"Rầm!" Hạo Ân đá sập cửa phòng, vẻ mặt sừng sộ bước vào trong.
- Chị định đi đâu vậy?
- Tôi... - Tôi lùi về phía sau một chút, không lẽ cậu đã phát hiện ra gì đó rồi sao?
- Nói! Tay trong của hắn chính là chị, đúng không? - Cậu lao đến bóp cổ tôi, hàm răng trắng ra sức nghiến chặt lại.
Tôi nào kịp phản ứng, chỉ biết cố gắng giãy giụa lại thôi. Cậu mà mạnh tay thêm chút nữa, cái mạng này chắc chắn sẽ đi tong.
- Cậu... siết mạnh... như vậy... làm sao... mà nói? - Tôi cố gằn từng chữ, đau quá rồi.
Hạo Ân rốt cuộc cũng đã buông lỏng, tôi ho sặc sụa, tựa hồ có thể nôn cả mật xanh.
- Còn không nói? - Cậu nâng cằm tôi lên, bốn mắt nhìn nhau, là sợ hãi, cũng là muốn truy tìm.
- Không phải tôi...
- Nói dối! - Hạo Ân lôi từ túi ra chiếc máy ghi âm, đập mạnh xuống sàn - Vậy cái thứ này, tại sao lại xuất hiện ở phòng của tôi?
- Tôi làm sao mà biết. - Tôi cố gắng giữ bình tĩnh - Không khéo ai đó đã làm rồi đổ thừa cho tôi.
- Phải không? - Cậu quay mặt đi nơi khác, chắc là muốn cởi áo do quá nóng nực đây mà.
- Chẳng phải cậu nói tôi đã thay đổi rồi à? Vì sao còn chưa tin tưởng?
"Cạch" - Hạo Ân chĩa nòng súng về phía tôi - Đúng, tôi chưa bao giờ tin vào bất kỳ ai!
Tôi thất thần, cậu đang muốn giết tôi sao?
Phải làm cái gì đó, tôi sợ hãi, và, có ai lại muốn chết bao giờ?
Đành phải đánh liều một phen vậy..
- Nói hay lắm! Được... - Tôi cầm nòng súng đặt ngay thái dương mình - Nếu cậu muốn thì cứ bóp cò đi.
- Chị...
- Sao hả? Không dám xuống tay à? - Tôi bước về phía Hạo Ân, tôi càng bước, cậu càng lùi.
-... - Tay cậu có vẻ run run - Tôi cứ nghĩ chị sẽ khóc lóc, van xin chứ.
- Hà cớ gì tôi phải làm như vậy? Bao nhiêu công sức vun vén cho gia đình mấy hôm nay thành công cốc rồi!
- Gia đình... - Ánh mắt Hạo Ân phức tạp lên hẳn, có lẽ là đang mường tượng về viễn cảnh gia đình gì đó mà tôi đã mang lại cho cậu suốt thời gian qua.
- Thế nào? Không phải muốn giết tôi sao? - Tôi được nước lại lấn tới, không cho cậu có cơ hội suy nghĩ nhiều nữa - Xuống tay đi chứ.
- Được rồi, tôi tin chị. - Hạo Ân cất súng vào túi áo, ôm tôi vào lòng - Lại sai rồi, tôi xin lỗi...
-...
-... - Cậu lại nhìn tôi, rồi ướm vào môi tôi một cái hôn thật thách thức - Tốt nhất là đừng để tôi biết người đó là chị nha.
- Tất... tất nhiên rồi. - Tôi ra vẻ thân thiết - Vì cậu là chồng tôi mà, nhỉ?
- Ha ha, tôi về bất ngờ như vậy, nếu có chắc chị cũng không kịp phi tang đâu, nhỉ?
Câu nói này là có ý gì?
Rồi Hạo Ân kéo tay tôi dẫn đi đâu đó. Là lên xe, trong này còn có cả Phiến Mộc bạn tôi nữa.
Nhìn thấy tôi, Phiến Mộc lườm nguýt. Nếu tôi đoán không lầm thì trước khi về nhà tra hỏi, Hạo Ân đã hỏi qua cô ấy rồi.
Phải làm gì đây? Những cái sim rác, tôi vẫn chưa kịp giấu đi. Và, những đoạn ghi âm, tôi vẫn chưa xóa hẳn.
"Khoảng 10-15 phút nữa, anh gửi những đoạn ghi âm này đến số máy phía dưới giúp tôi!"
Tin nhắn được tôi gửi đi trong vội vã, bàn tay không thoải mái đã ấn nhầm một vài kí tự, không biết người nhận có hiểu được hay không?
Tôi không biết mình đang làm gì nữa. Chỉ hiểu được bản thân phải gan dạ, dũng cảm lên. Không thể để bại lộ trong lúc này được, mọi cố gắng của tôi, vì anh và cũng cả vì tôi nữa.
Điện thoại được tôi nhét vào bọc ghế. Bây giờ không thể thực hiện thao tác xóa tin nhắn và dữ liệu kịp nữa rồi. Tôi nghĩ rằng Hạo Ân vẫn chưa thực sự tin tưởng tôi.
Tầm nhìn mơ màng phóng ra khỏi cửa, nơi có rất đông người qua lại. Đã bao lâu rồi, tôi không được đi chơi?
Và đã bao lâu rồi, tôi không được gặp anh nhỉ?
Phiến Mộc có chiếc túi xách đẹp quá, tại sao tôi chưa từng nghĩ sẽ vòi vĩnh Hạo Ân mua thứ gì đó cho mình? Có lẽ, vì tôi không yêu.
Tôi đoán không sai, Hạo Ân vẫn chưa tin tưởng. Cậu đưa tôi, Phiến Mộc và một vài người đàn ông nữa đi vào một căn nhà bỏ hoang trên sườn núi.
- Hôm nay, tôi nhất định phải tìm ra kẻ bán đứng mình! - Cậu khoanh tay đi tới đi lui, tôi lại nuốt ực một cái.
- Ha, em đã nói không phải mình rồi mà. - Phiến Mộc tỏ ra thật tự tin - Em chẳng có lí do gì để đi theo hắn cả.
Có chăng cũng sẽ là ai kia, quyến luyến người tình cũ.
Tầm mắt của Hạo Ân hướng về tôi ngay sau câu nói đó. Tôi giật mình, tay hơi run.
- Sẽ biết ngay thôi... - Cậu cười khẩy - Các anh, lục soát từng người một.
Họ bắt đầu từ túi xách của tôi. Mọi thứ bị bới tung cả lên, nhưng không tìm thấy thứ gì. Tôi cũng luồn cả hai tay vào túi áo và quần, cũng chẳng có thu thập gì thêm.
- Có vẻ không phải là chị thật. - Hạo Ân nâng cằm tôi lên, hài lòng nói - À, điện thoại của chị đâu?
- Ơ, nó...
- Nó đâu rồi nhỉ? Sao lại không thấy vào lúc này? - Cậu hỏi dồn dập.
Tôi run rẩy, chỉ sợ cậu sẽ sinh nghi. Phải nói thế nào đây nhỉ?
- Có lẽ lúc nãy giằng co trong phòng, đã rơi ở đấy.
- Phải không? - Nói đến đây, điện thoại Phiến Mộc chợt đổ chuông, báo có tin nhắn mới.
Hạo Ân buông cằm tôi ra, mọi chú ý lại hướng về Phiến Mộc.
- Có tin nhắn, sao lại không xem?
- Chắc là bạn bè rủ rê đi chơi đấy! - Phiến Mộc cười vang - Xong việc, em sẽ xem.
- Lấy ra!
- Dạ, được.
Phiến Mộc hồn nhiên mở điện thoại lên xem. Sau đó thì vẻ mặt chuyển sang trạng thái sốc tột độ.
- Nào, đọc đi! - Hạo Ân trừng mắt nhìn người trước mặt, có lẽ đã sắp hết kiên nhẫn rồi.
- Em... em... - Phiến Mộc như kẻ điên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
- Mau đọc cho tôi!
"Cảm ơn những đoạn ghi âm của cô, tôi đã xử lý chất lượng và gửi lại. Nhớ sao chép ra thật nhiều vì sẽ còn cần đến trong tương lai."
Có lẽ, Mark đã làm theo sự cầu cứu của tôi mà gửi chúng vào điện thoại Phiến Mộc. Tôi thoát rồi.
- Anh... không phải em! - Ra sức xua tay, nhưng cô ấy đã làm chuyện vô ích rồi.
Chiếc túi xách cũng được lục tung lên, những cái sim rác cũng được tìm thấy ngay sau đó. Là tôi đã bỏ vào đấy lúc còn ngồi trên xe.
Tôi tự nhận, hôm nay mình tỉnh táo thật, và có cả một chút điên. Có lẽ do sống chung với cậu lâu ngày, nên đã rèn được loại tính cách mưu mô, toan tính.
Tiếng cô bạn tôi khóc lóc, van xin dội khắp căn phòng, nhưng không còn ai để ý đến nữa. Hạo Ân không nói gì thêm, chỉ dẫn tôi rời đi. Cậu để ba bốn người đàn ông ở lại cùng Phiến Mộc.
Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, cậu định dùng cách gì để giải quyết cô ta.
Tiếng hét chói tai một lần nữa vang lên, còn có cả tiếng khóc thê thảm, cầu xin đừng chạm vào người.
Có vẻ hơi tàn nhẫn, tôi có chút lo ngại rồi. Kết quả vượt xa so với dự tính ban đầu của tôi. Nhưng có ai biết vì sao tôi chẳng thấy hối hận không? Vì tôi đang trả thù cho đứa con xấu số của mình đã bị cô ả hại chết.
Bé con của tôi, nó không hề có tội, ấy mà phải đánh đổi cho sự tham lam kia bằng cả mạng sống của mình. Bây giờ tôi đã trả được thù cho bé. Đằng nào Phiến Mộc cũng không chết được đâu, xem ra tôi vẫn còn nhân từ lắm.
- Xin lỗi vì đã làm chị sợ. - Hạo Ân hài lòng khoác vai tôi đi ra xe.
- Vừa ý cậu rồi còn gì?
- Như vậy mới biết, chị không lừa gạt tôi!
-... - Để có được sự tin tưởng này của cậu, tôi đã phải biến mình thành một cô ả mưu mô.
Nói rồi cậu mở cửa xe nơi hàng ghế tôi ngồi, vừa vặn lúc này, chiếc điện thoại nào đó lại rơi ra.
Tôi giật mình, định cúi xuống nhặt, nhưng Hạo Ân vẫn là nhanh hơn một bước, cầm lên ngay.
- Điện thoại của chị, thì ra nó bị rơi ở đây. - Cậu nhìn sơ qua một lượt - Nhưng sao không mở lên được nhỉ?
- Đưa cho tôi. - Tôi vội vàng giật lấy, tim đập liên hồi - Chắc do rơi xuống đất giập nguồn rồi.
- Ừm, ra là vậy... Về thôi!
Bây giờ tôi lại có thêm loại phản xạ nhanh nhạy nữa sao? Hay thật. Hôm nay, có lẽ chưa phải là ngày tận số của tôi, nhỉ?