var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);
Tất cả mọi người đều rất hoang mang, vị nam tử thần bí này là ai? Nhưng Mai Đan Thanh lại hiểu rõ lai lịch của hắn hơn bất luận kẻ nào.
"Tại sao phải làm như vậy?" Mai Đan Thanh lạnh lùng chất vấn.
"Mặc dù đại điện này có nội cung cảnh vệ rất nghiêm ngặt, nhưng vẫn không làm khó được ta." Nam tử giống như không có chuyện gì xảy ra nói, sau đó lại tiếp tục cười nhạo nói: "Ta chỉ muốn giúp huynh mà! Huynh không hy vọng thấy người yêu của mình lúc chết phải thống khổ gào khóc chứ? Cho nên ta rất có lòng tốt nói với nàng rằng chỉ cần uống xong thuốc độc này thì khi chết cũng sẽ không đau đớn."
"Nguyệt, đưa giải dược ra đây."
"Ai nha! Làm gì mà dữ tợn vậy, huynh đệ chúng ta đã lâu như vậy không gặp mặt, huynh còn hung dữ với ta sao?"
Hắn đứng lên, cấm vệ quân bên cạnh Hoàng Thượng lập tức giơ đao lên vây quanh hắn, nhưng hắn chẳng những không hề sợ mà ngược lại dáng vẻ thong dong, ánh mắt từ đầu đến giờ chỉ nhìn chằm chằm vào Mai Đan Thanh.
"Nhị ca, sao huynh có thể thích nữ nhân ngốc nghếch như thế được chứ? Ta nói nàng nếu không muốn liên lụy đến huynh thì hãy uống thuốc độc này vào, như vậy lúc bị chém đầu sẽ không đau, hơn nữa cũng sẽ không để cho huynh phải khổ sở. Không ngờ nàng lại ngoan ngoãn đem độc dược uống vào thật, đúng là đần quá!"
"Nàng không phải là đần, nàng vì yêu ta."
"Nàng là đần."
"Nàng vì yêu ta."
"Nàng là đần."
"Nàng......"
Đột nhiên, Song Hỷ trong ngực Mai Đan Thanh lên tiếng, suy yếu nói: "Ta là đần, nhưng ta yêu chàng hơn."
"Song Hỷ, đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu nàng."
Trên mặt nam tử áo đen hiện lên một nụ cười, rất nhẹ, rất nhẹ, trong đôi mắt lóe ra một luồng ánh sáng lạnh khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo cả tim gan. Hắn chậm rãi đi xuống bậc thang, từng bước từng bước đi về hướng bọn họ.
Cấm vệ quân cũng không biết làm sao, chỉ có thể từng bước từng bước đi theo hắn, cẩn thận đề phòng hắn có cử động gì ngoài dự liệu.
Nam tử áo đen đi tới trước mặt Mai Đan Thanh, hai người bốn mắt giao tiếp, ánh lửa trong mắt bắn ra bốn phía.
"Chuyện tới nước này rồi mà ngươi còn cao ngạo như vậy, đây là dáng vẻ cầu xin người khác sao?"
"Ta biết nếu như đệ đã quyết tâm muốn giết một người thì cầu xin đệ như thế nào cũng vô ích."
"Ặc! Nhị ca, có vẻ huynh rất hiểu ta. Ta không thích nữ nhân này."
"Tại sao? Đệ không biết nàng, hơn nữa ta thích nàng là được rồi."
"Ai nói ta không biết nàng? Ngươi biết không, nàng dám cho rằng ta là kẻ bị bỏ rơi nên lấy hai cái bánh bao cho ta, chuyện này đối với ta mà nói thì thật sự quá mức nhục nhã.”
Mai Đan Thanh cảm giác được lửa giận càng thêm thiêu đốt điên cuồng, "Đệ nói cái gì?"
"Ta nói......"
"Song Hỷ có lòng tốt đưa bánh bao cho đệ ăn, đệ không biết có ơn nên báo thì thôi, lại còn muốn độc chết nàng!"
"Đúng vậy! Bởi vì nàng không nên đưa bánh bao cho ta."
"Nếu không thì phải làm gì?"
"Hắn nói hắn muốn ăn cá chép." Song Hỷ suy yếu chen vào, nói.
Hiện trường một trận gió lạnh lướt qua......
"Làm ơn đi, lúc đó, ở nơi đó làm gì có cá chép để ăn chứ?"
"Ta không cần biết, nàng có thể đến chỗ lớp băng nằm cầu xin mà! Nếu làm không được thì đừng học theo người ta giả vờ có lòng tốt."
Song Hỷ nghe đến đó, nước mắt không nhịn được rớt xuống.
"Ngoan, đừng khóc." Mai Đan Thanh vội vàng thương yêu dỗ dành.
"Nhị ca, huynh thật sự làm mất hết mặt mũi của nam nhân."
"Không cần ngươi quan tâm, chính đệ không nhận ra người nhà mình là tốt nhất. Đem độc dược cho ta đi!"
"Thế nào? Huynh không muốn giải dược sao?"
"Ta sẽ chết cùng nàng." Mai Đan Thanh dứt khoát kiên quyết nói.
Tất cả những người khác đều hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới trên thế gian này còn có tình yêu cùng sống cùng chết như vậy. Cũng đồng thời, trên mặt nam nhân mang mặt nạ màu bạc hiện ra vẻ thật lãnh khốc vô tình.
"Huynh nói cái gì?"
Đột nhiên, không khí bên người nam tử áo đen đột biến, tóc dài sau lưng bị một trận cuồng phong thổi loạn, tản mát ra một luồng tia sáng yêu dị giống như ác quỷ giáng thế.
Tất cả mọi người bị dọa sợ đến chết khiếp, vội vàng lui ngược về phía sau vài bước, ngay cả cấm vệ quân bao quanh hắn cũng đều nhanh chóng tránh thật xa, chỉ có Mai Đan Thanh mặt không sợ hãi.
"Không thể nào."
"Được, vậy ta trở về sẽ tự sát."
Mai Đan Thanh ôm lấy Song Hỷ gần như lâm vào hôn mê, chuẩn bị rời đi, lại thấy một bóng đen nhanh hơn chặn lại đường đi của hai người.
"Không thể."
"Cút đi! Rốt cuộc đệ là ca ca hay ta là ca ca?"
"Ta nói không cho phép, ta không cho phép huynh chết."
"Đệ nghe kỹ cho ta, đệ hãy chuẩn bị trên thế gian này ít hơn một huynh đệ đi!" Mai Đan Thanh ném lại một câu tàn nhẫn.
"Huynh thực sự vì nữ nhân ngốc nghếch này hy sinh tình thân thủ túc (tình thân như tay chân) của huynh đệ chúng ta sao?” Nam tử áo đen rống giận.
"Ngươi thật sự vì muốn biểu hiện loại tình thân như thủ túc này mà xuống tay giết chết nữ nhân của ta sao?" Mai Đan Thanh tức giận gầm nhẹ đáp lại
Hai người giống như hai con hổ giằng co không ai nhường ai, mắt thấy có lẽ sẽ chém giết lẫn nhau đến nơi.
Đột nhiên, Song Hỷ nhẹ nhàng kéo một tay áo của Mai Đan Thanh, "Không sao, đừng gây gổ nữa!"
"Ta không cần nàng nói nhiều." Nam tử áo đen không cảm kích, quát bảo nàng ngưng miệng.
Tròng mắt Mai Đan Thanh lạnh lẽo, ôm Song Hỷ muốn rời đi, nhưng lại bị nam tử áo đen ngăn trở lần nữa, "Chờ một chút."
"Không cần nói, nàng chết, ta sẽ chết."
"Huynh!"
"Ta nói được làm được." Cảm giác được thân thể người trong ngực càng lúc càng lạnh như băng, hô hấp càng lúc càng suy yếu, Mai Đan Thanh đang đánh cuộc.
Cũng vì bởi hiểu rõ tiểu đệ của mình, cho nên hắn mới có thể liều lĩnh cùng đệ mình đánh cuộc một lần.
Hy vọng là dùng đúng cách, bằng không, hắn chết cũng không sao, nhưng Song Hỷ......
Nam tử áo đen hừ lạnh một tiếng, "Được rồi! Nể mặt nàng ta là người đầu tiên đưa bánh bao cho ta ăn, ta cũng không so đo cùng huynh nữa, đem nàng trở về ngủ một giấc ngon là tốt thôi."
"Đợi đã, cái gì ngủ một giấc? Giải dược đâu?"
"Ta thật sự không hạ độc, chẳng qua chỉ tặng cho nàng thuốc an thần ngủ ba ngày ba đêm. Tốt lắm, thật là nhàm chán, ta muốn đi tìm những người khác để đùa tiếp đây."
Nói vừa xong, nam tử áo đen liền tiêu sái sử dụng khinh công rời đi, còn để lại một đống người ngu ngơ nhìn chằm chằm vào trời xanh, than thở: Thật là một cao thủ thần bí võ công cao cường!