Mị Sát

Chương 11-1

Quản gia đáp lại một tiếng, lúc xoay người rời đi nâng mí mắt, liếc nhìn Anh Túc bên này một cái.

Anh Túc vẫn khoanh tay đứng im lặng, trên mặt chẳng có biểu hiện gì, tựa như nghe mà không nghe. Tạng hương trong lư hương bên cạnh đã đốt hơn phân nửa, trong phút chốc khi quản gia nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấy Anh Túc đi tới, lấy một cái khác thay một lần nữa.

Mấy ngày này, Anh Túc ngây ngô ở thư phòng, không ít lần bị Cách Chi chê cười sau lưng.

Kể từ nửa năm trước, sự vụ trong ngoài nhà họ Sở đều giao cho Cách Chi đi làm, Cách Chi liền giống như mỗi ngày đều trở nên hết sức bận. Vậy mà cho dù bận rộn hơn nữa, chỉ cần không phải ra khỏi vùng khác, mỗi ngày như nhau đều đến thư phòng Sở Hành báo cáo một lần, đều đặn không thiếu. Mà thời gian mỗi lần trình diện cũng không tính là quá ngắn, có đôi khi ngay lúc Sở Hành khát, Cách Chi lại đang có mặt, Anh Túc liền không tránh được phải mang ra hai ly. Lúc hai tay cầm cà phê đến trước mặt Cách Chi, luôn có thể thấy được ánh mắt hả giận của cô ấy.

Cách Chi trên cao nhìn xuống có chút không đạt tới hiệu quả mong muốn, lúc này nét mặt Anh Túc quá mức bình thản, cho dù ngay trước mặt Sở Hành, Cách Chi cũng sẽ không nhịn được cố ý bới móc, nói mình gần đây đau bụng không nên uống cà phê, Anh Túc liền không thể làm gì khác hơn là lại mang cà phê đi, đổi trở lại một ly nước trắng có nhiệt độ thích hợp.


Sở Hành đối với những động tác nhỏ này của hai cô chỉ làm như không thấy. Mười năm này, chỉ cần Anh Túc và Cách Chi không ầm ĩ quá mức, Sở Hành đối với tranh đấu gay gắt giữa hai cô đều là mắt nhắm mắt mở, thỉnh thoảng làm ra cái nào thật sự nhìn không được, mới có ý tứ cảnh cáo một phen.

Trước khi Anh Túc vào nhà họ Sở, người được Sở Hành coi trọng nhất vẫn là Cách Chi. Mặc dù ngay lúc đó đối xử không bằng sau khi Anh Túc đến, nhưng chi phí ăn mặc cũng là cực tốt hơn hẳn so với mọi người. Sau khi Anh Túc đến nhà họ Sở, trong vòng một tháng liền áp chế danh tiếng của Cách Chi. Tự nhiên trong lòng Cách Chi sẽ thấy không công bằng, vậy mà trừ lạnh nhạt nói mấy câu sau lưng, cũng không có đã thực sự làm gì.

Ngược lại trong lòng Anh Túc cảnh giác Cách Chi, rất sớm liền bắt đầu thỉnh thoảng ở trước mặt Sở Hành nói mấy câu. Sở Hành đối với loại tiểu xảo này của cô rõ rành rành không đáng để ý tới, sau đó Anh Túc lại nói nhiều điều hơn, ngược lại bị Sở Hành phê bình, nói tính tình của cô quá mức so đo, không bằng Cách Chi lương thiện, khoan dung, hiểu rõ đạo lý.

Lúc ấy Anh Túc nghe xong khó chịu trong lòng, cũng không thể nói thêm gì nữa. Sau đó, hai cô được phân quyền đối lập, mâu thuẫn bắt đầu tăng dần lên. Cho đến có lần Anh Túc bị Cách Chi đẩy mạnh xuống hồ, ngày hôm sau bị phát sốt, từ đó hai cô coi như là chính thức kết thù.

Về sau, Anh Túc lại liên tiếp làm ba lần toan tính đối với Cách Chi nhưng đều thất bại. Qua không lâu sau đó vào buổi chiều, Sở Hành kêu Anh Túc ngồi chơi nói chuyện phiếm về quá khứ, khi Anh Túc pha trà thì Sở Hành dùng giọng điệu vui đùa cảnh cáo và khiển trách Anh Túc: “Cách Chi tiếp nhận phân chia, dù sao cũng chỉ là đấu võ mồm, ngày thường trừ nói em đôi câu làm cho có chút trở ngại, ngoài ra chưa từng làm cái gì khác. Thật ra em rất lợi hại, đầu tiên là mưu hại mạng sau nữa là đoạt quyền, Cách Chi cũng không phải là cá mặc người chém giết, em cảm thấy cô ấy có thể ý kiến gì em? Giống loại người như em tính toán chi li, có thù tất báo, tính tình nhỏ nhen, trừ đi theo bên cạnh tôi ra, sau này còn có thể làm nên chuyện lớn gì? Hả?”

Khi đó, Anh Túc mới vừa bị tước quyền không lâu, lại bị nói một trận như vậy, đôi mắt lập tức ửng hồng. Sau đó, chớp mắt hai cái, một giọt nước mắt liền “Leng keng” một tiếng rơi vào trong nước trà. Sở Hành nhìn thấy, lại giả vờ như không thấy, cầm lấy tài liệu lật xem, thờ ơ với cô trong chốc lát, vốn tưởng rằng Anh Túc sẽ tự mình khôi phục, đâu nghĩ đến cô ngược lại càng khóc lợi hại hơn, ngồi ở chỗ đó tiện tay vứt ly trà lên bàn, cũng không quan tâm nước trà vẩy lên khắp nơi trên bàn, cứng cổ bắt đầu thút thít.

Sở Hành trầm mặt nhìn cô một lát, sau đó nhắm lại mắt, vẫn là để tài liệu xuống, bế cô đến bên cạnh dỗ vài câu. Vậy mà dỗ cứ dỗ, ngày đó Anh Túc vẫn khóc nửa giờ, Sở Hành nói qua nhưng không có thay đổi. Trong mắt người ngoài, trong nửa năm qua Anh Túc mọi việc đều không thuận lợi còn Cách Chi thì thuận lợi thăng quan tiến chức.


Một ngày buổi chiều, Cách Chi đến, ngay lúc Sở Hành không có ở trong thư phòng. Tay của cô cầm một tập tài liệu, tầm mắt rơi vào điện thoại trong túi áo trên người Anh Túc. Cách Chi yên lặng nhìn cô một lát, cho đến khi Anh Túc đi tới, cung kính nói với cô một câu: “Chị Cách Chi” .

Cách Chi liếc cô một cái, hỏi: “Thiếu gia đi đâu vậy?”

Anh Túc dịu dàng nói: “Tiên sinh mới vừa đi đến phòng tiếp khách, đang ôn chuyện cùng thiếu gia Thương thành phố A. Ước chừng phải qua một lát nữa mới trở về.”

Cách Chi ngắt gì đó trong tay, Anh Túc còn nói: “Chị Cách Chi là có việc gấp tìm tiên sinh sao? Mời ngồi ở chỗ này chờ chốc lát, tôi đi rót ly nước ấm cho chị.”

Cách Chi nhéo lông mày suy nghĩ một chút, chờ Anh Túc thực sự mang nước ấm tới đây, cô cầm tài liệu trong tay thả vào phía trên cùng đống tài liệu trên bàn làm việc, lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi có việc gấp không thể đợi ở đây. Phần tài liệu này để ở chỗ này, là thiếu gia bảo tôi hôm nay giao lên. Tôi cấm cô không được giở trò.”


Anh Túc đáp một tiếng, Cách Chi lại nhìn cô, dáng vẻ rất không yên tâm. Anh Túc cúi đầu, nhỏ giọng nói: “ Chị Cách Chi đang lo lắng điều gì chứ?”

Cách Chi hừ một tiếng, nói: “Thôi, tin rằng cô cũng không dám.”

Chờ đưa mắt nhìn Cách Chi đi xa, Anh Túc tiện tay cầm lấy phần tài liệu kia của Cách Chi, sau đó lật vài tờ, ngồi xuống ghế của Sở Hành, sau đó rút ra cây bút máy bênh cạnh, hầu như là không kém chút nào bắt chước bút tích và giọng điệu của Sở Hành, từ chối trả lại cái phần tài liệu kia của Cách Chi.

Cô trả bút máy lại vị trí cũ, bỏ vào giữa đống tài liệu phê xong. Suy nghĩ một chút, lại xem tiếp trong đống tài liệu vài phần nhìn như tài liệu cơ mật vô cùng quan trọng.