Mị Hoạn

Chương 59: Chỉ cần có thể sống sót

Editor: Hân Hân

Thời điểm Lương Thiệu Ngôn tới lần thứ tư, hắn bế Châu Châu lên đi ra ngoài.

Châu Châu không biết bọn họ muốn đi đâu, nàng cái gì đều nhìn không thấy, chung quanh hết thảy im ắng, phảng phất chỉ có hai người bọn họ.

Lương Thiệu Ngôn ôm Châu Châu, vừa đi một bên thấp giọng nói: "Ta mang ngươi đi tắm."

Châu Châu sửng sốt hạ, sau đó liền muốn giãy giụa, chỉ là nàng trong khoảng thời gian này đều chỉ uống chút cháo, không đề cập tới sức lực nàng vốn dĩ đã không lớn, so với Lương Thiệu Ngôn, nàng quả thực giống như tự cào ngứa cho Lương Thiệu Ngôn.

Lương Thiệu Ngôn nhẹ nhàng mà chế trụ Châu Châu, đôi mắt Châu Châu trừng đến tròn tròn, thân thể nhịn không được khẽ run, không biết Lương Thiệu Ngôn ôm nàng đi được bao lâu, bên tai nàng nghe thấy được âm thanh nước chảy.

Phụ cận chỗ này có nguồn nước?

Vậy hiện tại nàng còn ở gần khu vực săn bắn sao?

Lương Thiệu Ngôn đem Châu Châu thả xuống dưới, hắn động thủ mở dây thừng trói tay chân Châu Châu ra, vừa cởi bỏ, Châu Châu liền muốn đẩy Lương Thiệu Ngôn ra, nhưng Lương Thiệu Ngôn chế trụ thủ đoạn của Châu Châu, nhẹ giọng nói: "Ngươi trốn cái gì? Nơi này người nào đều không có, không có người có thể cứu ngươi."

Châu Châu tay nhịn không được nắm thành nắm tay, trong mắt rốt cuộc nhịn không được xuất hiện hận ý.

Nàng lần đầu tiên hận một người.

Lương Thiệu Ngôn tựa hồ nhìn thấy, cười nhạo một tiếng, hắn kéo Châu Châu đi về phía trước, Châu Châu còn chưa phản ứng lại, cả người liền ngã vào nước lạnh. Thời tiết càng ngày càng lạnh, Châu Châu một ngã vào nước lạnh, liền vội vàng bò lên, chính là nàng lại nhìn không thấy, bò dậy, lại không cẩn thận lần thứ hai ngã xuống.

Này không biết là hồ hay là dòng suối nhỏ, nước có chút thấp, nàng hẳn là còn ở mép nước, nước đã tới phía dưới đầu gối nàng rồi.

Đang trong lúc Châu Châu muốn nỗ lực bò dậy đứng vững, eo nàng đột nhiên bị người chế trụ.

Âm thanh Lương Thiệu Ngôn vang lên trên đỉnh đầu nàng, "Nên cởi quần áo."

Hắn vừa nói vừa cởi bỏ đai lưng của Châu Châu, Châu Châu hoàn toàn hoảng sợ, nàng dùng sức lực toàn thân lớn nhất của nàng để giãy giụa, chỉ là dù nàng ngã xuống nước, cũng trốn không thoát động tác của Lương Thiệu Ngôn. Lông mi Châu Châu run lên, nước mắt đột nhiên rớt xuống, nàng muốn cầu Lương Thiệu Ngôn buông tha nàng, chỉ là nàng không có cách nào nói chuyện.

Nàng đều không thể thấy hiện tại nàng ở nơi nào.

Thời điểm Châu Châu bị cởi đến chỉ còn áo trong, nàng hung hăng mà cắn cánh tay Lương Thiệu Ngôn, nàng hạ miệng cực tàn nhẫn, đến lúc trong miệng đều nếm được toàn mùi máu tươi, nàng mới như bị dọa mà buông lỏng miệng ra. Nàng không chú ý Lương Thiệu Ngôn cho dù bị nàng cắn, cũng không có phản ứng, hắn thậm chí kêu lên một tiếng cũng không có.

Châu Châu cả người run lên, nàng sợ Lương Thiệu Ngôn nỗi giận, sợ Lương Thiệu Ngôn dùng biện pháp mạnh tới trừng phạt nàng.

Nàng quay đầu liền chạy, tuy rằng nàng cũng không biết nàng chạy đi đâu.

Mực nước càng ngày càng thấp, cuối cùng đến khi tới được phần eo Châu Châu, nàng ngừng lại.

Nàng nhắm mắt, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.

Nàng hiện tại vừa lạnh lại vừa đói, nhìn không thấy, nói không nên lời, không khác một phế nhân lắm.

Có thân thể ấm áp từ phía sau ôm chặt nàng, giọng người nọ vang lên bên tai nàng, "Trốn đủ rồi?"

Lương Thiệu Ngôn kiều kiều khóe môi, hắn vừa lòng mà thưởng thức bộ dáng thân thể trong lòng ngực mình đang run rẩy, nàng tựa như ấu thú bất lực, trốn không thoát, chỉ có thể đáng thương mà chảy nước mắt.

"Sẽ không có ai tới giúp ngươi, ngươi đời này đều trốn không thoát khỏi ta. Ngươi muốn chết sao? Chúng ta cùng nhau chết được không?" Lương Thiệu Ngôn ở bên tai Châu Châu dụ dỗ, "Chết rồi, liền sẽ không thống khổ, sẽ không cảm thấy lạnh, sẽ không cảm thấy khổ sở, cái gì cũng sẽ không cảm thấy."

Dứt lời, hắn ôm Châu Châu ngưỡng mặt ngã vào trong nước.

Lương Thiệu Ngôn nhắm hai mắt lại, lộ ra một nụ cười cực kỳ ngọt ngào.

......

Chờ đến khi Châu Châu bị Lương Thiệu Ngôn bế lên bờ, nàng đã đông lạnh đến không chịu được.

Lúc Lương Thiệu Ngôn thấy Châu Châu hít thở không thông, mới đem nàng từ trong nước kéo ra, Châu Châu bị tra tấn đến sức lực để cử động ngón tay cũng không có, nàng mặt kệ để Lương Thiệu Ngôn cởi hết quần áo trên người nàng, trong lòng chỉ muốn là, vô luận như thế nào, nàng muốn sống sót, chỉ cần sống sót, liền có hi vọng, Lý Bảo Chương từng nói, chờ sau khi sự tình kết thúc, liền mang nàng rời khỏi kinh thành.

Đến lúc đó trời cao mặc chim bay, nàng muốn đi nơi nào đều có thể.

Nàng thật sự rất rất chán ghét kinh thành, một chút cũng không thích nơi này.

Lương Thiệu Ngôn tựa hồ mặc cho nàng quần áo nam nhân, quần áo kia to rộng, mà nàng cũng chỉ có một bộ quần áo kia. Hắn một lần nữa ôm nàng trở về, Châu Châu an tĩnh mà rúc trong lòng ngực hắn, bất động cũng không khóc. Lương Thiệu Ngôn tựa hồ lại đem nàng tới chỗ trước kia. Thời điểm Châu Châu ngồi lên thảm, liền rụt thân thể vào, nàng quá lạnh.

Châu Châu đột nhiên cảm giác được có thứ gì chạm vào dưới chân nàng, sợ tới mức nàng rụt lại, nhưng thứ đó giống như là tay của Lương Thiệu Ngôn, hắn gắt gao mà bắt lấy chân Châu Châu, âm thanh cực kỳ ôn nhu, "Đừng nhúc nhích, chân ngươi quá lạnh, ta giúp ngươi sưởi ấm."

Lương Thiệu Ngôn lấy đôi tay sưởi ấm cho chân Châu Châu.

Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy ngón chân Châu Châu đều sinh ra thật tinh xảo đáng yêu, phảng phất như từng viên trân châu.

Lương Thiệu Ngôn ngẩn ra, hắn ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt.

Tóc Châu Châu hãy còn ngấm nước, từng sợi tóc dính trên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng của nàng, hốc mắt nàng hồng nhuận, như là mặt phấn. Nàng mặc quần áo của hắn, như là vật mà hắn sở hữu.

Lương Thiệu Ngôn câu môi dưới, lần thứ hai hắn chậm rãi cúi đầu.

Châu Châu cảm giác được mũi chân mình truyền đến cảm giác ngứa, nàng sửng sốt hạ, môi cũng hơi hơi tách ra, chờ đến khi nàng phản ứng lại, sắc mặt lập tức càng trắng. Nàng muốn lùi chân mình về, nhưng giây tiếp theo, móng tay nàng liền chế trụ vào da thịt chính mình.

"Thực ngọt a." Lương Thiệu Ngôn để sát vào bên môi Châu Châu nói, hắn nhẹ lẩm bẩm nói, "Tiểu hồ ly, ta yêu ngươi."

Tay hắn sờ lên khuôn mặt Châu Châu, ánh mắt dần dần trở nên si mê, nếu có người nhìn thấy biểu tình của Lương Thiệu Ngôn lúc này, chắc chắn sợ tới mức chạy trối chết, còn may là Châu Châu không thể nhìn thấy.

Nàng không nhìn thấy Lương Thiệu Ngôn là dùng ánh mắt gì nhìn nàng.

Lương Thiệu Ngôn khi nào rời đi, Châu Châu đã không nhớ rõ. Nàng chỉ biết mặt nàng sau bị Lương Thiệu Ngôn ôm vào trong ngực, nàng thực lạnh, mà Lương Thiệu Ngôn trên người cũng thực băng, cho dù hai người ôm nhau, cũng không có cảm giác được bất luận ấm áp gì.

Nếu nàng sống sót, nàng nhất định phải đánh Lương Thiệu Ngôn một trận, nàng muốn đem Lương Thiệu Ngôn bó lên, để hắn nếm thử tư vị của chính mình lúc này.

Châu Châu nghĩ đến đây, nước mắt không ngừng rơi xuống.

......

Ngày thứ năm, Lý Bảo Chương phái người theo dõi Thái Tử Lương Tấn Bách cùng Lương Thiệu Ngôn.

Từ sau khi Lương Tấn Bách bị biếm, liền hành động ít đi rất nhiều, mỗi ngày chỉ đi tìm Lương Thiệu Ngôn, mà Lương Thiệu Ngôn ban ngày chỉ ở tại màn của mình, chưa bao giờ ra khỏi.

"Ngươi cảm thấy là Lương Thiệu Ngôn?" Lương Quang Vũ hỏi.

Lý Bảo Chương ánh mắt sâu thẳm, "Chỉ có thể là hắn, Cửu hoàng tử, phiền toái ngươi phái ra ám vệ đi theo hắn, vô luận ban ngày hay đêm tối."

Châu Châu hiện tại ở đâu?

Không biết có được ăn cơm không?

Hắn nhất định sẽ tìm được nàng.

Hân Hân: Like ủng hộ đi mấy bạn ơi!