Mị Công Tử

Chương 4

"Vương gia, ăn cơm ạ."

Bận rộn đến tối trời tối đất, nam nhân nghe được bên tai truyền đến thanh âm sợ hãi, không nhịn được phất tay một cái, "Cút."

Những lời như thế Song Hỷ tuyệt không ngoài dự tính của Song Hỷ sẽ nghe được, trước kia nghe không quen, hiện tại phát hiện chỉ cần không nghiêm túc nghe là được.

Hắn dường như từ sau khi buổi sáng đùa giỡn với nàng , dường như vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách cho đến bây giờ, động cũng không động quakhông hề nhúc nhích.

Phụ thân nói người sử dụng trí nhớ óc là cực khổ nhất, bởi vì thể lực thì có thể bổ sung rất dễ dàng, nhưng suy nghĩ đầu óc mà bị suy nhược thì cần phải có một thời gian rất lâu mới có thể khôi phục.

Nàng quyết định nhất định phải làm cho hắn ăn đủ no, bởi ăn no rồi mới có thể tiếp tục công việc.

Song Hỷ cầm món cháo hải sản nấu tỉ mỉ trong tay, lẳng lặng tiêu sái đến bên cạnh Mai Đan Thanh, sau đó dùng thìa múc một miếng, cũng thổi cho nguội.

Trong lúc này, hắn ngay cả đầu cũng không có hề ngẩng lên, hoàn toàn xem nàng như không khí.

Như vậy tốt hơn.

"Tới đây nào, ngươi cứ tiếp tục bận rộn, mở miệng ra là được rồi." Nàng dùng ngữ điệu dụ dỗ muội muội không thích ăn cơm của mình, ôn nhu nói.

Chỉ thấy hắn giống như đang rất chuyên tâm suy tư điều gì đó, ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, liền há mồm ra, để cho nàng đút từng miếng từng miếng cháo vào.

Bút trong tay chưa hề dừng lại, thìa đưa lên miệng cũng không hề dừng lại.

Vốn định đi vào, Tứ Nương vừa nhìn thấy, lập tức dừng bước, khiến cho bọn nha hoàn đi theo phía sau bà thiếu chút nữa té bổ nhào vào người bà.

"Tứ Nương, sao vậy?" Tiểu Quang vội vàng bảo vệ cái mâm trong tay, tránh cho thức ăn nghiêng ngã.

"Suỵt! Chúng ta đi ra ngoài trước đi!"

"Dạ?"

Mọi người vẫn chưa hiểu tình huống ra sao, Tứ Nương đã đem các nàng đẩy tới bên cửa sổ, nhất thời bên cửa sổ bỗng dưng thêm sáu đôi mắt len lén nhìn tình cảnh bên trong, ánh mắt mọi người không khỏi cũng mở thật to.

Không thể nào? Mấy ngày nay Vương gia không thích ăn bất cứ gì, nay chẳng những ăn, mà hơn nữa còn giống như một tiểu hài tử, để cho nha hoàn mới tới đút.

Nhất là tiểu Quang, nàng rất cảm tạ Song Hỷ, bởi vì ban đầu chính là Song Hỷ giúp nàng nói chuyện trần tình, nàng mới không bị xử phạt theo gia quy, đã vậy tỷ ấy còn bị nàng liên lụy phải bưng nước rửa chân cho Vương gia mỗi ngày.

Đối với Song Hỷ vô hạn cảm kích, còn có một người khác.

Song Hỷ ngoan, quả nhiên không uổng công Tứ Nương thương con, hiện tại cũng đã có thể hảo hảo chiếu cố Vương gia, sau này bà không cần lo lắng nữa.

"Các ngươi đến phía trước làm việc đi! Nơi này giao cho Song Hỷ là được rồi."

Từ đó về sau, chỉ cần chuyện có liên quan đến Mai Đan Thanh, tất cả mọi người sẽ nói: giao cho Song Hỷ là được rồi.

Cứ như vậy, Song Hỷ ở Mai vương phủ bắt đầu nàng cuộc sống mới......

"Song Hỷ!"

"Có!"

"Ta muốn đi tắm, nàng cõng ta đến đó."

Nàng là một cô nương nha! Làm sao cõng?

"Ta......"

"Còn mạnh miệng, rốt cuộc ai là chủ tử!" Mai Đan Thanh không nhịn được gầm nhẹ.

"Vâng"

Tranh cãi cùng với hắn, tuyệt đối không có kết quả tốt. Song Hỷ không thể làm gì khác hơn là khổ sở ngồi chồm hổm, chờ Đại vương gia vô lý đó nhảy lên lưng của nàng, để cho nàng cõng đi tắm.

May mắn hắn không vô lý đến mức muốn nàng tắm cho hắn.

Hôm sau ——

"Song Hỷ!"

"Có!"

"Ta muốn đi ngủ."

"Vâng"

"Trước tiên nàng cởi sạch sẽ nằm xuống."

"Cởi hết?"

"Trước để cho muỗi trong phòng ta ăn no, nếu không bọn chúng cắn ta thì làm sao bây giờ?" Hắn nói chuyện thật bình thản.

Lấy thân cho muỗi đốt? Thật là quá âm hiểm, bộ hắn nghĩ đang diễn tuồng Nhị Thập Nhị Tứ Hiếu sao? (Gương sáng về hai mươi bốn người con hiếu thảo)

"Thế nào? Có ý kiến gì sao? Nếu không ta sẽ đến đòi cha nàng một trăm vạn lượng đó......"

"Được, ta đi."

Song Hỷ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng, để cho muỗi công kích, đợi đến khi đầu bị chích đến sưng đỏ, mới khóc sướt mướt đi ra mời Mai Đan Thanh đi vào ngủ.

"Khóc?"

Đúng vậy a! Nếu không ngươi thử ngồi đó để muỗi đốt thử xem! Vừa đau vừa nhột vừa ngứa. Những con muỗi đó dường như do hắn nuôi dạy vậy, hạ miệng tuyệt không thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy máu liền hút. Song Hỷ cố nén nước mắt, ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm.

"Được rồi! Ta ân chuẩn cho nàng hôm nay có thể đến Ôn Tuyền (suối nước nóng) dành riêng cho ta." Hắn nhìn chằm chằm vào vết sưng đỏ trên mũi nàng, thoạt nhìn...... thật là xấu xí.

Ừ...... Nếu nàng thật sự biến dạng , cũng sẽ làm tổn thương đến ánh mắt của hắn, cho nên hắn đặc biệt thi ân vậy.

Nói xong hắn giống như đại chủ nhân rộng lượng, bất quá Song Hỷ còn lẳng lặng đóng cửa phòng giúp hắn, sau đó vui vẻ đến ngâm suối nước nóng!

Chừng mấy ngày kế tiếp, Mai Đan Thanh cũng sẽ đều nghĩ ra rất nhiều rất biện pháp ác liệt để chỉnh nàng, nếu không phải là nàng đã sớm quen tiếp nhận rất nhiều khiêu chiến thử thách trong cuộc đời —— Dĩ nhiên, toàn bộ những chuyện thách thức này là do cần thiết thu xếp cuộc sống của những người thân ban tặng, học được nhẫn nhục chịu đựng, tinh thần hăng hái tới một, giết một, tới một đôi, chém một đôi - cho nên đối mặt với những hành hạ ác ý của Mai Đan Thanh, nàng cảm thấy không có gì mà không làm được.

Ngược lại, nàng lại cho là hắn thật rất rỗi rảnh, mỗi ngày phải nghĩ cách làm sao để chỉnh người khác chẳng lẽ cũng sẽ không mệt chết sao?

Rốt cục có một ngày, Mai Đan Thanh cũng không nghĩ ra phương pháp có thể chỉnh nàng nữa.

"Song Hỷ!"

Bên trong phòng vừa truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, những người nghe được vội vàng thả xuống mọi thứ đang làm trên tay, ánh mắt lập tức tìm kiếm bóng dáng Song Hỷ. Khi thấy , phát hiện có một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, đang vội vội vàng vàng vọt vào nhà chính, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Song Hỷ tới, tất cả đều không sao.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nào biết trong đầu chính đương sự chân chính lại tuyệt không hề vui vẻ chút nào.

Vừa vào đến bên trong nhà, Song Hỷ liền bị những mảnh giấy vụn đầy trên đất làm giật cả mình.

"Người ta vừa sửa sang lại kĩ lưỡng, ngươi lại ném lung tung nữa rồi." Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, chuẩn bị nhặt lên những mảnh vụn vương vãi đầy trên đất, lại bị hắn ngăn cản.

"Không cần nhặt, theo giúp ta uống rượu."

Song Hỷ ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hắn vẫn chưa ăn cơm mà lại đang uống rượu!

"Ngươi như vậy sẽ say, hơn nữa dạ dày sẽ rất đau đớn đó!"

Mai Đan Thanh lười biếng ngã người trên chiếc giường nhỏ đặt bên cạnh cửa sổ, trong tay đang cầm ly rượu, trong ngực ôm một vò rượu, trên người người mặc chiếc áo màu trắng thanh nhã, mái tóc dài mềm mại xõa tung phía sau đầu, thoạt nhìn như một bức tranh tiên tử xinh đẹp.

Song Hỷ một lần nữa cảm thán vẻ xinh đẹp của hắn.

"Song Hỷ, nàng nói một chút xem, có phải ta đã hết thời rồi không?" Khẩu khí Mai Đan Thanh nói với nàng mặc dù vẫn cuồng vọng, nhưng ít nhất không có chói tai như vậy.

"Ta không rõ lắm." Nàng chỉ biết là hắn thuộc loại người cuồng công việc, mỗi ngày đều bận rộn đến rạng sáng mới ngủ, hết lần này tới lần khác như vậy,đêm nào cũng như đêm nấy, vậy mà da dẻ của hắn lúc nào cũng xinh đẹp hơn, so với bất kì kẻ nào đều tốt hơn, thật là làm cho người ta ghen tỵ chết được.

Nhưng những lời này tất nhiên không thể nên để hắn nghe được, nếu không hắn nhất định sẽ lại tức giận la hét ầm ĩ nữa.

"Nếu không sao ta lại không thể nghĩ ra một bài hát nào hay?" Hắn nhất định là hết thời, sau này nếu thật sự không thể sáng tác được bản nhạc nào nữa thì làm sao bây giờ?

Hắn tuyệt đối không muốn quay về với khiêu vũ nữa, mặc dù khiêu vũ cũng là một trong hứng thú của hắn, càng thêm nhiều mới lạ.

Song Hỷ vốn dĩ cố gắng thu dọn trên mặt đất, nghe được giọng điệu của hắn không đúng lắm, vì vậy lại ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn hắn, "Ngươi có khỏe không?"

"Không tốt, một chút cũng không tốt." Hắn lại uống một hơi cạn sạch trong ly rượu, sau đó sẽ rót đầy một chén khác.

Song Hỷ thả đồ vật trong tay xuống, lẳng lặng tiêu sái đến bên cạnh hắn, đưa tay muốn lấy đi vò rượu trong ngực hắn.

"Làm gì đó?" Hắn vội vàng ôm lấy vò rượu, không để cho nàng cướp đi.

"Uống rượu chắc là sẽ không có đem đến linh cảm, mà sẽ chỉ làm ngươi nhức đầu." Nàng ôn nhu nói: "Không nên uống nữa, ta ca hát cho ngươi nghe có được hay không?"

"Ca hát?”

"Đúng vậy! Không phải mấy ngày trước ngươi có viết một ca khúc sao? Để ta tìm xem một chút, ta nhớ có giúp ngươi thu dọn...... A! Ở chỗ này."

Song Hỷ lấy từ hộc tủ lấy ra một tờ giấy, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn, bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga bài hát hắn sáng tác mấy hôm trước, nhất thời, bên trong nhà quanh quẩn tiếng hát ngọt ngào mê hoặc của nàng. Mặc dù vẫn chưa thêm lời ca vào bên trong, nhưng tiếng ngâm nga êm dịu kia cũng đã làm nên một bài hát giai điệu du dương.

Nhưng khi vào trong tai một người luôn không luôn không hài lòng với chính mình, thì đương nhiên nghe chẳng lọt tai chút nào. Hắn đưa tay muốn đoạt lấy đem bản thảo trong tay nàng đoạt lấy: “Đưa cho ta, thứ rác rưởi này vốn chính là đồ bỏ đi, phải vứt bỏ."

"Đừng mà! Ngươi không muốn thì cho ta." Ít nhất lấy đem ra ngoài bán, nhất định sẽ kiếm được không ít tiền, dù sao nhạc là xuất phát từ tài tử phổ nhạc nổi danh như thế, đương nhiên vẫn sẽ nghe hay hơn nhiều so với bài hát bên ngoài, đương nhiên sẽ nghe hay hơn nhiều.

" Tại sao ta phải cho nàng?"

"Bởi vì ngươi không cần, hiện tại ta nhặt được, chính là của ta."

Hắn đột nhiên khẽ nở nụ cười, sau đó chuyển thành mất không khống chế được bèn cười to, giống như là nghe được câu chuyện hài hước lắm vậy, làm cho nàng có loại cảm giác bị cười nhạo.

"Cười cái gì?"

"Nàng thật là một người có đầu óc đơn giản."

Ý nói là nàng đần sao! Song Hỷ ở trong lòng âm thầm nguyền rủa hắn . Muốn cười nhạo người khác thì cứ trực tiếp nói, còn cố ý quanh co lòng vòng, thật là tức chết người đi được.

"Nếu thế thì sao? Ít nhất ta sẽ không phiền não đến độ cần dựa vào mượn rượu để giải sầu." Nàng xúc động bật thốt lên nói ra lời thật lòng.

Nàng định giúp hắn thu dọn đống lộn xộn vương vãi trên đất, lại bị bàn tay hắn bắt được, lôi vào lòng hắn.

"A!" Không cẩn thận nên không đứng vững, cả người nàng liền ngã vào trong ngực của hắn. Nàng kinh hoàng luống cuống hoảng hốt ngẩng đầu lên muốn mở miệng, lại bị hắn bá đạo hôn xuống, lời đến bên miệng của nàng tất cả cũng đều bị ngăn chận.

Mai Đan Thanh vốn chỉ là tức giận bởi nàng tự cho là đúng, muốn hảo hảo trừng phạt nàng thật đích đáng, tội nói năng lỗ mãng của nàng, nhưng hắn lại hoàn toàn quên rằng sau lần đầu tiên khi hắn hôn nàng, đã hạ quyết tâm không muốn đi vào vết xe đổ lần trước nữa.

Bởi vì cảm giác khi hôn nàng tuyệt vời như vậy, dễ dàng để cho một nam nhân không thể tự chủ được phát nghiện, mà hắn tuyệt không muốn làm một nam nhân không có tự chủ.

Nhưng mà hắn cần gì phải nhẫn nại chứ? Chú thỏ con ngọt ngào mềm mại đang nằm trong ngực của mình, mặc cho hắn định đoạt, nàng lại không phản kháng được, hơn nữa hắn hiện tại đúng lúc hắn cần người đến an ủi, cần phải có người đến làm bạn bên cạnh như vậy, sao có thể bỏ qua cho nàng chứ?

Khi hắn lưu luyến rời khỏi môi của nàng, ánh mắt rơi vào vẻ mặt mơ màng của nàng, đau lòng nhìn nàng vẫn chưa từng biết đến mùi vị của ái tình, mà bản thân hắn lại gần như biến thành một thiếu niên mới lớn cái gì cũng không hiểu.

"Nàng đừng tưởng rằng ta gần đây đối với nàng tương đối tha thứ rộng lượng một chút, mà có thể trèo lên đầu của ta."

Hắn thấp giọng nói, đôi môi dựa vào nàng thật gần, hơi thở như lửa nóng phun ở trên mặt của nàng, làm nàng mê loạn một trận.

Làm ơn đi, ai lại rảnh rỗi trèo lên trên đầu của hắn ngồi làm gì, nàng cũng đâu không phải là khỉ!

"Ta không hề nghĩ như vậy, ta chỉ hi vọng ngươi có thể nhẹ nhõm một chút. Cho dù, coi như là thiên tài, cũng sẽ có lúc tạm thời không có linh cảm, nghỉ ngơi một chút là sẽ tốt hơn, nhưng không cần phải dùng men say để chuốc mê mình, đó là phương pháp mà người vô dụng dùng để trốn tránh." Nàng mặc dù biết mình không nên nói nhiều như vậy, nhưng nhìn thấy đã có người không thương thân thể bản thân mình, nên nàng đã không thể nhịn nổi.

"Ác? Nói vậy là nàng là đang quan tâm ta đó sao?" Hắn vươn tay, chậm rãi vuốt ve mặt của nàng.

Song Hỷ cảm giác được mình sắp hô hấp không được.

Khuôn mặt xinh đẹp dựa vào gần như vậy làm cho nàng cảm thấy ý loạn tình mê.

Thật là đẹp!

Nàng không thể thốt thành lời, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Tại sao? Chẳng lẽ......" Hắn nhẹ nhàng hôn chóp mũi khéo léo xinh xinh của nàng một chút, thanh âm khàn khàn khêu gợi hỏi: "Nàng đã yêu ta?"

Mới đầu tiên nàng còn bị mê hoặc bởi vẻ xinh đẹp quyến rũ của hắn, vẫn chưa phản ứng kịp theo lời nói của hắn, nhưng khi những lời này của hắn chậm rãi truyền đến lỗ tai, lại truyền tới trong não, nàng không nhịn được mở to hai mắt, vội vàng đẩy hắn ra.

"Không, suốt đời này ta cũng sẽ không yêu ngươi."

Nàng nói xong, dư âm vang vọng ở trong phòng, sau đó là hoàn toàn yên tĩnh, muốn nghe không rõ thật sự là chuyện rất khó.

Đột nhiên, một đôi tay bóp ở cổ của nàng, buộc nàng không thể không đối mặt hắn.

Nàng muốn lên tiếng kêu to, nhưng nhìn đến vẻ mặt âm lãnh đáng sợ giống như Dạ Xoa của hắn, nàng không thể thốt thành lời.

"Nàng nói gì? Nói lại lần nữa xem."

Nàng nào dám lặp lại một lần nữa chứ, hơn nữa nàng cũng không có biện pháp nói năng, bởi vì bàn tay bóp ở cổ nàng là thật kiên định, tràn đầy uy hiếp như vậy, chỉ cần tiếp tục dùng sức một cái, nàng nhất định chết chắc.

"Ta...... Ta......"

"Nàng cho là nàng rất đẹp sao? Ta làm sao có thể thích nàng? Hơn nữa cho dù nàng yêu ta đến thất điên bát đảo, ta cũng sẽ không thèm đón nhận nàng đâu.”

Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó buông tay ra, để cho nàng có thể đoạt được hô hấp ngắn ngủi.

Rõ ràng đã thấy cơ hội sống sót, nàng đáng lẽ nên thừa cơ hội này chạy trốn thật nhanh lên một chút, thế mà lại không thể khống chế được miệng mình bật thốt lên, "Dù sao ý định ban đầu của ta khi tới nơi này, chỉ là muốn bồi thường lại lỗi lầm của ta, không phải là tới nói chuyện yêu đương, chỉ cần ta trả đủ tiền, sẽ lập tức rời đi."

"Chẳng qua chỉ là trả tiền lại sao?"

Dung nhan xinh đẹp của hắn đóng lên một lớp băng lạnh lẽo, cho dù có phơi thật lâu dưới ánh mặt trời chiếu nóng cũng không thể nào làm hòa tan nổi, Song Hỷ biết mình lại chọc giận hắn.

"Nếu không thì sao?"

Mặc dù biết rằng lời nàng nói là sự thật, nhưng không hiểu tại sao, hắn lại tức giận ghê gớm.

Chẳng lẽ hắn một chút cũng không hề có một chút sức hút nào để có thể mê hoặc đầu óc nàng đến choáng váng hay sao?

Không phải lúc nào hắn cũng hài lòng đối với bề ngoài của mình, bởi vì vẻ bề ngoài có đôi chút giống nữ nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là dáng dấp của hắn sẽ xấu xí khó coi, hơn nữa hắn còn có tài hoa như vậy, những thứ này đều là điều kiện làm cho nam nhân hâm mộ, nữ nhân ái mộ, cũng là nguyên nhân mà khiến hắn luôn muốn gì là được đó.

Hiện tại tiểu nữ nhân này sao lại khác người là như thế nào? Lại còn nói nàng là bất đắc dĩ mới đến!

"Nàng phải biết rằng nếu như đi theo ta, là sẽ được hưởng dụng vinh hoa phú quý vô tận. Nếu ta ở trước mặt hoàng thượng giúp cha nàng nói tốt vài câu, cha nàng lập tức mà có thể trở thành tâm phúc của hoàng thượng đấy!"

"Đừng ăn nói lung tung, ngươi định chê cười ta ngu ngốc đấy! Ai mà không biết hoàng thượng hạ chỉ không cho phép ngươi khiêu vũ, chứng tỏ ngài ấy rất tức giận ngươi, làm sao có chuyện nghe lời ngươi nói cơ chứ?”

Hắn cười khẽ, một tay cuốn vòng sợi tóc vương vãi bên má của nàng, "Tiểu ngu ngốc, vừa muốn bắt nọn ta nói dối lại còn nói ta chê cười nàng ngu ngốc nữa à. Nàng ngốc đến mức cũng không biết mình nói chuyện mâu thuẫn ở chỗ nào sao?"

"Có sao?"

"Hoàng thượng không cho phép ta khiêu vũ, là bởi vì ta không nhảy cho ông ta xem, nên ông ta tức giận, nhưng nếu ta nhảy cho ông ta xem, nàng nghĩ xem, ông ta sẽ như thế nào?"

"Hừ! Đừng gạt ta , ngươi cho rằng ngươi to hơn so với hoàng thượng sao, mà có thể khống chế hắn?"

"Chuyện quốc gia đại sự thì không nhất định, bất quá nhưng mà nếu như ta có ý, giết chết một Huyện thái gia nho nhỏ thì chẳng có gì khó khăn cả?."

Song Hỷ dùng sức đem tóc mình từ trong tay của hắn đoạt lại, sau đó thở phì phò muốn bỏ đi, nhưng lại bị hắn kéo trở về.

"Không cho phép đi."

"Ta không nghĩ rằng lòng dạ của ngươi hư hỏng đến mức độ này, nếu sớm biết thì vừa rồi ta cũng không cần có lòng tốt an ủi ngươi, cứ để ngươi tự dìm chết mình trong men rượu đi. Kết quả là sao, kết quả là ngươi cư nhiên lại đem cha ta ra uy hiếp ta như vậy. Chẳng lẽ ta không thể không lấy ngươi làm chồng sao?"

Hắn lạnh lùng cười, "Ta vốn là không phải người tốt gì cả."

"Ngươi dĩ nhiên không phải." Nàng giận dỗi nên mới nói như vậy.

"Ta cũng không có nói sẽ cưới nàng."

"Ngươi nói cái gì?" Nàng mở to mắt, tức giận nhìn hắn chằm chằm, "Như thế cũng nói được sao? Nếu như ta muốn vinh hoa phú quý, ta đã sớm vào cung, ít nhất ta cũng có thể làm quý phi nương nương, tốt hơn nhiều so với việc làm tình nhân của ngươi, hơn nữa còn có người phục vụ, tôn kính. Cứ xem như cho là dáng vóc của ngươi vô cùng xinh đẹp thì đã sao? Một chút nam tử khí khái cũng không có, ta thích một mãnh nam có thể bảo vệ ta, để cho ta có cảm giác an toàn, chứ không phải loại Phượng Hoàng trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi."

Nói vừa xong, nàng dùng sức đẩy hắn ra, nổi giận đùng đùng định đi ra ngoài, cũng không thèm quay đầu nhìn lại, chứng tỏ rằng nàng đã không thèm còn gì để nói nữa.

"Ai cho phép nàng đi? Nàng trở quay lại cho ta, lại dám cùng ta mạnh miệng với ta à, ta cùng với nàng còn chưa......"

Không thèm để ý nhìn sau lưng truyền đến tiếng rống giận dữ sau lưng, Song Hỷ đã không còn muốn để ý quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên nam nhân vô lễ bá đạo này.

Bất tri bất giác đi tới cửa lớn, nàng ngơ ngẩn, nhìn dòng người nhộn nhịp qua lại, đột nhiên thật sự rất muốn về nhà thăm những đệ đệ muội muội của mình một chút.

Nghĩ thế, bước chân của nàng cứ thế đi ra ngoài như vậy.

Nàng không chú ý tới rằng sau lưng mình có một ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo nàng. Thấy nàng đi ra khỏi cửa, hai tay không nhịn được chậm rãi nắm chặt.

"Muốn đi thì cút đi, ta mới không cần." Mai Đan Thanh tức giận bỏ lại những lời này, đã quay đầu bỏ vào nhưng vẫn còn hung hăng trợn mắt liếc nhìn bóng lưng nàng biến mất trước mặt mình, dáng vẻ giống như là bị người mình thương yêu nhất phản bội, lần nữa lại quay trở lại trong phòng uống rượu giải sầu.

Trong miệng hắn không ngừng mắng nữ nhân kia không có lương tâm đó, nhưng càng làm cho hắn muốn mắng nhất chính là, tại sao mình lại thống khổ như vậy khi bị nàng cự tuyệt?

Hắn có thể dùng cách Bá Vương ngạnh thượng cung (chiếm đoạt) bởi hắn tin tưởng rằng đến cuối cùng rồi thì , nàng cũng sẽ vui vẻ mà thừa nhận: hắn có thể mang đến cho nàng sự sung sướng của cuộc hoan ái nam nữ mà trước nay nàng chưa từng biết đến, nhưng tại sao từ đầu đến cuối hắn lại giống như hổ giấy điên cuồng la hét lên uy hiếp, nhưng lại hạ thủ không được?

Cái gì, mãnh nam ư? Hắn cũng có thể rất mạnh mẽ nha! Nữ nhân nào sau khi cùng hắn lên giường với hắn mà không phải là luôn khen ngợi hắn mạnh mẽ có thừa!

Có lẽ để cho hắn hiện tại cảm thấy thống khổ như vậy, là do hắn không hề thật sự muốn nàng.

Nếu quả như thật sự muốn nàng, tìm được sự an ủi trên người nàng, hoặc ngược lại sẽ làm cho bản thân càng đau khổ hơn thì hắn đã không có cái cảm giác thống khổ như thế.

Đã nhiều năm như vậy, hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự thống khổ khi bị cự tuyệt mà không thể chiếm được.

Ác quỷ trong cơ thể mà hắn cho rằng đã biến mất từ lâu, dường như lại đang rục rịch chuẩn bị trỗi dậy, chờ hắn mềm yếu mà đột phá kiềm chế của hắn, một lần nữa phách lối cuồng vọng khống chế tất cả mọi thứ của hắn.

Tất cả những thứ này đều là bởi vì nữ nhân ghê tởm đáng ghét đó!