Mị Sát

Chương 31

Anh Túc yên lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Vậy sao.”

Cô bất ngờ vươn tay, chụp lấy cổ họng của Ly Chi. Đầu ngón tay co lại, từ từ siết chặt.

Ly Chi có thể nghe thấy tiếng khớp xương của mình kêu lên "rốp rốp", cô ta há miệng, muốn nói nhưng lại không thể thốt ra được chữ nào, chỉ có thể cố gắng gỡ tay Anh Túc ra.

Anh Túc không cử động, vẫn ấn Ly Chi lên thân cây hải đường. Cô đã ra đòn sát thủ, nhìn Ly Chi bằng ánh mắt lạnh lẽo khác thường, mở miệng thì giọng nói càng âm trầm lạnh lẽo hơn: “Kết cục của tôi có tốt hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết nếu hôm nay tôi bóp chết cô ở đây, kết cục của cô còn đến nhanh hơn tôi rất nhiều. Cô nói đi?”

Cô nói vô cùng nghiêm túc, rất có ý thực hiện ngay lập tức. Ly Chi nhìn cô không thể tin, càng vùng vẫy kịch liệt, càng bị Anh Túc siết chặt hơn. Ly Chi há miệng, cố gắng nói hai chữ ‘thiếu gia’. Anh Túc cười lạnh, từ khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ bất cần: “Sở Hành sao? Chờ anh ấy phát hiện ra cô....cơ thể cô đã lạnh cứng rồi. Về phần tôi giết cô xong rồi thì như thế nào, cũng chỉ là chuyện hậu sự của cô, cô quản nhiều như vậy làm gì? Đợi cô chết rồi, chuyện gì cũng dễ bàn bạc thôi.”

Ly Chi liều mạng lắc đầu giãy giụa, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của Anh Túc. Nơi này ở sâu bên trong Sở gia, Sở Hành lại đang ở trong phòng làm việc cách đó không xa, nhưng Anh Túc hoàn toàn không thèm để ý. Ánh mắt Ly Chi đang dần dần mất đi ánh sáng, Anh Túc nhìn ánh mắt của cô ta, giống như đang nhìn một người chết.


Thân thể Ly Chi bắt đầu mềm nhũn, cách đó không xa bỗng có người nhẹ nhàng ho một tiếng.

Động tác của Anh Túc có hơi chậm lại, sau khi bị Ly Chi vùng vẫy một hồi, lập tức gia tăng thêm sức lực trên cánh tay. Bóng dáng quản gia từ từ xuất hiện phía sau thân cây, ông khẽ cong lưng, không nhìn qua đây, nhưng bình tĩnh nói: “Tiểu thư Anh Túc, xin cô nương tay.”

Anh Túc lạnh nhạt nói: “Nếu như tôi không muốn?”

Quản gia chậm rãi nói: “Dù sao tiểu thư Ly Chi cũng là họ hàng xa của thiếu gia. Mặc dù quan hệ huyết thống khá mỏng manh, nhưng sức ảnh hưởng của tiểu thư Ly Chi đối với Sở gia vẫn còn ở đây. Tiểu thư Anh Túc đừng vì ham muốn sảng khoái nhất thời, mà để lại nhiều hậu hoạn không sao đếm hết. Chuyện tiểu thư Anh Túc bị Thôi gia đuổi giết thời gian trước, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao? Chẳng qua khi đó chỉ là mâu thuẫn với người ngoài, còn bây giờ là tranh chấp nội bộ. Không nói đến chuyện Thiếu gia tức giận, thì chỉ cần thế lực sau lưng tiểu thư Ly Chi hợp lực phát động, đến lúc đó, bản thân tiểu thư Anh Túc cũng thật sự rất khó bảo toàn.”

Anh Túc mím môi, lạnh lùng không cử động. Quản gia thấy sắc mặt của Ly Chi càng lúc càng xanh, thì vội vã bồi thêm: “Tiểu thư Anh Túc, tức giận hao tổn tinh thần, xin hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi làm. Chẳng qua cũng chỉ là nhất thời mồm năm miệng mười, tiểu thư Anh Túc không cần phải làm ầm ĩ nghiêm trọng tới mức này, ngài nói có đúng không?”

Cuối cùng Anh Túc cũng buông tay ra, Ly Chi lập tức ngã xuống đất như một cái bao cát. Quản gia đi tới, đỡ Ly Chi đang ôm lấy cổ thở hổn hển đứng lên. Một lúc lâu sau, Ly Chi mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, cô ta nhìn chằm chằm Anh Túc, ánh mắt sắc bén như muốn băm vằm cô thành trăm mảnh, cô ta cất giọng khàn khàn thê thảm: “Chọc đến chỗ đau của mày, mày liền muốn giết người! Mày đúng là điên rồi! Mày chờ đó cho tao! Sớm muộn gì cũng có một ngày mày trở thành một người điên!”


Vẻ mặt Anh Túc vẫn bình thản: “Vậy ít nhất cũng phải tận mắt nhìn cô chết trước mới được.”

Ly Chi lập tức muốn nhào lên cào cấu cô, nhưng lại bị quản gia lấy người cản trở, ông lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu thư Anh Túc, thiếu gia đang ở trong thư phòng chờ ngài.”

Anh Túc liếc Ly Chi một cái, vẫn chưa thu lại cố ý trong ánh mắt, vẫn duy trì tư thế bất động. Quản gia âm thầm thở dài, rồi tiếp tục hối thúc: “Tiểu thư Anh Túc?”

Anh Túc lạnh lùng "hừ" một tiếng, cuối cùng cũng chịu xoay người rời đi.

Anh Túc vừa bước vào trong phòng sách đã nhìn thấy một mâm thức ăn nằm ở trên bàn. Bên trên là hai bộ bát đũa vẫn chưa được đụng đến, Sở Hành quan sát thấy cô đang vào, liền ngoắc tay về phía cô.

Sở Hành ăn uống rất thanh đạm, có những bữa tối chỉ ăn cháo và vài món rau xào đơn giản. Trước kia, Anh Túc chỉ ăn những món thiên về cay và mặn, nhưng đi theo bên cạnh Sở Hành lâu như vậy, khẩu vị cũng dần thay đổi theo. Cô sải bước đến gần, liền ngửi thấy mùi cháo thơm quen thuộc. Sở Hành đặt chén đũa trước mặt cô, Anh Túc đứng bất động, hỏi: “Ngài tìm tôi, có chuyện gì không?”


“Ăn tối chưa?”

“No rồi. Không thấy đói.”

Anh Túc mỉa mai nói, Sở Hành nhìn cô một cái, rồi kéo cô qua, cười cười nói: “Có người chọc giận em sao?”

Anh Túc nghiêm mặt lạnh lùng không trả lời, Sở Hành nhéo nhéo cằm cô, trêu chọc: “Sao không nói?”

Rốt cuộc Anh Túc cũng mở miệng, âm thầm đè nén tức giận: “Nếu như tôi nói là Ly Chi, không phải có nói cũng vô dụng sao.”

Cách ba ngày bốn bữa, Anh Túc lại chửi rủa Ly Chi ở trước mặt Sở Hành một lần, nói cũng bằng thừa, quả nhiên Sở Hành cũng chẳng quan tâm. Chỉ cười cười rồi đổi đề tài, ôm Anh Túc ngồi lên đùi, thuận tay múc một muỗng cháo cá rồi đưa đến miệng cô.

Anh Túc ngậm chặt miệng, không chịu mở, ban đầu Sở Hành còn dụ dỗ mấy câu, cũng không có hiệu quả. Lại dụ dỗ thêm mấy câu, Anh Túc lạnh nhạt nói:“Tự tôi ăn.”


Sở Hành làm như không nghe thấy, tiếp tục múc thêm một muỗng khác, đặt lên hai cánh môi đang ngậm chặt của Anh Túc. Hai người giằng co một hồi lâu, Sở Hành khẽ cau mày, trong đôi mắt bắt đầu hiện lên đôi chút ý cười như không cười: “Chẳng lẽ muốn tôi miệng đối miệng đút em ăn?”

Rốt cuộc Anh Túc cũng miễn cưỡng ăn một chút. Nhưng ăn xong muỗng thứ nhất thì lại có muỗng thứ hai, cứ thế cô bị Sở Hành đút ăn từng muỗng từng muỗng, càng về sau Anh Túc càng giống như "bình nứt không sợ mẻ", anh đút cái gì thì cô liền ăn cái đó, trước khi chén cháo cá bắt đầu nguội lạnh, trong chén đã nhanh chóng nhìn thấy đáy.

Khi Anh Túc nuốt xuống muỗng cháo cuối cùng, Sở Hành cũng không lập tức lấy cái muỗng ra. Anh xoay đầu muỗng lại, úp lên đầu lưỡi của cô, từ từ kéo nó ra đến răng hàm, rồi đút trở vào.

Cứ lặp đi lặp lại hành động trêu chọc như vậy vài lần, cuối cùng Anh Túc cũng cảm thấy không thể chịu nổi sự quấy nhiễu đó, liền dùng răng cắn thật chặt cán muỗng, không tiếp tục để Sở Hành được như ý. Sở Hành thử hai lần, những vẫn không thành công kéo nó ra ngoài, liền từ bỏ, sau đó hơi dùng sức, tách hai chân Anh Túc ra, để cô ngồi dạng chân trên người anh.

Chuyện phát sinh tiếp theo là gì, không cần nói cũng biết. Sắc mặt Anh Túc trở nên trắng bệch, Sở Hành cắn một cái lên vành tai cô, rồi nói: “Tự mình cởi quần áo.”

Đối với chuyện này, tự động cởi quần áo là lần đầu tiên Anh Túc gặp phải. Hôm nay, ngay tại một nơi như phòng sách, lại còn dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Hành. Chỉ mò mẫm đặt tay lên nút áo, Anh Túc cũng đủ cảm thấy xấu hổ và khác lạ.

Cô chậm chạp không chịu tiếp tục động đậy. Sở Hành cũng không hối thúc, cũng không đề cập đến việc buông tha cô. Anh Túc khẩn khoản nhìn anh, Sở Hành vẫn chỉ là ngồi yên chờ đợi.