Một người đàn ông lớn tướng như vậy nói khóc liền khóc, giống như chú chó bị chủ nhân khi dễ, rõ ràng thân thể cường tráng ghê gớm, thế nhưng bộ dáng lại giống như chó nhà có tang.

Mao Thư Trần không biết vì sao nhìn thấy người đàn ông như vậy lại có điểm muốn cười, thậm chí có loại dục vọng muốn khi dễ hắn ta…

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mao Thư Trần không rõ chính mình khi nhìn hắn ta như thế nào có loại cảm giác kỳ quái này, hắn cưỡng chế tâm tình kỳ lạ kia xuống, tận lực bình tĩnh hỏi.

Người đàn ông đáng thương hề hề khụt khịt: “Lúc tôi cùng bạn giường ‘gì gì kia kia’, nhầm lẫn đem keo dính dùng làm thuốc bôi trơn… Hiện tại chúng tôi phân không ra!”


‘Oanh’ một tiếng, trong óc Mao Thư Trần nổ tung – này này này, thế giới sao nhỏ thế? Vừa mới ở nhà gặp được vấn đề kia, lại không nghĩ rằng người gặp vấn đề cư nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đây nói thế nào cũng là một loại nghiệt duyên!

Hiện tại Mao Thư Trần muốn cười lại không thể cười, khuôn mặt muốn nói lại không nói được. Tiểu Lưu ở phía sau còn cố tình ‘đổ thêm dầu vào lửa’, cư nhiên đến trước mặt người đàn ông, kéo tấm thảm đang che phần mông hai người ra — một cái đuôi đầy lông xù, buông xõa, màu vàng chanh, cuốn cong cong cứ như vậy xuất hiện trước mặt Mao Thư Trần!