Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 220

"Hiên nhi, kêu quản gia tìm thị vệ Hương Đàn Cư đến cho ta! Luận võ công, thị vệ Tứ Vương phủ ta là cao thủ! Ta không đánh các ngươi kêu cha gọi mẹ, bà cô ta đổi sang họ các ngươi!"

Lăng Tuyết Mạn hùng hổ rống xong, lại đột nhiên nhớ lại, bổ sung thêm: "Còn mẫu thân các ngươi nữa! Dạy dỗ ra loại súc sinh như các ngươi không biết tình cảm huynh đệ, bà cô ta muốn đánh chết nữ nhân đần độn kia! Còn phụ thân các ngươi nữa!"

Nói đến phụ thân bọn chúng, Lăng Tuyết Mạn mắt trừng mắt lạnh nhìn Mạc Kỳ Diễn, "Ngài cũng không phải tốt lành gì!"

"Mẫu thân…" Mạc Ly Hiên chưa từng thấy qua Lăng Tuyết Mạn tức giận như thế, nhất thời giật mình. Mà khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Diễn không biết run rẩy thành bộ dáng gì nữa, nghe Lăng Tuyết Mạn mắng hắn này nọ, nhưng lại im lặng, chỉ hơi giật mình nhìn nàng, không biết trấn an nàng thế nào cho tốt.

Thấy Mạc Ly Hiên đứng bất động, Lăng Tuyết Mạn tức giận chân một cái, "Hiên nhi, con còn suy nghĩ cái gì? Con không đi tìm quản gia thì ta đi! Mạc Kỳ Diễn, không cho phép ngài thả ba thằng nhóc này rời đi, ta phải trừng trị con trai của ngài, rồi tới Vương phi tệ hại của ngài!"

Tiếng nói vừa dứt, Lăng Tuyết Mạn liền muốn chạy đi tìm người, kết quả mới chạy ra hai bước, phía trước xuất hiện một loạt bốn nam nhân, đang kinh ngạc nhìn bọn họ!

"Nhìn cái gì? Tránh đường!"

Lăng Tuyết Mạn đang nổi nóng, mặc kệ là ai đứng trước mặt, quát không chút khách khí.

"Ách…"

Bốn nam nhân đều trợn tròn mắt, Mạc Kỳ Dục nhớ lại một câu nói bọn họ nghe được, lúng ta lúng túng mở miệng: "Mạn Mạn, ngươi gả cho Tứ ca, vốn là theo họ của chúng ta, cũng là cùng họ với lũ trẻ, không phải là họ Mạc sao?"

"Mắc mớ gì tới ngươi!" Lăng Tuyết Mạn nghe vậy càng bực, ánh mắt giống dao găm phóng về phía bốn nam nhân trước mặt này, chỉ ngón trỏ ở giữa không trung, cảnh cáo: "Ai cũng không được cản ta! Thuận tiện cũng cảnh cáo các ngài, dạy dỗ cho tốt con của các ngài, ai dám thả chó điên ra cắn người, khi dễ con ta, ta bắt các ngài trả nợ đánh bạc, tự mình tát mình một trăm bàn tay, cả đời không để các ngài yên!"

"Khụ khụ!"


Bốn nam nhân ho khan, Mạc Kỳ Lâm nghẹn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Con ta mới hai tuổi, không tạo thành uy hiếp."

"Con ta mới một tuổi, càng không có tính uy hiếp." Mạc Kỳ Sâm thật quẫn.

"Khụ khụ, Mạn Mạn, ta còn chưa có con." Mạc Kỳ Dục gãi ót, đen mặt.

"Hừ!" Lăng Tuyết Mạn bị sặc đỏ mặt, thẹn quá thành giận trừng Mạc Kỳ Minh, "Con nhà ngài chắc là lớn đi? Ngài cam đoan cho ta!"

Mạc Kỳ Minh nhẹ nắm thành quyền, đặt ở bên miệng ho vài cái, mới lúng túng nói: "Tuyết Mạn, nàng đừng đổ lửa giận lên người chúng ta được không?"

"Sao?"

Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, Mạc Kỳ Minh vội nói: "Được, ta cam đoan! Nàng yên tâm, nếu con ta dám lỗ mãng, nàng tìm ta tính toán!"

Lăng Tuyết Mạn giận đùng đùng đưa tay đẩy Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Sâm ra hai bên, tính tiếp tục tìm cao thủ của nàng, Mạc Ly Hiên cùng Mạc Kỳ Diễn đuổi theo, mỗi người giữ lại một cánh tay của nàng, cùng mở miệng: "Không được!"

"Không được cái gì!" Lăng Tuyết Mạn quay lại, tức giận dị thường, muốn thoát khỏi hai nam nhân một lớn một nhỏ, Nhưng, sức lực của nàng đối với bọn họ chẳng là gì, nửa ngày động không được, quát càng lớn tiếng: "Buông tay!"

Không ai nghe lời nàng, mắt Mạc Ly Hiên rất đỏ, vết máu ở khóe miệng đã được Mạc Kỳ Diễn dùng khăn lau cho, giờ phút này không hề chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn bởi bản thân mình mà tức giận đỏ bừng mặt, dùng sức chớp mắt ép mắt nước mắt trở về, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, thôi, một chút thương tổn ngày mai sẽ tốt lên, không cần gây sự."

"Cái gì một chút thương tổn? Đây không chỉ là con bị thương đơn giản như vậy, đây là tôn nghiêm, là bọn chúng không tôn trọng con! Mắng ta hồ ly tinh, ta có thể không so đo, nhưng bọn chúng khi dễ con thì ta không thể nhịn! Huống chi bọn chúng không phải là lần đầu tiên khi dễ con đi? Bọn chúng từng hối hận chưa? Bọn chúng có coi con là huynh đệ không? Bọn chúng xem sự nhường nhịn của con là yếu đuối! Hiên nhi, chính là bởi vì con liên tục nhường nhịn, mới cổ vũ bọn chúng, mới khiến bọn chúng không biết sợ như thế, ngay cả địa vị tiểu Vương gia của con cũng không để vào mắt!" Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, nói lời thấm thía lại cực kỳ đau lòng.

"Mẫu thân…"


"Tuyết Mạn!" Mạc Kỳ Diễn khó nén đau lòng, nói: "Ta cũng không biết việc này, Hiên nhi chưa bao giờ nói với ta một chữ, hôm nay ta mới biết, nàng yên tâm, Hiên nhi không chỉ là con trai của nàng, nó càng là con ta, ta sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng, cho Hiên nhi công bằng, bây giờ ta mang Hiên nhi về Nhị Vương phủ, chủ trì công đạo cho nó, ngày mai ta sẽ tự mình đem Hiên nhi đến trong tay nàng. Nàng nói đúng, không dạy con, là lỗi của cha, sai lầm của ta, ta nhớ kỹ, nàng trách móc ta thế nào cũng có thể, mhưng nàng bình tĩnh một chút, đừng tìm thị vệ đến, ta không phải đau lòng ba đứa con nghiệp chướng kia, cho dù nàng không đánh chúng nó, ta cũng trừng phạt chúng nó, mà thị vệ tới, nhất định sẽ kinh động phụ hoàng, gây rối ở trong cung, ai cũng không chịu nổi trách nhiệm, ngay cả nàng cũng sẽ bị phạt!"

"Đúng vậy, mẫu thân, phụ vương sẽ xử lý, ngài đừng làm phiền hà bản thân mình." Mạc Ly Hiên vội vàng nói theo.

"Mạn Mạn, đừng hành động theo tình cảm, Nhị ca nói sẽ chủ trì công đạo thì nhất định sẽ làm, ngươi đừng liên lụy bản thân mình." Mạc Kỳ Dục cũng khuyên nhủ.

Lăng Tuyết Mạn cắn môi không nói, cũng không nhìn bất luận kẻ nào, mặt không chút thay đổi.

Ánh mắt sắc bén của Mạc Kỳ Diễn đảo ra xa xa, quát: "Lại đây!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Ba đứa kia quỳ trên mặt đất run lên, nhanh chóng đứng lên đi tới, lại quỳ xuống, nhỏ giọng kêu lên:"Phụ vương! Hoàng thúc!"

"Nói! Ai ra tay trước?" Cả tiếng nói và nét mặt Mạc Kỳ Diễn đều nghiêm túc.

"Mạc Ly Hiên!" Ba đứa trăm miệng một lời.

"Hiên nhi, là con sao?" Mạc Kỳ Diễn mềm giọng, "Con đừng sợ, có phụ vương ở đây, con cứ nói thật."

Mạc Ly Hiên cắn răng một cái, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Mạc Kỳ Diễn, nói: "Đại ca bọn họ không ngừng nhục mạ mẫu thân là hồ ly tinh, còn lôi kéo con đi ra chỗ tối động thủ, mẫu thân đuổi theo răn dạy bọn họ, đại ca liền ra tay muốn đánh vào lưng mẫu thân, con không muốn mẫu thân bị thương, liền đá đại ca một cước để bức lui, sau đó toàn bộ đánh nhau."

"Cái gì?"

Các giọng nói kinh ngạc đồng thời vang lên, bao gồm bốn người Mạc Kỳ Lâm, tất cả đều trầm sắc mặt.

Mạc Kỳ Diễn giận không thể nuốt, nâng tay quăng đứa con lớn nhất một cái tát, trách mắng: "Nghịch tử! Dám chửi trưởng bối, còn dám động thủ với trưởng bối? Các ngươi không muốn sống phải không?"

"Phụ vương!"

Ba đứa nhỏ sợ cúi rạp trên đất, đứa lớn nhất ôm mặt bị đánh sưng cũng không dám hó hé một tiếng.