Mị Ảnh

Chương 896: Vấn đề của Long Thiên

 
Giữa lúc ánh mắt toàn bộ mọi người đế đô đều tập trung tại Nghệ phủ và Thượng Quan phủ, trong một cung điện xa hoa tại hoàng cung, hai người Nghệ Phong và Tam hoàng tử Long Thiên mỗi người ôm một bình rượu, rất không hình tượng dang chân ngồi trên thảm, cười nói và chè chén say sưa.
Hai thị nữ đứng kế bên chưa khi nào thấy bệ hạ lại mất hình tượng như vậy, hoàn toàn giống như mấy gã bình dân đầu đường hay làm. Các nàng chỉ biết nhìn sang phía khác, không dám nhìn về phía Long Thiên đang dang chân ngồi ngay trên nền đất.
Trong lòng các thị nữ, bệ hạ là nam nhân uy nghiêm và cao nhã. Hiện tại thấy được một màn đối lập hoàn toàn với hình ảnh trước nay, loại kết quả này không biết là tốt hay xấu nữa!
Đồng dạng, những thị nữ cũng rất hiếu kỳ với Nghệ Phong, người khiến bệ hạ thay đổi hình tượng hoàn toàn như vậy. Tuy rằng bọn họ cũng từng nghe nói qua Long Thiên bệ hạ từng kết nghĩa huynh đệ với một người, đồng dạng cũng là Đế quân, nhưng thật không ngờ quan hệ của hai người lại tốt đến tình trạng này.
- Vừa trở về liền đập đi một cửa hàng của người ta, dọa cho gia tộc Thượng Quan phải run rẩy. Ta chỉ biết, ngươi không thể trở về một cách an bình.
Long Thiên mắng to.
Nghệ Phong nhấp một ngụm ruowuk, nói:
- Đây không phải bản thiếu tìm bọn họ gây phiền phức, là tự bọn họ tìm ta gây phiền phức.
- Phi!
Long Thiên nghe được Nghệ Phong nói, không nhịn được tiếp tục mắng to:
- Ai nghĩ đến ngươi đường đường là Đế quân còn chạy tới một tiểu điếm làm chi, nếu bọn chúng sớm biết là ngươi, còn dám động tới ngươi sao!
Nghệ Phong cười to, nói:
- Ta cũng không thể vào cửa hàng nhà người ta, liền hô lớn "ta là Nghệ Phong, các ngươi đều tránh hết cho ta". Kháo, nếu như thật là vậy, bọn họ còn cho ta là thằng điên, ngay cả cửa điếm cũng không cho bước vào.
- Ha ha!
Long Thiên cười to, nói:
- Đây đúng là một vấn đề, xem ra là do hai lão già Lưu Mộc và Thượng Quan tự gieo gió gặt bão.
Hai người thị nữ ở kế bên nghe chuyện, càng ngồi nghiêm chỉnh không dám động đậy, ngay cả thở cũng không dám thành tiếng, các nàng có khi nào nghe Long Thiên mắng gia chủ Thượng Quan, bình thường đều rất khách khí đối đãi với hai người.
- Có điều Nghệ Phong, ngươi sẽ không vì chuyện này tới gia tộc Thương Quan gây phiền phức chứ?
Long Thiên hoài nghi nhìn Nghệ Phong.
Đảo mắt một cái, Nghệ Phong bất đắc dĩ nói:
- Bản thiếu còn không buồn chán như vậy! Lần này trở về chủ yếu muốn đi học viện Trạm Lam có một số việc, nếu không trùng hợp bị người nhà Thượng Quan chọc phải, ta cũng không định báo cho các ngươi biết ta đã trở về.
Nghe được Nghệ Phong nói, Long Thiên thở dài một hơi, cười mắng:
- Lời này ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng, trở về đế đô ngay cả anh em kết nghĩa này cũng không buồn gặp! Có điều, gia tộc Thượng Quan nghe được những lời của ngươi, hẳn cũng thở phào một hơi dài!
- Ha ha! Chỉ dọa bọn họ chút thôi, miễn cho đám hoàn khố thêm phá phách!
Nghệ Phong tà ác nói.
- Gia tộc Lưu Mộc là ai? Vì sao ta chưa từng nghe nói trước đây?
- Dọa bọn họ cũng tốt! Những người này từ khi trẫm đăng cơ cho tới nay, cả đám đều không coi ai ra gì, nghĩ đến có bài học lần này sẽ biết thu liễm một chút. Về phần gia tộc Lưu Mộc, năm đó chỉ là một tiểu gia tộc, bị ta dùng thủ đoạn nâng đỡ lên nhằm duy trì cân đối của đế đô. Dựa vào ta, mơ hồ có xu thế tấn cấp đại gia tộc trong đế đố, thế nên mới có chút điểm càn rỡ với ngươi.
Long Thiên lơ đễnh cười.

Hắn không có hứng thú với chuyện xích mích giữa Nghệ Phong với hai nhà Thượng Quan và Lưu Mộc, nhưng hiện tại cũng cảm giác dễ dàng, dù sao đế đô được an bình là do thủ đoạn của hắn dựng lên. Nếu như Nghệ Phong thực muốn tìm tới gia tộc Thượng Quan gây phiền phức, đế đô rất có thể lâm vào hỗn loạn. Lúc này hắn đang tranh đấu gay gắt với đại hoàng tử, chuyện hỗn loạn tại đế đô là không nên.
Có điều, những người đầu nhập vào hắn, theo địa vị lớn mạnh, cả đám đều không coi ai ra gì, mượn Nghệ Phong gõ một chút làm cảnh tỉnh cũng hay.
- Nghệ Phong, nếu ngươi không ngại có thể giải quyết bớt mấy tên đệ tử đại gia tộc này? Dù sao ngươi có làm thịt người ta đi nữa, cũng không ai dám nói cái gì.
Long Thiên cười ha ha nói.
- Cút!
Nghệ Phong nhịn không được mắng to, hắn tự nhiên hiểu được ý tứ của Long Thiên.
- Bản thiếu còn không buồn chán tới mức đó, ngươi muốn chỉnh bọn chúng, tự ngươi đi làm là được rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hai thị nữ hầu hạ bên cạnh, nghe được hai người nói về đám quý tộc tại đế đô một cách hời hợt, các nàng không tránh khỏi kinh hãi, chớp mắt cũng không dám, thậm chí có người đã toát mồ hôi lạnh. Có một số việc, với cấp độ của các nàng không phù hợp để nghe.
Long Thiên đồng dạng trừng mắt liếc Nghệ Phong:
- Ngươi nói thì nhẹ, nếu ta dễ dàng làm được, còn sợ bọn chúng không nghe lời sao? Làm chức hoàng đế này, ngược lại không được tự do như trước, làm việc gì đều phải nghĩ tới tiền căn hậu quả.
Nghe Long Thiên oán giận, Nghệ Phong thiếu chút cười thành tiếng:
- Ngươi đã không muốn làm hoàng đế, vậy cho đại hoàng tử làm, nghĩ đến hắn sẽ rất thích.
Nghe lời kiến nghị không chút chân thành của Nghệ Phong, Long Thiên liền cầm bình rượu đáp qua, nói:
- Nếu như tặng ngôi vị hoàng đế cho hắn, ta chết lúc nào cũng không biết.
- Ngươi không muốn thoái vị, lại kêu làm hoàng đế không vui, ngươi không cảm thấy mình quá dối trá sao?
Nghệ Phong xem thường nhìn Long Thiên, người này lúc nào cũng giả bộ, làm như thiếu nợ ai đó không bằng.
- Hắc hắc!
Long Thiên cười hai tiếng, lại nhớ tới cái gì, quay sang Nghệ Phong hỏi:
- Thiếu tông chủ Thánh Âm Tông là nữ nhân của ngươi?
Nghệ Phong đứng lên, với lấy khăn do một thị nữ đứng kế bên chuẩn bị sẵn, lau đi rượu vương trên người, đưa lại cho nàng ta rồi nói:
- Các ngươi đều lui xuống đi!
Sắc mặt các nàng hơi khó khăn, nhìn sang Long Thiên thấy bệ hạ không có biểu thị gì, lúc này mới do dự, khom người thi lễ ròi cáo lui ra ngoài.
Nghệ Phong ngồi trên long ỷ của Long Thiên, nghịch ngợm đầu rồng trên đó, nói:
- Đúng vậy! Nàng là nữ nhân của ta!
Long Thiên nghe được chính miệng Nghệ Phong thừa nhận, cũng cảm thấy đau đầu, xoay người đứng dậy, nhìn thẳng Nghệ Phong nói:
- Một bên là nữ nhân của ngươi, một bên là anh em kết nghĩa với ngươi, ngươi muốn trọng sắc khinh bạn hay trọng bạn khinh sắc?
- Lời vô ích, bản thiếu tự nhiên trong sắc khinh bạn. Ngươi là một nam nhân, bản thiếu không quản ngươi sống hay chết!
Nghệ Phong nói ra không chút nghĩ ngợi.

Nghe được những lời này của Nghệ Phong, Long Thiên thiếu chút nữa tức giận tới thổ máu, bắt lấy ấn chương trên bàn, hung hăng ném về phía Nghệ Phong:
- Kháo…
- Hắc hắc! Có điều ta rất hiếu kỳ, vì sao ngươi thông đồng với Tĩnh Vân Tông?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Long Thiên giải thích, nói:
- Ngươi nghĩ ta nguyện ý sao? Chỉ vì lực lượng hoàng thất bị đại ca ta dẫn đi phân nửa, căn bản không thể trấn áp toàn bộ phạm vi đế quốc. Vì tránh cho đế quốc khác thừa dịp chúng ta nội loạn rồi đánh chủ ý với Trạm lam, thế nên không còn cách nào khác phải hợp tác với Tĩnh Vân Tôn, mục đích là uy hiếp các đế quốc xung quanh. Dù sao thực lực Tĩnh Vân Tông cũng không thua hoàng thất.
Nghe được những lời này của Long Thiên, Nghệ Phong vẫn hiếu kỳ:
- Hoàng thất các ngươi thuộc hàng thế lực nào? Ngày trước tại đế đô, một tên Vương Cấp đã có thể khuấy đảo! Hình như hoàng thất cũng không mạnh!
Long Thiên trợn mắt nhìn Nghệ Phong, nói:
- Trước kia khi đế quốc Trạm Lam ở thời kỳ toàn thịnh, hoàng thất chỉ có thể tính như một thế lực nhất lưu trên đại lục. Tuy rằng đế quốc có lãnh thổ rộng lớn, thế nhưng cũng không cường đại giống như tưởng tượng. Ít nhất Thánh Âm Tông và Tĩnh Vân Tông đều có thực lực không thua kém hoàng thất. Tuy rằng một Vương Cấp đứng trước hoàng thất sẽ không là gì, thế nhưng khi đầu nhập vào một hoàng tử sẽ trở thành áp lực lớn lao. Giống như gia tộc Thượng Quan, được xưng là đại thế giai của đế quốc, nhưng số Vương Cấp tuyệt đối không quá năm người. Năm Vương Cấp trước mặt hoàng thất cũng không tính là gì! Thế nên năm đó khi phụ hoàng còn tại vị, mặc dù hai vị đại ca của ta đã nhét hết hai phần ba thế lực đế đô vào trong túi, thế nhưng vẫn không dám bức vua thoái vị. Đơn giản là thế lực đứng phía sau phụ hoàng có thể đơn giải phá hủy lực lượng của bọn họ!
- Đã như vậy! Vì sao năm đó hoàng đế Trạm Lam không chịu định một hoàng tử, giao quyền hoàng thất lại cho hắn, các ngươi căn bản không có tiền vốn tranh đấu, cũng tránh cho huynh đệ tương tàn!
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
- Nào có đơn giản như vậy, quy củ tổ tông lưu lại, cho đế quốc Trạm Lam tồn tại lâu dài, thế lực hoàng thất không thể tham dự vào chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mà bắt các vị hoàng tử phải tự thi triển bản lĩnh tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, điều này giúp chọn lọc một vị hoàng tử tài trí nhất ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Long Thiên giải thích.
Lúc này Nghệ Phong mới bừng tỉnh, vì sao lúc đó ba vị hoàng tử tranh đấu lợi hại như vậy, hoàng thất Trạm Lam lại không hề biểu thị chút nào.
- Hiện tại, qua việc hoàng thất chia rẽ, thế lực đạt tới trình tự gì?
Nghệ Phong hỏi.
- Khi vừa mới chia rẽ, nhiều nhất đạt được thế lực nhị lưu, hiện tại được ta gây dựng phát triển, nhiều nhất đạt được thế lực ngụy nhất lưu.
Long Thiên cười khổ, áp lực trên ngôi vị hoàng đế của hắn rất lớn.
- Không tồi a! Trong khoảng thời gian ngắn đã khôi phục lại phần lớn nguyên khí!
Nghệ Phong đối với thủ đoạn của Tam hoàng tử, hắn cực kỳ kính nể.
- Ha ha! Nếu cứ tiếp tục phát triển với tốc độ này, ta tự nhiên không lo lắng. Vấn đề còn có hai đại ca của ta như hổ rình mồi, Thánh Âm Tông lại đứng ở phía bên kia! Nếu như tranh đấu, hai bên lưỡng bại câu thương.
Long Thiên có chút bất đắc dĩ.
- Được rồi! Nhà ngươi đừng có ngồi một chỗ kêu khổ, ta sẽ không giúp bên nào, các ngươi tự dùng bản lĩnh của mình đi! Có điều, ta nhắc nhở ngươi, Tĩnh Vân Tông đứng về phía ngươi cũng không phải chuyện gì tót, đến lúc đó đừng bị nó ăn mất.
Nghệ Phong trắng mắt nói với Long Thiên.
Long Thiên nghe được Nghệ Phong nói, hắn gật đầu:
- Điều này ta biết, tự nhiên sẽ chú ý. Có điều, ta rất bội phục đại ca của ta, hắc hắc, cư nhiên dám hợp tác với Yêu Hậu, lẽ nào hắn không sợ xương cốt của mình cũng bị ăn hết không còn.
Nghe được Long Thiên nói, Nghệ Phong cũng rất đồng tình với đại hoàng tử. Công lực Yêu Hậu cường đại hơn Thi Đại Nhi không chỉ một hai lần, hợp tác với nữ nhân yêu dị này, thật đúng là cần có can đảm lớn, ít nhất Nghệ Phong không dám dễ dạng đụng tới nữ nhân yêu diễm đó.
- Được rồi, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi?
Long Thiên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong sửng sốt, thầm nghĩ không có chỗ nào đắc tội Long Thiên, vì sao bộ dáng đối phương như muốn giết người thế kia.
- Chuyện gì?
- Ngươi nói cho ta biết, ngươi và Điệp phi Điệp Vận Du rốt cuộc có quan hệ gì?
Long Thiên như muốn ăn thịt uống máu Nghệ Phong.
Đáy lòng Nghệ Phong vướng mắc khó chịu, nhìn ánh mắt của Long Thiên, hắn cũng không nhịn được thấy ớn lạnh.
- Cái kia, huynh đệ a. Ngươi không cảm thấy ánh trăng bên ngoài rất sáng sao? Ra bên ngoài một chút đi!