Đại Minh Quốc Thái tông năm 37, mùng một tháng mười một.
"Chiếu thư truyền ngôi——"
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: trẫm hôm nay truyền đế vị cho thái tử Mạc Kỳ Hàn, tân quân kế vị! Khâm thử!" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Tân đế tiếp thánh chỉ ——"
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: kể từ hôm nay, Thái tông hoàng đế là Thái Thượng Hoàng, Hiếu Huệ hoàng hậu là Thái hậu, thần Quý Phi là Hiếu Hiền thái quý phi, Lý phi, Đức Phi, Dung phi là Thái phi! Niên hiệu là Hiến Tông! Khâm thử!"
"Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Quần thần ba quỳ chín lạy, tiếng vang cao vút vang vọng cả hoàng cung, thật lâu không tiêu tan!
Mạc Kỳ Hàn mặc một bộ long bào màu vàng sáng tượng trưng cho đế Vương, đầu đội tất cả 12 chuỗi trân châu Bình Thiên Quan, chân mang vớ chu tích, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn phía trước, hai mắt lấp lánh có hồn, phong thái phi phàm, trong ánh mắt có cuồng ngạo cùng tự tin bễ nghễ thiên hạ!
Tân đế lên ngôi, khắp chốn mừng vui, tiếng lễ nhạc, tiếng trống, pháo mừng vang, từ trong hoàng cung vang tới Cẩm An, tới toàn bộ Đại Minh! Mạc Kỳ Hàn dẫn đầu bách quan đi đến Thái Miếu giổ tổ, tuyên đọc tế văn, quỳ lạy Thiên Địa, chiêu cáo thiên hạ!
Kết thúc buổi lễ, tân đế vào ở cung Đế Hoa, ban một thánh chỉ, cung Phượng Thần đổi thành chỗ ở của Thái hậu, Công bộ không cần xây tẩm cung mới cho hoàng hậu, ngày sau hoàng hậu cùng hoàng thượng cùng ở cung Đế Hoa, tỏ vẻ Đế hậu đồng tâm!
**
Vóc người cao lớn ngọc thụ lâm phong ở cung Đế Hoa, một tay chắp sau lưng, một tay nhẹ đặt trước bụng, ngưng mắt nhìn ngoài điện, nhìn cảnh tượng vui mừng.
Chậm rãi quay đầu lại, Mạc Kỳ Hàn đi tới chỗ sâu trong tẩm cung, Vô Cực cùng Đại Thái Giám tân nhậm Từ An theo sát phía sau.
Từ An là con của Từ ma ma ở Phương Ánh Trai, là người Mạc Kỳ Hàn có thể tín nhiệm được.
"Mở mật thất ra!"
Mạc Kỳ Hàn đứng ở trong thư phòng bên trong tẩm cung, đơn giản phân phó.
"Dạ, hoàng thượng!"
Vô Cực khom người lĩnh mệnh, cũng thay đổi cách xưng hô, thong dong đi đến bên trường án (cái bàn), khom lưng nhấn một cái nút nhỏ xíu bên tường.
Một cánh cửa đá từ từ mở ra, Mạc Kỳ Hàn cất bước vào bên trong, nhìn bố trí bốn phía, nói: "Trên giường trải thêm tơ lụa, cần phải mềm mại, giữ ổn định nhiệt độ mật thất, Còn nữa… bốn cây cột đá này, tháo bớt 4 viên dạ minh ra đi, không thể quá sáng, mông lung chút là tốt rồi."
"Dạ, nô tài nhớ kỹ, lập tức đi làm." Vô Cực khẽ khom người nói.
"Đường hầm mấy ngày sửa xong?" Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, lại hỏi.
"Tối hôm qua nô tài hỏi thăm Lý Công Tượng, ước chừng hai ngày nữa là làm xong toàn bộ, hiện tại đang đẩy nhanh tốc độ."
"Ừ."
Mạc Kỳ Hàn hơi gật đầu, xoay người đi ra khỏi mật thất.
Cùng lúc đó, trong Tứ Vương phủ.
Lăng Tuyết Mạn đứng ở trên tảng đá bên bờ hồ Nguyệt Lượng, nhàm chán ném cục đá, nắm chặt tay, hi vọng vừa mở mắt liền đến ngày mai, bốn ngày ước hẹn của nàng cùng tình nhân.
Nhưng, kích động mấy ngày, giờ phút này nội tâm lại đột nhiên bất an, loại cảm giác bất an này làm nàng cực kỳ không thoải mái, rồi lại nói không ra vì sao.
Không làm Tứ Vương phi, không phải chỉ là một câu nói của tình nhân sao? Tứ Vương Gia chết rồi, trừ khi hoàng thượng trục xuất nàng khỏi hoàng thất, khai trừ tông tịch, xoá tên trên gia phả hoàng gia, còn có thể có những biện pháp khác sao?