Mị Sát

Chương 53

Edit: Chickenliverpate

Lộ Minh dùng mắt ra hiệu, mấy cô gái liền bị dẫn đi. Bản thân anh ta cũng đứng lên, vẫy tay một cái, đám vệ sĩ lập tức nối đuôi chạy ra, còn thuận tay kéo theo Lão Tống đang há hốc mồm, hai mắt muốn lồi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng, lão Tống nhìn sắc mặt khó chịu của Lộ Minh, run giọng khúm núm nói: "......Trợ lý tổng giám đốc Lộ, hôm nay tôi… có phải hôm nay tôi đã làm ra sai lầm rồi phải không?"

"Mấy người các ông, không một ai có thể khiến tôi nhẹ lòng hả." Lộ Minh nâng trán, ngay cả phát giận cũng lười, không còn hơi sức chỉ chỉ cửa phòng. "Cái cô Đan Châu gì đó, từ đâu chui ra?"

"Tôi không rõ lắm......"

Lộ Minh trừng mắt nhìn ông ta, lão Tống đau khổ nói: "Trợ lý tổng giám đốc Lộ, mấy ngày qua tôi khá bận rộn, có hơi lơ là ở khâu quản lý......"

Lộ Minh khoát tay ngăn lại, cắt ngang lời nói của ông ta: "Được rồi, mặc kệ từ chỗ nào tới, cũng trả về chỗ đó đi, nếu không thể quay về thì đẩy đi cho xa, vĩnh viễn không được trở lại thành phố A! Nếu để cho hai vị tổ tông ở bên trong kia nhìn thấy lần nữa, Tống Chí Dân, con mẹ nó, ông cũng cút luôn cho tôi!"

Ngày kế tiếp, Anh Túc ngủ trưa dậy, bước xuống lầu liền nhìn thấy Yên Ngọc đang ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm một ly cà phê, trên đầu gối đặt một quyển tạp chí, áo trắng quần trắng, phong thái nhàn nhã tự nhiên.


Anh ta nhìn thấy cô đi xuống lầu, liền đặt ly cà phê xuống, đẩy mắt kiếng lên: "Tôi tới kiểm tra sức khỏe cho cô lần cuối. Sau đó chào tạm biệt."

Anh Túc nhìn thoáng qua quyển tạp chí, nội dung trên trang bìa chẳng liên quan gì đến y học, là quyển tạp chí kinh tế tài chính của Sở Hành. Dưới cái nhìn của cô, Yên Ngọc tiện tay vứt quyển tạp chí lên bàn trà, khóe môi mỏng cong lên một nụ cười nhè nhẹ: "Lại nói, cô được xem là bệnh nhân duy nhất mà tôi nghiêm túc điều trị từ khi tôi làm bác sĩ."

Anh Túc ngẩng đầu lên, Yên Ngọc mở hộp thuốc trên tay, lấy dụng cụ bên trong ra. Anh Túc nhìn anh ta, thử hỏi: "Thật?"

Yên Ngọc thuận miệng nói: "Ờ."

"Tại sao?"

Yên Ngọc ngừng động tác một chút, trầm ngâm chốc lát, mới thờ ơ nói: "Không có cách nào. Có tình vẫn mãi khốn đốn trong vô tình, cởi chuông phải do người buộc chuông."

"......"

"Cho nên điều trị cho bệnh nhân cuối cùng này ít nhiều cũng có giá trị kỷ niệm." Đôi mắt xếch của Yên Ngọc hoàn toàn nghiêm túc. "Tôi có thể miễn cưỡng giảm cho cô 15%. Trong lịch sử chữa bệnh mấy năm nay của tôi có thể tính là ưu đãi nhất rồi đó."

"......"

Kiểm tra sức khoẻ xong, tất cả chỉ tiêu đều ở trong phạm vi bình thường. Anh Túc đưa Yên Ngọc ra cửa, nhìn anh ta ngồi vào trong xe. Yên Ngọc chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống. Anh Túc khẽ cúi người chào anh ta: "Bác sĩ Yên, sau này không gặp lại, xin bảo trọng."


Yên Ngọc cẩn thận dò xét cô từ trên xuống dưới, bình luận: "Tôi phát hiện ra cô cũng không phải lạnh lùng, bạc bẽo, hẹp hòi, giả tạo như trong truyền thuyết. Tôi chẳng qua chỉ là một bác sĩ đắt đỏ như vàng, chỉ làm chuyện thuộc trách nhiệm, cũng có thể được cô đối xử cung kính như vậy. Hơn nữa thời điểm cô phát bệnh cũng ngoan ngoãn kinh khủng, thuận miệng dụ dỗ đôi ba câu là được, dễ đối phó không ít."

"......" Anh Túc nhìn thẳng về phía xa, thẩn thờ nói. "Chuyện trong lúc phát bệnh có thể bỏ qua không đề cập tới."

Yên Ngọc không thèm để ý, trực tiếp làm lơ: "Là ai đồn đãi nói cô lòng dạ độc ác, máu lạnh vô tình chứ? Ngược lại tôi cảm thấy so với Cảnh Trí, cô thật sự không nên qua mềm lòng."

Anh Túc rũ mắt xuống, trầm mặc một lúc, mới nhìn về phía Yên Ngọc rồi nghiêm túc nói: "Không phải đối với người nào tôi cũng mềm lòng như vậy. Nếu không phải nhìn thấy ở bác sĩ Yên có phần "có tình vẫn mãi khốn đốn trong vô tình", tôi cũng sẽ không cung kính với anh như vậy."

"......"

Ngày kế tiếp nữa, khí trời quang đãng, Sở Hành đến thư phòng, Anh Túc thì tự bao bọc chính mình trong tầng tầng lớp lớp quần áo dày cộm, cầm cần câu, nằm sấp trên thành hồ lười biếng câu cá vàng.

Những ngày qua, Anh Túc ăn không ngồi rồi, cả người không chút tinh thần, xương cốt đã bắt đầu rệu rã. Có lúc Sở Hành cũng phái người tới gọi cô đến thư phòng, cô đều có biểu hiện lim dim thèm ngủ, coi như chẳng nghe thấy gì. Khi Sở Hành buông lỏng để cô một mình, thỉnh thoảng Anh Túc cũng sẽ làm một số việc của mình. Chẳng qua nếu tính chính xác, phần lớn những chuyện cô làm đều là công việc phá hoại không nặng không nhẹ như thế này.

Những người bên trong bao gồm cả quản gia đều đứng từ xa nhìn cô đập vỡ lớp băng mỏng trên mặt hồ, câu từng con từng con cá chép được nuôi lớn thật vất vả, rồi quăng vào trong cái thùng nhỏ bên cạnh, đều tức giận mà không dám nói. Mãi cho đến khi cá chép chất đầy cái thùng nhỏ, Anh Túc vẫn còn đang kéo cần câu, cuối cùng thì một người giúp việc chuyên nuôi dưỡng cá chép không nhịn được nữa, tiến đến bên cạnh quản gia, khổ sở nói: "Quản gia, ông xem......"

Quản gia liếc nhìn anh ta một cái, rồi xoay người bỏ đi, gương mặt không chút thay đổi nói: "Nói với tôi có ích gì? Có khả năng thì kiện cáo đến trước mặt thiếu gia đi."

Người giúp việc lập tức á khẩu không trả lời được.


Sau một lúc lâu, Lộ Minh từ thư phòng vội vã chạy tới.

Anh ta vừa đến gần, liền nhìn thấy một đống cá chép đang thoi thóp trong thùng nước. Mi tâm bắt đầu co giật, sau đó suy nghĩ lại, căn cứ vào tâm lý "dù sao tiền bạc bị tiêu mất là của vị trong thư phòng kia không phải của mình", thì tâm tình cũng trở nên an tâm thoải mái.

Lộ Minh hắng giọng một cái, Anh Túc liền quay đầu lại. Cô đang mặc nguyên một bộ đồ màu đen, chỉ có gương mặt trắng trẻo, làn da gần như trong suốt, nhìn gần như vậy, hai tròng mắt đen láy giống như hai chấm đen nho nhỏ trên vỏ sò, trầm tĩnh đặc biệt thu hút.

Lộ Minh giật mình, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, đến trước mặt cô, rồi nói: "Thiếu gia mới vừa nói, muốn giao cho cô xử lý công việc trước kia của Ly Chi."

Anh Túc nghe xong, sắc mặt bình thản, không nói câu nào liền quay mặt đi, tiếp tục câu cá chép. Lộ Minh trề môi, lặp lại những lời vừa rồi thêm lần nữa: "Thiếu gia mới vừa nói, muốn giao cho cô xử lý công việc trước kia của Ly Chi."

Anh Túc không cảm xúc nói: "Nhìn tôi rất giống một người điếc?"

"...... Ha ha, đâu có đâu có. Là tôi không chú ý, không chú ý."

Trong lòng Lộ Minh thầm nói: không phải cô vẫn trăm phương ngàn kế muốn khối quyền lực đó, vừa rồi lại làm như không nghe thấy, không phải nhìn giống như một người điếc sao. Nhưng ngoài mặt lại chẳng để lộ ra cái gì, chỉ cẩn thận dò xét gương mặt nhìn nghiêng của Anh Túc.

Vậy mà đợi một lúc lâu, Anh Túc vẫn không bộc lộ chút hứng thú nào.

Dáng vẻ này so với thần thái phẫn nộ đau lòng khi bị bãi miễn quyền vụ trước kia của Anh Túc, nếu Anh Túc là một cỗ máy, Lộ Minh nhất định sẽ dốc sức xác nhận là cô bị lỗi lập trình.


Lộ Minh vẫn không cam lòng tiếp tục nhìn chằm chằm Anh Túc, cô cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Trợ lý tổng giám đốc Lộ nhìn chòng chọc lâu như vậy, là để ý tôi rồi sao?"

Mí mắt Lộ Minh co giật dữ dội, anh ta nhanh chóng lui về phía sau một bước dài, vội vã xua tay đồng thời nhanh chóng chào tạm biệt: "Tôi tôi tôi tuyệt tuyệt tuyệt đối không có chuyện này! A, tôi chợt nhớ tới tới tôi còn có chuyện, tôi đi trước!"

Anh Túc đợi Lộ Minh chạy mất xác, tiếp tục câu thêm vài con cá chép. Sau đó cúi người, xách cái thùng lên, rồi đổ đám cá chép về trong hồ. Sau đó thu cần câu lại, chậm chạp quay trở về, vừa bước chân vào phòng khách liền nhìn thấy Sở Hành đang chờ cô.

Bên trong căn phòng ấm áp, Sở Hành chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản thoải mái màu xám tro, đôi dép lê màu trắng, những ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đang thong thả lật xem tạp chí. Nhìn quần áo vừa ẩm ướt vừa dơ bẩn của cô, không biểu hiện bất cứ thái độ nhạo báng hay không vui nào, chỉ đơn giản nói: "Cởi áo khoác đưa cho quản gia."

Anh Túc vẫn đứng tại chỗ, tay cầm cần câu, khẽ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh, nhất thời không nhúc nhích.

Những ngày qua mặc kệ cô đã làm gì ở bên trong Sở trạch, Sở Hành cũng đều không nổi giận. Anh luôn giống như bây giờ, thái độ nhẹ nhàng, nhiều lắm cũng chỉ gọi người đến thu dọn mà thôi. Đến khi dọn dẹp xong, tất cả đều giống như những vết bẩn trên quần áo bị xóa đi một cách triệt để, tựa như chưa từng xảy ra.

Sở Hành đi tới, đưa cần câu trong tay cô cho quản gia, lấy khăn lau từng ngón tay cho cô. Anh Túc dõi theo từng động tác của anh rồi lên tiếng: "Ngày mai tôi muốn đi mua quần áo, một mình."

Sở Hành "ừ" một tiếng, tiếp tục lau tay cho cô. Anh Túc nói thêm: "Đi dạo phố xong, tôi muốn đến Tưởng gia, tối mai không trở về." Nói xong suy nghĩ một chút, rồi bổ sung. "Ngày kia cũng không về. Tổng cộng sẽ không trở lại một tuần lễ."

Sở Hành lại "ừ" một tiếng, hoàn tất việc lau từng ngón tay cho cô. Sau đó khẽ nâng mí mắt nhìn cô, Anh Túc cũng không chớp mắt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào mặt anh, giống như muốn nhìn thấu anh.

Sở Hành không nhịn được cười ra tiếng, khớp xương ngón cái cong lại, véo véo cằm của cô: "Em nhìn cái gì vậy?"


Anh khẽ mỉm cười, khóe môi và đuôi mắt đều nhếch lên, tràn đầy cuốn hút. Anh Túc mở to mắt, sau đó lại trở nên âm trầm. Sở Hành vẫn không buông cô ra, ngược lại còn bước thêm nửa bước về phía trước, cơ thể của hai người bỗng chốc dán sát vào nhau.

Anh khẽ cúi đầu, đôi môi chính xác ngậm lấy vành tai mỏng gần như trong suốt của cô.

Anh Túc bất ngờ chấn động, ngã về phía sau. Liền bị Sở Hành nắm lấy thắt lưng kéo ngược trở lại. Hơi thở ấm áp phả vào tai cô, đôi môi của anh mân mê vành tai cô, lúc mở lúc đóng, càng lúc càng làm cho người ta ngứa ngáy khó chịu: "Sao hả? Em nhìn cái gì?"