Chiều hôm qua Mí Dế sang nhà rủ nó đi chơi chợ, dù muốn đi lắm nhưng nó buộc phải từ chối vì bố còn đang ốm nằm trên giường rất cần có người để săn sóc. Một ngày mẹ làm bao nhiêu là việc, nó phải giúp mẹ, nó biết Mí Dế buồn lắm nhưng đành vậy biết làm thế nào. Bố gọi hai đứa lại gần.
- Ngày kia là tết trung thu, mai chợ phiên, người khắp nơi đổ về buôn bán trao đổi, cả năm chỉ có ngày mai là vui nhất. Phải ở nhà thì phí lắm, con cứ thử đi cùng bạn Dế xem lời bố nói có đúng không.
- Nhưng...
Nó đang định nói thì bố đã cắt ngang lời.
- Bố khoẻ rồi, với lại mai mẹ ở nhà, mẹ giúp bố cũng được.
- Nghe nói chợ năm nay đông hơn mọi năm, hàng hoá cũng nhiều hơn, mai mẹ có việc phải ở nhà, mẹ có thể chăm bố thay con. Con cứ đi chơi cho biết đây biết đó.
Được thể Mí Dế đế thêm vào:
- Bố mẹ cậu đồng ý cả rồi. Đi chơi chứ? Chẳng bù cho tớ phải xin mãi mới được bố mẹ gật đầu!...
Mí Sình vẫn còn lưỡng lự, bố ra lệnh:
- Sáng mai Dế sang đây rủ bạn cùng đi chơi nhé.
- Vâng ạ! - Tiếng Dế đanh chắc như hô khẩu lệnh trong quân đội.
Ông mặt trời đã ló rạng đằng đông. Hôm nay Mí Sình mặc bộ quần áo mới nhất, nhìn nó có vẻ chững chạc hơn mọi ngày. Hai đứa tung tăng trên cỏ, sương sớm dịu mát dưới chân. Đi được một đoạn Mí Sình lại quay lại nhìn bản Tà Khoang cứ xa dần rồi khuất hẳn. Đi đường nó gặp từng dòng người đổ xuống chợ với lỉnh kỉnh đủ thứ cõng ở trên lưng và thồ bằng ngựa.
- Phố huyện kia rồi! - Mí Dế reo lên.
Nó nhìn theo tay Dế chỉ, phố huyện nhiều người thật, nhiều nhà to nữa. Dế nắm chặt tay nó hoà vào dòng người cùng xuống chợ. Dế lôi tay nó như kéo thừng trâu vậy, nó chỉ việc đi theo mà bở cả hơi tai.
- Sang bên này... bên này... bên kia... - nó chưa kịp ngắm hết các mặt hàng đã bị Dế giục sang chỗ khác.
Hai đứa vào dãy hàng phục vụ tết trung thu. Chao ôi, sao nhiều bánh kẹo đến thế, Sình chỉ nhìn thôi mà hoa cả mắt. Hai đứa đang ngắm, bỗng nó giật giật tay Dế.
- Cái xanh đỏ mà có năm cánh kia gọi là cái gì?
- Đó là đèn ông sao, tối mai sẽ rước để đón trăng.
- Cả con cá kia cũng để làm vậy à?
- Ừ.
- Cái tròn tròn có tua rua kia là cái gì?
- Đó là đèn lồng.
- Cũng để rước à?
- Ừ.
- Đẹp nhỉ? Giá mà tớ có một cái. Nhưng sao đằng ấy biết nhiều thế?
- Bác tớ bảo cho đấy.
- Bác còn nói gì nữa không?
- Còn. Hôm nọ bác nói rằm năm nay ai học giỏi, ngoan ngoãn sẽ được ước một điều, điều đó sẽ thành hiện thực. Đêm mai tớ sẽ ước được là thuỷ thủ như bác tớ, được cưỡi những con sóng bạc đầu, thích ơi là thích! Thế còn cậu?
- Tớ chỉ ước bố chóng khỏi bệnh để mẹ đỡ vất vả.
- Bên kia vui quá Sình ơi!
Dế nắm tay Sình kéo đi. Sình đang mải nhìn một cô bé cũng trạc bằng tuổi nó hai tay sách hai cái đèn ông sao. Chao ôi, đẹp thật! Giá mà nó được một cái đèn thế kia thì hay biết mấy. Mặc dù bị Dế lôi đi nhưng mắt nó vẫn không rời hai cái đèn. Dế quay lại thấy vậy nhấm nhẳng:
- Cậu nhìn cái gì thế, chúng ta làm gì có tiền để mua!
Sình buồn rầu quay mặt đi.
- Cậu thích cái này phải không?
Tiếng cô bé làm Sình giật mình quay lại. Nó nhìn cô bé như nhìn cái gì lạ lắm. Dế cũng ngạc nhiên không kém, mắt nó vốn đã to giờ càng mở to, tròn xoe.
- Tớ tặng cậu đấy!
Cô bé đưa cái đèn cho Sình. Nó sợ sệt lùi lại.
- Tặng cậu đấy. - Cô bé nói lại lần nữa.
Sình ấp úng:
- Tặng... tớ...?
- Thấy cậu có vẻ thích. Tớ tặng cậu một cái. Tớ có cái này rồi.
Cô bé giơ cao cái đèn đang cầm ở tay trái. Sình rụt rè đưa hai tay đón chiếc đèn cô trao.
- Tớ cám ơn cậu. Nó đẹp lắm!
- Đúng vậy. Tạm biệt nhé.
Cô bé đi rồi Sình cứ đứng ngẩn người ra nhìn theo. “Mình mơ sao? không. Cái đèn trong tay đây này”. Sình đưa tay chạm nhẹ vào thân đèn để kiểm tra sự thực một lần nữa. Dế lại cầm tay Sình lôi đi qua những gian hàng nhưng bây giờ cái đèn của nó là đẹp nhất.
Đường về bản Tà Khoang dường như đẹp hơn, thơ mộng hơn. Tiếng chim hót hoà cùng nhịp chân bước rộn ràng. Trời chiều xế bóng. Trăng sắp lên, Sình giương cao cái đèn lên trời, “Đêm mai mình sẽ cùng nó đón trăng và ước cái điều mình ước.”