Mị Công Tử

Chương 7

var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);

"Song Hỷ, rời giường nhanh lên một chút!"

Song Hỷ bị đánh thức, mở đôi mắt vẫn còn mờ mịt say ngủ mơ hồ nhìn Tứ Nương đang đứng tước mắt, cũng vẫn còn buồn ngủ mơ mơ màng màng giống nàng.

"Tứ nương, có chuyện gì?"

"Con đừng quên hôm nay phải đến giúp Vương gia bưng nước rửa chân."

Song Hỷ nhìn bên ngoài một chút, trời còn chưa sáng, rửa chân cái gì?

"Tứ nương, để cho con ngủ thêm một chút nữa nha, lát sẽ đi.”

Vừa mới đến nơi ở mới, hơn nữa lại lạ giường, nàng trăn trở mãi mới ngủ được, lúc này mà phải rời giường thì thật là một chuyện rất thống khổ.

Cho dù bình thường nàng cũng thức dậy rất sớm, nhưng giờ mới canh tư mà thôi, có thể là quá sớm hay không?

Tứ Nương cũng không có biện pháp. Vương gia giống như chú mèo sống về đêm, buổi tối không thể ngủ được, thường ban ngày mới ngủ, cho nên bây giờ tinh thần hắn còn rất tốt, chờ Song Hỷ bưng nước rửa chân cho hắn.

"Vương gia bình thường thoạt nhìn hoàn hảo, nhưng nếu tính bướng bỉnh nổi lên, sẽ làm cho người ta không chịu nổi. Con phải cẩn thận một chút, đừng nói bậy chọc hắn tức giận." Tứ Nương cẩn thận dặn dò, sợ rằng tiểu cô nương Song Hỷ này sẽ phải chịu tổn thương.

"Vâng!" Xoa xoa mắt, Song Hỷ miễn cưỡng bò dậy, sau đó nhanh chóng rửa mặt rồi phóng tới phòng bếp nấu nước nóng.

Chuẩn bị xong, Song Hỷ bưng nước rửa chân nóng hổi đi tới cửa phòng chủ tử, lại phát hiện cửa đã mở ra. Nàng đi vào thì liền nhìn thấy trên mặt Mai Đan Thanh lộ ra ánh mắt chờ đợi sẽ hành hạ nàng thật nhiều, làm nàng có cảm giác rất không thoải mái.

Chẳng lẽ nam nhân này vì chút chuyện nhỏ đó liền suốt đêm không ngủ à? Hay là đặc biệt hy sinh giấc ngủ để giận dỗi chuyện nhỏ như hạt đậu này?

Sẽ có người như thế sao?

Bất quá Song Hỷ cho dù có bao nhiêu nghi ngờ cũng không dám ăn nói lung tung nữa, nếu không lại chọc hắn không vui, cuộc sống của nàng nhất định lại càng không tốt.

"Vương gia, nước rửa chân xong rồi." Nàng bày ra dáng vẻ khéo léo nghe lời, đem nước nóng hổi đặt ở bên chân của hắn.

"Ừ!" Mai Đan Thanh đáp nhẹ một tiếng, rồi không có thêm bất kỳ động tác nào.

Song Hỷ cảm giác được có một luồng ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chằm chằm nàng, căn bản muốn trốn tránh cũng không được, không thể làm gì khác hơn ngoại trừ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên đón nhận vẻ mặt không vui của hắn.

"Tiếp tục đi! Nhìn ta làm cái gì?"

Không thể nào? Còn muốn nàng giúp hắn cởi giày sao? Nàng cảm thấy hắn nhất định là cố ý, nhưng vẫn nghe lời giúp hắn đem giầy cởi xuống, sau đó cầm lên khăn lụa giúp hắn rửa chân.

Lần đầu tiên sờ tới chân nam nhân, trái tim của Song Hỷ nhảy loạn dồn dập, có loại cảm giác nói không ra lời.

"Lần đầu tiên sờ nam nhân sao?"

Nàng ngẩng phắt đầu, bật thốt lên, "Sao ngài biết?"

Trên gương mặt xinh đẹp của hắn mang theo vẻ châm biếm, thong thả nói: "Bởi vì mặt nàng đỏ giống như mông khỉ, đâu ai mù mà nhìn không thấy chứ?”

Song Hỷ vội vàng cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, phát hiện mặt mình đúng là hồng đến không thể tin nổi.

"Dĩ nhiên, người ta vẫn còn là tiểu thư khuê các đấy, không phải là loại nữ nhân tùy tiện. Nếu như không phải vì làm người phải chịu trách nhiệm, ta cũng không cần ủy khuất mình mà ở chỗ này giúp ngài rửa chân."

"Bây giờ nàng đang oán trách sao?" Hắn đột nhiên dùng chân đạp trên vai phải của nàng, nước lập tức thấm xuống bộ y phục trên người của nàng.

"Sao ngài làm như vậy?"

"Dám phản kháng chủ nhân sao?"

"Ta...... Ta......" Nàng muốn lui về phía sau, nếu không lát nữa ngực của nàng cũng sẽ bị nước thấm ướt. Vừa rồi bởi vì phải rời giường quá vội vàng, nên nàng quên không mặc áo yếm.

Dường như phát hiện nàng có cái gì không đúng, tròng mắt xinh đẹp của Mai Đan Thanh trượt đến ngực của nàng, theo y phục ướt phơi bày ra cảnh xuân quang xinh đẹp như ẩn như hiện.

Song Hỷ cố gắng cúi thân thể xuống, không để cho hắn thấy, hơn nữa còn muốn đem chân của hắn kéo ra, nhưng nàng vẫn chưa kịp cử động, chân trái của hắn vẫn còn ở trong nước ngay lập tức giẫm lên vai trái của nàng, làm cho nước thấm ướt nhiều hơn nữa.

Song Hỷ không kịp suy nghĩ, gầm nhẹ: "Ngươi làm cái gì?"

Hắn không trả lời mà vẫn nhìn chăm chú vào ngực của nàng.

Y phục ướt đẫm dán sát vào da thịt, gò ngực sữa xinh đẹp của thiếu nữ vì vậy nổi lên, trên đỉnh núi có một hạt châu đỏ ửng nổi cộm lên, thoạt nhìn hết sức mê người.

Song Hỷ muốn dùng hai tay che kín mình, lại bị hắn nhanh hơn một bước bắt được.

"Ngươi buông ta ra."

"Không muốn." Xuân quang tuyệt vời như vậy làm sao có thể bị che lại?

"Ngươi đừng như vậy, nếu không ta......"

Lời của nàng cũng còn chưa nói xong, đã bị đôi môi bá đạo của hắn đặt lên, mút vào thật sâu hương thơm ngọt ngào của nàng.

Nàng gần như sắp bị hắn cắn nuốt hết, nhưng vẫn đoán không ra ánh mắt kỳ quái trên mặt hắn là cái gì, duy nhất có thể biết là ánh mắt nóng rực của hắn làm nàng không biết nên làm như thế nào.

"Vốn là muốn hảo hảo trừng phạt nàng dám mưu hại bổn Vương gia thiếu chút nữa thì chết, ta đã chuẩn bị công việc để cho nàng làm đến chết......" Hắn chậm rãi nói, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng trong suốt, sau đó dùng ngón tay lôi kéo y phục của nàng, "Hiện tại ta đã thay đổi chủ ý."

"Thay đổi chủ ý gì?"

Nhất định không phải là chủ ý gì tốt. Song Hỷ nghĩ như vậy.

Mắt thấy tay của hắn muốn kéo y phục của mình ra, nàng theo bản năng dùng sức giãy giụa, xoay người muốn chạy đi, nhưng mà hắn nhanh hơn một bước, bắt được áo của nàng.