Nghe Phong Khiếu nói những lời này, khóe miệng Nghệ Phong cong lên lộ chút khinh thường. Vừa rồi có thể khiến ngươi bị thương, vậy hiện tại cũng có thể.
Sau khi Phong Khiếu nói xong, sắc mặt bỗng nhiên biến cực kỳ bình tĩnh. Lợi kiếm trong tay lướt qua từng đạo quỹ tích ở trên hư không. Tất cả quỹ tích lại không biến mất. Ở phía trên không gian hiện lên từng đạo quang màu. Sau đó những quang màu giống như đã bị dẫn dắt. Từng đạo bắt đầu tập trung lại. Chỉ một lát sau, một vòng tròn hình thành trên hư không.
Sau khi vòng tròn này được hình thành, Phong Khiếu không dừng lại. Hắn vẫn vung lợi kiếm. Trong vòng tròn màu sắc rực rỡ vốn trống trơn, bắt đầu xuất hiện từng đạo năng lượng dưới dạng lưới.
Khi toàn bộ năng lượng lưới che kín bên vòng tròn trong, gió vốn gào thét trong hư không, trong nháy mắt toàn bộ trở nên yên lặng. Trong toàn bộ Tàng Hoa Các yên tĩnh khác thường. Không khí có vẻ cực kỳ trầm trọng. Cho dù hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Tất cả điều này, khiến tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Phong Khiếu. Không thể tưởng tượng được không ngờ hắn có thể thay đổi toàn bộ môi trường Tàng Hoa Các.
Sau khi Thi Đại Nhi và Thủy Nhược Vân thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt hai người đều lộ vẻ ngưng trọng. So với người khác, các nàng rõ ràng hơn về lai lịch Phong Khiếu, hắn vượt xa hơn nhiều so với ngũ giai bình thường.
Tuy nhiên giống như vậy, nhìn vẻ mặt Nghệ Phong vẫn bình tĩnh, các nàng không lo lắng. Nam tử trước mặt này nói quen thuộc, nhưng lại không quen thuộc. Cũng không ai biết hắn sẽ mạnh tới mức nào!
Không khí xung quanh dưới sự điều động của Phong Khiếu, càng lúc càng trở nên trầm trọng. Toàn bộ Tàng Hoa Các im lặng khiến người ta có cảm giác áp lực.
Vẻ mặt Nghệ Phong vốn bình thản, khi cảm giác được hắn hít thở không thông, rốt cục đã trở nên nghiêm túc. Trên ngón tay Nghệ Phong, từ từ hiện ra vài đạo hào quang màu lam. Vài đạo hào quang màu lam hóa thành mấy điểm, dừng ở phía trên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nguyên hồn trong thức hải khống chế hồn lực rời tới tập trung về phía trên lam điểm. Hồn lực hóa thành một một sợi tơ phát ra, nối hai điểm một lại với nhau. Rất nhanh, lại một Lục Giác Mang Tinh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sau khi Nghệ Phong làm xong tất cả điều này, ngón tay chỉ vào Lục Giác Mang Tinh trước mặt. Ở trung tâm Lục Giác Mang Tinh, một lam điểm phá không xuất hiện, sau đó phía trên sáu điểm còn lại, từng sợi màu lam sắc nhọn lan về phía lam điểm ở trung tâm.
Chỉ một lát sau, Lục Giác Mang Tinh này còn phức tạp hơn cái ban đầu xuất hiện ở trước mặt Nghệ Phong. Trong sự kinh ngạc chăm chú theo dõi của mọi người, ngón tay Nghệ Phong mạnh mẽ chớp động. Lục Giác Mang Tinh này bỗng nhiên lớn gấp mấy lần. Sau đó vèo một tiếng, liền hiện ở dưới chân Nghệ Phong. Nghệ Phong đạp chân lên, đứng thẳng trung tâm lam điểm.
Ngay trong nháy mắt khi Nghệ Phong vừa bước lên, năng lượng bốn phía mạnh mẽ bạo động. Tất cả bay như tên bắn về phía Lục Giác Mang Tinh dưới chân Nghệ Phong. Sáu điểm hấp thu những năng lượng này. Từng đạo năng lượng trụ từ trên các điểm phát ra, bắn thẳng đến hư không.
Sáu đạo năng lượng trụ vây quanh Nghệ Phong một cách chặt chẽ vững vàng, một tầng năng lượng giống như màng nước bao vây lục năng lượng trụ. Phía trên màng nước, thoáng có lam quang.
Đây là lần đầu tiên Nghệ Phong thi triển phòng ngự trong Nhiếp Hồn Thuật. Hắn thò tay thoáng chạm vào một màng nước phòng ngự, trong lòng không nhịn được kinh hãi không thôi. Không hổ danh là Lam Liên Hóa Hồng Quyết do Quái lão nhân truyền thụ, quả thực không có công pháp bình thường nào có thể sánh bằng. Mình có được công pháp này, lại sở hữu được Phệ Châu trong tay, gần như là hổ thêm cánh.
Ngay từ đầu Nghệ Phong không nghĩ tới việc thi triển đấu khí vũ kỹ. Hắn muốn xem thử, Phệ Châu phối hợp với phương pháp khống chế cắn nuốt Lam Liên Hóa Hồng Quyết, rốt cuộc có thể cường hãn đến mức nào. Đối kháng một ngũ giai, hẳn không là vấn đề?
Ngón tay Nghệ Phong mạnh mẽ biến ảo, năng lượng trụ ban đầu bỗng nhiên mạnh mẽ áp súc. Chỉ một lát sau, đã hoàn toàn dung nhập bên trong thân thể Nghệ Phong. Nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy trên người Nghệ Phong có một tầng màu lam nhạt mỏng.
Sau khi năng lượng trụ dung nhập thân thể, Nghệ Phong không khỏi nhớ tới áo giáp đấu khí của võ giả. Đây có lẽ chính là áo giáp đấu khí của Nhiếp Hồn Sư, không biết mình có được Phệ Châu, liên tục thi triển áo giáp đấu khí, và phòng ngự Lục Giác Mang Tinh, có thể ngăn cản một đòn của Vương Cấp ngũ giai hay không?
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy đến lúc đó có cần thử một chút. Cảm nhận được lực lượng phòng thủ dâng trào, ánh mắt Nghệ Phong lại quay sang nhìn Phong Khiếu. Phía trên ngón tay vẫn có chút lam quang. Năng lượng Phệ Châu, là vốn lớn nhất để Nghệ Phong đối chiến có được võ giả có năng lượng thuộc tính.
Lúc này, vòng tròn của Phong Khiếu cũng tiến vào giai đoạn kết thúc, tựa như con mắt nhìn. Nghệ Phong cảm giác bên trong vòng tròn kia có năng lượng cuồng bạo. Nghệ Phong cảm giác được, dường như tất cả gió đều bị áp chế trong tay Nghệ Phong.
- Ta cho ngươi xem thử, ngũ giai là thế nào. Một kẻ chưa đạt được ngũ giai vĩnh viễn không thể sánh bằng.
Phong Khiếu cười lạnh một tiếng, trong tay một vòng tròn điểm ở phía trên kiếm, nháy mắt hóa thành một đạo hào quang. Toàn bộ dung nhập bên trong lợi kiếm. Phía trên lợi kiếm bạo phát quang mang chói mắt. Một âm hưởng vang lên mạnh mẽ triệt tiêu không gian.
Xùy...
Lợi kiếm hóa thành một đạo hào quang, gần như là vượt qua khoảng cách không gian đâm về phía Nghệ Phong. Nhìn một kiếm tới ào ạt, Nghệ Phong lại không dám đứng ở tại chỗ. Công kích như vậy, Nghệ Phong không dám va chạm trực diện.
- Trốn? Ngươi trốn sao?
Phong Khiếu thấy Nghệ Phong tránh thoát một kiếm, lạnh lùng nói. Lợi kiếm xẹt qua một đạo quỹ tích, lại đâm về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong hừ một tiếng nói:
- Ai nói cho ngươi biết bản thiếu gia muốn chạy trốn?
- Đi...
Lam quang phía trên ngón tay Nghệ Phong, mạnh mẽ bắn nhanh ra. Chỉ một lát sau, một Lục Giác Mang Tinh lại hình thành.
Phong Khiếu thấy Nghệ Phong lại thi triển một chiêu này, trong mắt hắn đầy vẻ tươi cười châm chọc :
- Trước mặt lực lượng tuyệt đối, chỉ là chút tài mọn mà thôi!
Lục Giác Mang Tinh và lợi kiếm của Phong Khiếu và chạm vào nhau. Chỉ một lát sau. Lực lượng khổng lồ ngưng tụ trên Lục Giác Mang Tinh đã bị nổ tung. Cùng lúc đó, đồng thời tách ra một tiểu Lục Giác Mang Tinh.
- Tán!
Phong Khiếu nhìn Tiểu Lục Giác Mang Tinh kia, hắn hừ một tiếng, phía trên lợi kiếm bỗng nhiên dần hiện ra một cái vòng tròn, hung hăng bao bên ngoài Lục Giác Mang Tinh. Khi Lục Giác Mang Tinh cắn nuốt chưa đến một phần tư năng lượng đối phương, đã bị nó mạnh mẽ áp tới mức phân tán.
- Không chịu nổi một đòn!
Phong Khiếu cười lạnh một tiếng, tiếp tục đâm thẳng một kiếm về phía Nghệ Phong. Lợi kiếm vượt qua không gian, trong chớp mắt liền tới. Nghệ Phong lưu tàn ảnh tại chỗ, hóa thành một chút tinh quang, tan biến trong hư không.
Đối với việc đối phương có thể nhanh chóng khiến công kích của mình bị phân tán như vậy, trong lòng Nghệ Phong thoáng có chút kinh ngạc. Nhưng khi đối phương châm chọc, lại khiến khóe miệng Nghệ Phong cong lên hết cỡ.
Một đạo ngươi có thể phá? Vậy còn hai đạo? Ba đạo? Thậm chí mười đạo thì sao?
Ấn kết trong tay Nghệ Phong với một loại tốc độ cực nhanh không ngừng kết khởi, tốc độ mau chóng khiến người ta không kịp nhìn. Từng đạo hào quang màu lam từ ngón tay Nghệ Phong bắn ra. Sau đó đan xen với hồn lực của Nghệ Phong.
Chỉ một lát sau, một Lục Giác Mang Tinh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Phong Khiếu thấy Nghệ Phong vẫn thi triển chiêu này, vẻ xem thường trên khóe miệng càng đậm.
- Ta nói rồi, không có tác dụng!
Khóe miệng Nghệ Phong cũng nở nụ cười có chút tà mị, nhìn Phong Khiếu nói:
- Phải không? Như thế này thì sao
Nghệ Phong nói xong, ngón tay mạnh mẽ chỉ một cái. Một đạo lam quang lại hiện lên. Hai Lục Giác Mang Tinh chồng chất cùng một chỗ.
Làm xong tất cả điều này, dường như Nghệ Phong vẫn chưa thấy đủ, khóe miệng lộ nụ cười tà, lại xuất hiện một Lục Giác Mang Tinh trước mặt Nghệ Phong, sau đó dung hợp vào.
- Ha ha, hiện tại thử xem có tác dụng gì với ngươi hay không! Đi...