Mị Ảnh

Chương 969: Trước giai đoạn thành thục

 
Thời gian ba ngày, cường giả kéo tới càng lúc càng nhiều, Nghệ Phong dùng lực nhận biết cường đại của mình đảo qua một lượt, không khó phát hiện một ít khí tức ẩn hiện đang dâng trào, điều này khiến cho đáy lòng Nghệ Phong càng thêm cảnh giác.
Trên các ngọn núi lớn, rốt cuộc có người không nhịn được, một bóng người đầu tiên từ trên đỉnh núi bay nhanh xuống, chạy đi như bay hướng về phía khu vực Kim Ưng Tông.
Phụt…
Ngay trong ánh mắt chăm chú của mọi người, một tiếng hộc máu vang lên, tựa như tiếng sấm sét, nguyên bản cường giả Vương cấp vừa bay nhanh đi, cư nhiên bị đối phương đánh một chưởng cực mạnh tiêu diệt, thi thể rơi xuống từ hư không, đập trên mặt đất tạo thành mấy hồi rung động.
- Người tới gần một bước, giết!
Một câu gầm lên vang vọng hư không, thanh âm như sấm sét khiến mọi người kinh sợ, nguyên bản có vài võ giả định bước ra một bước lập tức thu hồi cước bộ, trong mắt lộ vẻ kinh khủng nhìn xuống thi thể huyết nhục không rõ ràng trên mặt đất.
Trưởng lão Tôn giả của Kim Ưng Tông, ba người lấy đủ ba vị trí bao quá nhất trên hư không, điều chỉnh khí thế bao trùm cả khu vực, phát hiện tiêu diệt bất kể ai xâm nhập vào phạm vi thế lực của mình. Hành vi bá đạo như vậy khiến những ánh mắt nhìn về phía Kim Ưng Tông cực kỳ bất mãn.
Ba vị trưởng lão Kim Ưng Tông nhìn các võ giả trên những đỉnh núi không ngừng bước tới, hừ lạnh một tiếng, ba đôi mắt ưng đảo qua bốn phía.
Trong lòng ba vị trưởng lão cũng mười phần bất đắc dĩ, cũng không biết là ai rải tin tức này ra ngoài, chỉ trong thời gian ngắn đã lan tràn kinh khủng, từ linh khí cấp thấp cho tới linh khí cấp cao, thậm chí còn truyền ngôn thành thần khí xuất hiện.
Tốc độ lời đồn nhảm lan ra cũng đồng nghĩa với tốc độ võ giả kéo tới đây không ít, ít nhất những thế lực tại xung quanh sơn mạch nào sợ rằng đều đã biết. Đạo đạo khí tức dâng trào cuồn cuộn nói cho ba người biết, có rất nhiều thế lực đều muốn đạp thêm vào một cước. Đồng dạng, đạo đạo khí tức mờ mịt kia chứng minh thực lực chủ nhân nó, cũng cho bọn họ biết lần này hung hiểm ra sao. Nếu muốn bảo trụ huyết tinh quả, sợ rằng tương đối phiền phức.
- Kháo… Nếu như biết là ai rải tin tức, Kim Ưng Tông nhất định bầm thây hắn vạn đoạn.
Vị Tôn cấp dẫn đầu thầm mắng to một tiếng tức giận trong lòng, hận đối phương nhập vào xương tủy.
- Thiết trưởng lão, Tiễn trưởng lão, chú ý những lão gia hỏa này, có người xuất thủ, trực tiếp ngăn lại, huyết tinh quả nhiều nhất còn một canh giờ là thành thục. Trong khoảng thời gian này không thể có sai lầm.
Tôn cấp dẫn đầu trầm giọng nói.
- Kim trưởng lão yên tâm!
Tuy rằng hai Tôn cấp kia hứa hẹn, thế nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng, bọn họ cảm giác được càng lúc càng có nhiều khí tức tập trung lên ba người bọn họ.
Kim trưởng lão hiển nhiên cũng nhận thấy được rất nhiều khí tức tập trung trên người mình, hắn tiến lên một bước, khom người thi lễ nói:
- Kim Ưng Tông đang có việc ở đây, còn hi vọng mọi người cấp cho một cái phương tiện.
- Xuy xuy… Kim trưởng lão có phải quá tham rồi, thứ tốt nghĩ mình ngươi chiếm lấy, mấy người chúng ta đây có phải đến coi không một hồi, ngươi hỏi mọi người một chút xem có đồng ý không?
Cùng với một tiếng cười âm trầm, một câu nói từ trên một đỉnh núi lay động truyền ra, một câu nói này lập tức chiếm được mọi người ủng hộ, nguyên bản nhiều người bị ba người kia xuất thủ dọa cho chấn động, lúc này lại một lần nữa xuẩn động.
Lời nói vừa rồi khiến sắc mặt ba người Kim Ưng Tông biến thành cực kỳ khó coi, ba người hít sâu một hơi, Kim trưởng lão tiến lên một bước, nói:
- Các vị suy nghĩ quá nhiều, nơi này cũng không có linh khí xuất thế.
- Xuy xuy… Linh khí xác thực không có, thế nhưng thánh quả lại không sai, vị đồ đệ của ta vừa lúc không có dược vật đề cao thiên phú, vì đồ đệ yêu của mình, ta cũng muốn tranh đoạt một phen. Nguồn: https://truyenfull.vn

Tại trên đỉnh một ngọn núi khác cũng truyền lên một đoạn âm thanh, những lời này khiến mọi người cùng gật đầu nhận thức, cho dù chính mình không dùng tới, cũng có thể cho hậu bối dùng, loại thánh quả có thể thay đổi thiên phú, chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Đã đụng tới rồi, nếu như còn bỏ qua, sau này để hận tới suốt đời.
Nghe lời này làm nổi lên đạo đạo thanh âm, sắc mặt đám người Kim Ưng Tông trở nên cực kỳ khó coi, nhìn đám võ giả đang xuẩn động, Kim Ưng Tông quen xử xử bá đạo rất muốn giết hết tất cả, thế nhưng cũng minh bạch, nếu bọn họ chủ động xuất thủ trước, sẽ tự đẩy mình vào thế chống lại tất cả mọi người, Kim Ưng Tông hiện tại xác thực là trận doanh cực mạnh trong số này, nhưng tiền đề là không lọt vào vây công.
- Xem ra, lần này muốn có được thánh quả, sợ rằng không thiếu một hồi gió tanh mưa máu.
Trong mắt Kim trưởng lão chớp hiện hàn quang.
- Kim trưởng lão, bảo vật dành tặng người có duyên, Kim Ưng Tông bá đạo giữ lấy như vậy, sợ là mọi người cũng không cam lòng, ha ha, thực lực Kim trưởng lão xác thực mạnh, thế nhưng muốn ngăn trở chúng ta, sợ là không có khả năng.
Một thanh âm âm trầm mang theo cả uy hiếp.
Một câu nói này, nhất thời khiến bốn phía nháo lên một mảnh những tiếng động.
- Đứng vậy! Kim Ưng Tông mạnh thì mạnh, thế nhưng còn có thể chống đỡ được mọi người ở đây không?
- Đúng! Nếu như Kim Ưng Tông đã chiếm lấy địa phương, cùng lắm thì ào lên, trước giết chết bọn họ rồi nói.
- Đã sớm nhìn Kim Ưng Tông không vừa mắt rồi, ngày hôm nay vùa lúc giết chết mấy tên đệ tử bọn hắn, một người là đủ, hai người là lãi rồi.

Mỗi một câu một lời khiến mọi người Kim Ưng Tông thêm biến sắc, ánh mắt hung hăng quét về phía mấy lão giả hỏa trên những ngọn núi, thế nhưng đám võ giả vẫn đang ùn ùn xuẩn động muốn đánh về phía Kim Ưng Tông khiến trong lòng mọi người Kim Ưng Tông dâng lên một hồi tim đập gấp gáp.
Nếu như những người này thực sự kéo đến cả, tất nhiên toàn bộ người Kim Ưng Tông đều phải ngã xuống. Tuy rằng Kim Ưng Tông muốn dùng thánh quả bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú, thế nhưng nếu vì vậy mà phải trả giá đắt, cho dù có được thánh quả, cũng là thiệt hại nặng nề.
Mọi người từng bước tới gần, khiến Kim trưởng lão hít sâu một hơi, chung quy đành chịu thua:
- Nếu như vậy, ta đây đưa ra một kiến nghị, Kim Ưng Tông ta nguyện ý phân chén canh với mọi người, nếu như không muốn, Kim Ưng Tông ta cũng không phải tùy ý khi dễ.
Nói đến đây, Kim trưởng hừ lạnh một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm đám võ giả đang cách gần bọn họ nhất, khí thế bức tới, rất có ý tứ lập tức xuất thủ.
- Xuy xuy… Nói nghe một chút, lão hủ thấy vui, nói không chừng sẽ đứng ở bên Kim Ưng Tông các ngươi.
Một thanh âm từ trên đỉnh một ngọn núi truyền tới, theo tiếng cười đầy âm hiển, hiển nhiên không có mấy tình cảm tốt với Kim Ưng Tông.
Ánh mắt Kim trưởng lão quét về phía một ngọn núi, mười phần sát ý, hít sâu một hơi:
- Phát hiện có sáu thánh quả, Kim Ưng Tông ta chỉ cần bốn, còn lại tùy ý các vị, thế nào?
- Ha ha… Kim Ưng Tông thật ra tính toán rất hay, một người độc chiến hơn phân nửa, những người chúng ta đây chiến phần nửa non, ngươi hỏi chút xem mọi người đồng ý sao?
Thanh âm châm chọc truyền ra từ các phương hướng, kiến nghị này hiển nhiên khiến tất cả mọi người đều tức giận không đồng tình.
- Ba quả!

Sắc mặt Kim trưởng lão khó coi, căn răng nói.
- Các vị, miệng Kim Ưng Tông quá lớn, lòng người không đủ, trước hay cứ giải quyết bọn họ đi, sau đó chúng ta chậm rãi chia nhau.
Những tiếng thanh âm kia lại một lần nữa vang lên.
- Hai quả!
Kim trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm tới một ngọn núi, sát ý sắc bén, cắn răng nói ra giới hạn của mình:
- Kim Ưng Tông ta phát hiện ra thánh quả, nếu như các vị vẫn không đồng ý, Kim Ưng Ta nguyện ý liều mạng đổ với các vị một trận.
Nghe được câu này, mọi người thoáng an tĩnh lại, tuy rằng bọn họ tự tin có thể nuốt chửng Kim Ưng Tông, thế nhưng đối phương bật lại cũng không phải nói chơi, cho dù có thể chém giết được Kim Ưng Tông, bọn họ cũng sẽ phải trá giá không nhỏ, dù sao bảo vật so với tính mệnh, khẳng định tính mệnh vẫn đáng giá hơn.
- Như vậy, một lời đã định!
Rốt cục, vài đạo khí tức mờ mịt ẩn trong những ngọn núi đồng thời vang lên, nhất định phân phối như vậy.
Kim trưởng lão nghe thế, lúc này sắc mặt mới hơi hòa hoãn xuống, tuy rằng không có tình huống trong dự liệu, thế nhưng có thể thu về hai quả cũng không tồi. Chỉ cần chọn hai đệ tử thiên phú tốt cho sử dụng, sau này Kim Ưng Tông có thể xuất ra thêm hai Tôn cấp.
Đáng tiếc a, sáu quả chỉ có thể thu về được hai, trong lòng Kim trưởng lão không nhịn được một trận đau xót, thầm hận người rải lời đồn kia tới trăm nghìn lần.
Nhưng thật ra Nghệ Phong nghe dạng phân phối này lại hơi nhíu mày, hắn cũng không định cho Kim Ưng Tông có được chỗ tốt.
- Nghiêm Thành tôn giả, chờ chút nữa chúng ta xuất thủ cướp giật hai khỏa thánh quả của Kim Ưng Tông.
Nghệ Phong thấp giọng nói.
- Không phải bốn khỏa kia?
Nghiêm Thành sửng sốt, nghi hoặc nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Bốn khỏa kia có quá nhiều người tranh đoạt rồi, muốn cướp được từ trong tay bọn họ là rất khó, chẳng bằng đặt chủ ý tới trên người Kim Ưng Tông, có được hai khỏa này việc chữa trị ám tật cho quái lão đầu cũng không thành vấn đề rồi, mục đích chuyến này đã đạt được.
Liễu lão ở một bên cũng gật đầu nói:
- Đúng như thế sẽ nhiều cơ hội hơn, Kim Ưng Tông tuy rằng mạnh, nhưng trong hỗn chiến thì càng khó hơn. Cướp trong tay bọn họ cũng không sợ lọt vào vây công, thậm chí có người còn ước thấy được một màn như vậy. Chỉ bất quá, bốn thánh quả a, đáng tiếc!
Nghe được Liễu lão nói, Nghệ Phong cười cười nói:
- Người cũng nên biết đủ, nếu nhưng mạng không còn, thu được bảo vật tốt đến mấy cũng không dùng được. Huống chi, cũng không phải không có một tia cơ hội, chỉ cần bọn họ tranh đấu không sai biệt lắm, nói không chừng chính là cơ hội của chúng ta.
Nghe được Nghệ Phong nói như thế, Liễu lão cũng cười cười, chẳng ôm quá nhiều hi vọng với những lời này của Nghệ Phong, đối phương không sai biệt lắm, phỏng chừng chính mình cũng đấu với Kim Ưng Tông không sai biệt lắm. Thực lực Kim Ưng Tông dù sao vẫn mạnh hơn bên này một bậc.
- Liễu lão, chờ chút nữa phải nhìn ngài rồi, khi trưởng lão Kim Ưng Tông lấy được thánh quả, ngài ngăn cản hắn, tuyệt không cho hắn chạy.
Trong ba người, thực lực Liễu lão mạnh nhất, có thực lực Tôn cấp tứ giai, tuy rằng vẫn kém Kim trưởng lão một bậc, thế nhưng ngăn cản hắn một đoạn thời gian lại không thành vấn đề.
- Thiếu gia yên tâm, ta biết làm thế nào!
- Được! Chờ chút nữa thu được thứ đó vào tay, không cần ham đấu với đối phương, trực tiếp trốn đi là được, lưu lại nơi này càng lâu càng nhiều nguy hiểm.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Nghe được Nghệ Phong nói, Liễu lão cười khổ một tiếng, thật hi vọng được như lời Nghệ Phong nói, đoạt được thứ đó rồi lập tức rời đi. Thế nhưng nhớ tới lời dặn của lão thiếu gia, hắn cũng không ôm hi vọng Nghệ Phong làm được như vậy.
Hắn vẫn nhớ lão thiếu gia nói, Nghệ Phong hận Kim Ưng Tông thấu xương. Lấy tính cách Nghệ Phong, nhìn thấy cừu nhân sẽ dễ dàng rời đi được sao?