Mị Sát

Chương 28

Editor: Heisall

Anh Túc vụt đi mất.

Ly Chi theo bản năng nhìn Sở Hành một cái. Người phía sau giống như không để ý lắm, từ từ đứng lên. Ly Chi vẫn chưa tỉnh hồn, cắn răng nói với Sở Hành: “Thiếu gia! Anh Túc quả thật không biết phép tắc! Nếu không phải vừa rồi chúng ta tránh kịp thì không biết chừng chúng ta đã bị đụng chết rồi!”

Sở Hành liếc nhìn cô một cái, nói: “Vậy sao cô chưa chết?” (ed: Hành ca nói hay quớ!)

Ly Chi sững sờ, nhìn Sở Hành rời đi. Anh bước đi hơi chậm, đi không được mấy bước liền dừng lại, Ly Chi nhìn anh khẽ cau mày, móc điện thoại ra, bấm một dãy số, một lát sau phân phó nói: “Lộ Minh, kêu bác sĩ tới đây. Tôi bị trặc chân.”

Anh Túc lái xe thẳng đến đường cao tốc vòng quanh thành phố C.

Bầu trời dần dần kéo mây đen kịt, không khí ươn ướt ngột ngạt. Xe Anh Túc là xe mui trần, ngộ nhỡ một lát nữa gió giật mưa rơi, thì chỉ có thể trơ mắt bị ướt. Trong lòng cô rất rõ ràng, lại không chịu quay trở về, ngược lại càng đạp cần ga tăng tốc, vượt qua tất cả những xe nằm trong tầm nhìn trước mặt.

Có một tiếng sấm vang lên trên đầu, Anh Túc nghiêm mặt, vẫn không ngừng chạy. Nhưng chỉ trong chốc lát, liền có giọt mưa tí tách rớt xuống.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, cuốn theo gió thu lạnh lẽo, nhanh chóng dập tắt mọi khí nóng trên người. Anh Túc lại ăn mặc mỏng manh, không lâu sau liền lạnh run một cái. Cô không biết mình đã lái bao lâu, mãi cho đến khi từ đầu đến chân đều ướt đẫm, đầu óc cô rốt cuộc cũng dần dần tỉnh táo lại.

Anh Túc thử hạ tốc độ xe xuống, lại phát hiện đạp xuống thắng xe một lúc lâu nhưng cũng không có tác dụng.


Cô lại tăng lực đạp xuống. Lần này tốc độ xe vẫn không có khuynh hướng giảm lại.

Trong đầu Anh Túc liền “ong” một tiếng.

Chưa bao giờ cô gặp tình huống như thế này, trước đây cũng không cẩn thận để ý. Như vậy, đột nhiên cô lại đụng phải chuyện có xác suất nhỏ nhất, mặt của Anh Túc đã hoàn toàn biến sắc, sự tỉnh táo ngày thường đã hoàn toàn mất khống chế.

Cô cố gắng thử từ từ giảm phanh lại, nhưng cũng không được. Trừ cách này ra, cũng không còn cách nào khác. Xe ở trên đường cao tốc chạy thẳng một đường như bay, tay cầm lái của Anh Túc đã bắt đầu phát run. Những chiếc xe trước mặt ngừng bị cô vượt qua. Mới vừa rồi Anh Túc còn cảm thấy sảng khoái, hiện tại chỉ cảm thấy chấn động lòng người.

Phía trước chính là cửa đường cao tốc. Trong đầu Anh Túc đều trống rỗng, đã không còn cảm thấy nước mưa dầm trên người nữa.

Khi liếc nhìn về điện thoại di động ở bên cạnh, toàn thân Anh Túc chấn động, gần như không cần nghĩ ngợi gì nhiều liền chộp lấy nó.

Bấm một dãy số quen thuộc cho dù nhắm hai mắt cũng có thể bấm chính xác, Anh Túc áp điện thoại vào bên tai, khi chờ tiếng tít tít vang lên, đôi môi cô khẽ phát run.

Sau khi điện thoại vang lên năm tiếng thì được kết nối, giọng của Sở Hành nhàn nhạt truyền đến “Alo“. Trong giây phút ấy, Anh Túc liền “Oa” lên khóc thành tiếng: “Xe bị hư rồi!”

Giọng nói của cô hỗn tạp tiêu điều kèm theo tiếng mưa gió, nghe cực kỳ hoảng hốt. Sở Hành khẽ nhíu mày, lập tức đứng lên: “Xe thế nào?”


“Thắng xe không ăn!” Trong giọng nói của Anh Túc mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi không phanh lại được! Xe không dừng lại được!”

“Em đang ở đâu?”

“Tôi không biết! Tôi không biết!”

Sở Hành yên lặng chốc lát, đột nhiên giọng nói dịu dàng lại: “Anh Túc, không nên hốt hoảng.”

Anh Túc thút thít một tiếng, giọng nói của Sở Hành truyền vào trong lỗ tai, dứt khoát mà trầm ổn: “Có thấy rõ bảng hiệu ở bên đường không, nói cho tôi biết, em ở chỗ?”

Lời của anh mang theo sự triền miên cùng dụ dỗ, giống như có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng, thành công trấn an được tinh thần của Anh Túc. Mắt Anh Túc dần dần sáng rõ, miễn cưỡng liếc mắt nhìn bảng hiệu phía trước, nói: “Phía trước ba cây số là cửa vào đường cao tốc Thành Tây.”

Sở Hành “Ừ” một tiếng, nói:“Đừng sợ. Từ từ đổi đến làn đường dừng xe khẩn cấp, nhớ nhìn phía sau, không nên đột ngột chuyển hướng.”

Giọng nói của anh vẫn không nhanh không chậm như bình thường, Anh Túc ngoan ngoãn làm theo. Sở Hành lại mở miệng: “Kéo cần số đến số cao, đạp chân ga, đạp hết tốc lực rồi kéo cần số về số thấp thì tốc độc sẽ giảm.”

“Khi kéo cần số, không cần kéo quá nhanh, sau khi kéo một lúc thì buông ra, rồi kéo lại.”


“Có phải đã đến trạm thu phí đầu đường hay không? Cửa bên phải của trạm thu phí không có xe, thanh chắn treo lên cao, em cứ trực tiếp xông qua cửa đó.”

“Xuôi theo đường biên phía trước, cẩn thận cọ sát xe vào lan can, từ từ dừng xe.” Sở Hành đợi trong chốc lát, dịu dàng hỏi: “Dừng lại chưa?”

Anh Túc thấp giọng “Ừ” một tiếng, cổ họng nghẹn ngào. Sở Hành thuận tay cầm lấy áo khoác trên ghế dựa khoác lên, trầm giọng nói: “Ở yên đó đừng cử động. Tôi lập tức tới ngay.”

Sở Hành nói đừng cử động, Anh Túc liền không nhúc nhích. Sau khi dừng xe, vẫn ôm đầu gối ngồi ở trong ghế. Nước mưa vẫn theo tóc nhỏ xuống, toàn thân Anh Túc ướt đẫm, giống như chưa tỉnh, cũng chưa từng động đậy.

Mười lăm phút sau, xa xa xuất hiện hai chiếc màu đen xe, nhanh như chớp đã lái qua phía này.

Một tiếng thắng xe gấp gáp vang lên thật chói tai, cửa xe mở ra. Sở Hành đè vạt áo khoác lại, xoay người bước xuống dưới.

Ánh mắt của anh tìm được cô, sãi bước đi tới. Bước chân hơi có vẻ lắc lư, lại đi hết sức nhanh. Đi thẳng đến bên cạnh xe thể thao, mở cửa xe, khom người, hơi dùng lực một chút, ôm ngang người Anh Túc vào trong lòng.

Lông mi Anh Túc run rẩy, nâng mí mắt. Sở Hành ôm cả người cô vào trong áo khoác, đôi môi Anh Túc tái nhợt, giật giật, vẫn nói không ra lời.

Mưa gió càng thêm mạnh, Sở Hành ôm Anh Túc đang thất hồn lạc phách bước nhanh vào trong xe.

Điều hòa đã bật lên, nhưng Anh Túc vẫn còn đang run lẩy bẩy. Sở Hành liếc nhìn cô một cái, vươn tay, ôm thật chặt cô vào trong ngực.

“Em xem, không phải không có chuyện gì rồi sao?” Sở Hành vuốt nhẹ sau lưng từng cái một, ôn tồn nói: “Đừng sợ!”


Khi còn bé Anh Túc rất bướng bỉnh, lúc chơi trốn tìm với Sở Hành thường trèo lên cây hải đường. Sở Hành phát hiện cánh hoa màu hồng phấn rơi đầy đất, ngẩng đầu lên liền thấy Anh Túc nắm trong tay một cành hoa hải đường, lắc qua lắc lại, ngồi trên một nhánh cây đung đưa đôi chân. Thấy rất nhanh đã bị phát hiện thì “A” một tiếng, tức giận nói: “Anh ăn gian!”

Sở Hành thấy cô lật lọng, chỉ cảm thấy buồn cười. Anh Túc tức giận đùng đùng ném cành hoa hoa xuống, Sở Hành tiện tay bứt được cành hoa, ngoắt ngoắt tay về phía cô, trêu chọc nói: “Em nặng như thế, nếu không xuống, sẽ làm cong cây Hải Đường mất.”

“Anh dám nói tôi nặng!” Anh Túc nhíu mày, lại quay đầu ném xuống một cành hoa nữa: “Được, tôi lại muốn làm cong cây hải đường bảo bối của anh! Tôi sẽ không trèo xuống đâu!”

Sở Hành cười nói:“Vậy em đừng xuống nữa, tôi phải đi đây!”

Anh Túc hừ một tiếng, nghiêng đầu không để ý tới. Sở Hành làm bộ đi vài bước, Anh Túc nhìn anh đi xa mà cũng không thấy quay đầu lại, rốt cuộc gấp gáp, hướng về phía Sở Hành lớn tiếng kêu “ui da“.

Sở Hành vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Anh Túc thấy anh càng đi càng xa, gấp đến độ gần như cắn đứt đầu lưỡi, trong giọng nói đã mơ hồ mang theo chút nức nở: “Sở Hành!”

Sở Hành rốt cuộc cũng dừng bước lại, ung dung xoay người lại. Anh Túc cứng cổ trừng anh một lúc lâu, cuối cùng uể oải nói: “Tôi xuống không được.”

Sở Hành cười một tiếng, quay lại dưới tàng cây, chống nạnh, chế nhạo nhìn cô. Cho đến khi Anh Túc bị nhìn đến thẹn quá hóa giận, lại ném xuống một cành hoa, anh mới cười giang hai cánh tay ra, dịu dàng nhìn cô, nói:“Xuống đây.”

Anh Túc rất ít khi thấy anh mỉm cười thật lòng. Lần trước nhìn thấy chính là lần đầu tiên gặp mặt. Chỉ cảm thấy đôi mắt Sở Hành rộng mở, sâu sắc, đuôi mắt ẩn chứa khát khao, bộ dạng thâm trầm cùng tình ý dạt dào. Anh Túc nhìn thấy phải trố mắt, Sở Hành lại tưởng cô vẫn còn do dự, nghiêng một cái đầu, nhẹ nhàng cười nói:“Đừng sợ!”

Khi đó Anh Túc thật sự không sợ. Nhắm mắt lại nhảy xuống, ngay sau đó liền nghe Sở Hành kêu đau một tiếng, cả người đã bị ôm vào trong một vòm ngực ấm áp.

Đối với Anh Túc mà nói, những năm tháng đó nhẹ nhàng trôi qua, là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong trí nhớ của cô.