Hôm sau, ngày thứ ba tân hoàng lên ngôi.
Bình minh, gió thổi tới nhánh cây, tuyết rơi bay lả tả, bông tuyết múa trên không trung, sau đó đáp xuống phủ đầy mặt đất.
Trong điện Kim Loan hạ một đạo thánh chỉ——
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hạ thị chi nữ Hạ Lệ Nhân đoan trang hiền thục, phụng ý chỉ Hoàng thái hậu sắc phong làm Lệ Quý Phi ở tại cung Vĩnh Ninh; Bạch thị chi nữ Bạch Tử Di lễ giáo nhân hậu, phụng hậu ý chỉ Hoàng thái sắc phong làm Di Quí Phi ở tại cung Trường Nhạc; Phương thị, Lý thị, Giang thị, Hoắc thị, Vương thị chi nữ sắc phong làm Tần Lưu thị! Khâm thử!"
"Hoàng Thương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mặc dù không phải là sắc lập hoàng hậu, nhưng lập Quý Phi vẫn có một đống lễ nghi phiền phức. Hoàng hậu không lập, cho nên hậu cung vẫn do Hoàng thái hậu và Thái phi trông coi.
Mạc Kỳ Hàn ngồi ở cung vàng điện ngọc, mắt quét đi qua nhìn mỹ nhân như hoa ăn mặc trang phục lộng lẫy quỳ gối dưới bậc thềm bạch ngọc, khóe miệng nhẹ cong, có chút không kiên nhẫn, thoáng chốc nở nụ cười nhẹ, "Bình thân!"
"Tạ hoàng thượng!"
Giọng nũng nịu vang ở đại điện như thế, làm một nam nhân bình thường cũng sẽ động lòng, nhưng hoàng đế ngồi ở ghế rồng lại đột nhiên ho đứng lên, "Khụ khụ……"
Lập tức bên trong cung vàng điện ngọc xôn xao, Từ An vội đỡ Mạc Kỳ Hàn nói: "Hoàng thượng, long thể ngài bị gió rét còn chưa khỏe, nô tài đỡ ngài hồi cung nghỉ ngơi đi!"
"Không cần, còn có chút lễ tiết phải làm, trẫm không thể uất ức Quý Phi của trẫm, khởi giá đi thái miếu đi!" Mạc Kỳ Hàn chậm rãi nói.
"Dạ!"
"Khởi giá ——"
Bách quan cùng Mạc Kỳ Minh khẽ nâng mắt nhìn Hạ Chi Tín, Bạch Tĩnh An, thần sắc cả hai có chút mất tự nhiên.
Xong xuôi đã là buổi trưa.
Cung Phượng Thần đãi tiệc. Thái Thượng Hoàng và Hoàng thái hậu ngồi ở vị trí chủ vị, Mạc Kỳ Hàn ngồi đối diện Hạ Lệ Nhân, Bạch Tử Di ngồi kế bên, sau đó là các phi tần theo ngồi theo thứ tự.
Các nữ tử hết sức biểu hiện đoan trang ưu nhã nhưng không mất trẻ trung phong tình vạn chủng. Hoàng đế tuấn lãng thỉnh thoảng phóng mắt tới làm các nàng ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng như nai con đi loạn.
Rốt cuộc yến tiệc kết thúc, hắn mới định trở về cung Đế Hoa, lại bị Mạc Ngự Minh ngăn lại.
Cho mọi người hầu trong nội điện lui ra, Mạc Ngự Minh trực tiếp hỏi: "Hàn nhi, buổi tối con phải an bài xong xuôi, không thể lộ ra một chút sơ hở. Việc này rất trọng đại!"
"Phụ hoàng, nhi thần hiểu, phụ hoàng yên tâm đi!" Trên gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn thoáng hiện qua một chút mất tự nhiên, miễn cưỡng cười nói.
"Không chỉ tối nay, còn có về sau này, con không thể ngày ngày giả bộ bệnh đi!" Mạc Ngự Minh trừng mắt nói.
Mạc Kỳ Hàn ho nhẹ, "Cái này nhi thần tự có biện pháp, phụ hoàng không cần quan tâm!"
"Trẫm có thể không quan tâm sao? Hoàng tôn của trẫm còn chưa có chào đời đây! Trẫm lo lắng đời con sẽ hủy ở trong tay nha đầu chết tiệt kia!" Mạc Ngự Minh đen mặt lại, hung hăng trợn mắt, liên tiếp than thở.
"Phụ hoàng, sao nhi thần trở lại ngài liền không tốt với Mạn Mạn rồi? Cái này không thể được a, đời nhi thần sẽ không hủy ở trong tay Mạn Mạn, ngược lại hạnh phúc của nhi thần đặt trong tay nàng!" Mạc Kỳ Hàn cau mày bất mãn.
"Phụ hoàng xem ngươi là gặp quỷ rồi. Nam tam thê tứ thiếp đều rất bình thường, huống chi hoàng đế tam cung lục viện. Cần gì đem chuyện đơn giản làm thành phức tạp như vậy!" Mạc Ngự Minh ngồi xuống, tức giận trách mắng. nguồn TruyenFull.vn
"Vâng, phụ hoàng, ngài mau cùng mẫu hậu đánh cờ đi, thần về cung trước. Mạn Mạn còn không biết có ăn trưa chưa, nhi thần phải trở về xem một chút."
Mạc Kỳ Hàn vỗ vỗ vai Mạc Ngự Minh, mỉm cười chắp tay, "Nhi thần cáo lui!"
"Tiểu tử thúi ngươi trở lại……" Mạc Ngự Minh tức giận vỗ cái bàn, vậy mà đứa con trai không có tiền đồ kia đã nhảy ra ngoài điện chạy thật xa.
Màn đêm từ từ hạ xuống, cho đến toàn bộ sắc trời tối đen, trong cung ánh đèn sáng ngời.
Hai cỗ kiệu mềm đồng thời từ cung Vĩnh Ninh và cung Trường Nhạc đi hướng cung Đế Hoa.
Tối nay theo như quy củ, hoàng thượng lâm hạnh hai vị Quý Phi, những phi tần khác chờ đợi hoàng thượng lật thẻ bài thị tẩm ngày hôm sau.
Mạc Kỳ Hàn lười biếng tựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Từ An bước nhẹ tới gần, khom người nhỏ giọng: "Khởi bẩm hoàng thượng, kiệu của Lệ Quý Phi và Di Quí Phi đã đến ngoài điện chờ đợi hoàng thượng tuyên triệu."
"Ừ."
Mạc Kỳ Hàn đáp nhẹ, cũng không mở mắt, "Tuyên vào đi!"
"Dạ, hoàng thượng!"
Tiếng bước chân nhẹ vang lên, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi mở mắt, không đổi tư thế, bên môi mang theo nụ cười từ tính.
Hạ Lệ Nhân mặc váy màu đỏ thêu loan phượng bích hà uốn lượn, búi tóc tấn nghiêng, cài lên đóa hoa mẫu đơn tinh xảo, dung nhan quyến rũ đến không nói nên lời.
Bạch Tử Di mặc váy màu đỏ thêu hoa mai bách thủy, áo khoác gấm màu lam nhạt, trên vạt áo thêu đường viền hoa bằng sợi chỉ bạc, tầng tầng làn váy như sương mù, tư thái yểu điệu, nụ cười như ngọc lan.
Hai cô gái cúi lạy, giọng nói uyển chuyển hàm xúc nghe mà cảm động, "Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"
"Các ái phi bình thân!" Giọng nói Mạc Kỳ Hàn lại hơi khàn khàn như có chút bệnh hoạn mệt mỏi.
"Tạ hoàng thượng!"
Mạc Kỳ Hàn giương cười, "Đến bên cạnh trẫm!"
"Dạ, hoàng thượng!"
Ngay lập tức, hương phấn nồng nặc đập vào mặt, Mạc Kỳ Hàn cố nén ý nghĩ tung cho hai nữ nữ nhân này một chưởng, cười nhàn nhạt nói: "Trẫm mới uống thuốc có chút mệt nhọc, hai vị phi cùng bóp vai bóp chân cho trẫm, như thế nào?"
"Thần thiếp tuân chỉ!"
Hạ Lệ Nhân đắm đuối ném mị nhãn đưa tình, ngồi xổm xuống tay ngọc thon thon nhẹ nâng hai chân Mạc Kỳ Hàn, Bạch Tử Di vòng ra sao lưng đấm vai, thỉnh thoảng thỏ thẻ hỏi: "Hoàng thượng thần thiếp xoa bóp tốt không?"