- Vậy ý tứ của Phan An công tử là gì?
Tiêu Công nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong cười nói:
- Cái này quá phiền phức, trước đây khi ta và trưởng bối sư môn chơi đùa, không cẩn thận bày ra một ván cờ. Nếu như các vị có thể giải được ván cờ này, ta xin đi ngay, không nói đến chuyện chiêu thân nữa, nếu các vị không thể, vậy trận này xem như ta thắng!
Tiêu Công sửng sốt, lập tức nhìn Nghệ Phong nói:
- Phan An công tử muốn khiêu chiến tất cả tài tử còn lại sao?
Nghệ Phong quay đầu nhìn Tứ đại tài tử và đại hoàng tử nói:
- Không sai!
Nghệ Phong vừa nói ra những lời này, tất cả đồng loạt ồ lên. Nghệ Phong kiêu ngạo lại muốn một mình đối kháng với tất cả tài tử, thợ giày thối mà dám đối đầu với Chư Cát Lượng, những người này đều là long phượng trong đám người, hợp lại một chỗ cho dù là Tiêu Công có lẽ cũng không chống lại được.
- Tiểu tử này quá sức kiêu ngạo.
Trong lòng đám người Tứ đại tài tử nhất thời toát ra ý nghĩ như vậy, chỉ hận không thể đánh chết Nghệ Phong!
- Dám hay không dám?
Nghệ Phong khinh thường nhìn về phía đại hoàng tử, trong mắt tràn đầy ý khiêu khích.
Đại hoàng tử không hề để ý đến thái độ khiêu khích của Nghệ Phong, vẫn như trước dùng biểu tình giả nhân giả nghĩa nói:
- Ha ha, không biết Nghệ Phong đế quân nói, nếu chúng ta phá được ván cờ sẽ lập tức rời đi là thật hay không?
Đại hoàng tử trực tiếp gọi tên Nghệ Phong, những người ở hiện trường ngoại trừ Hồ Vĩ có vẻ sửng sốt, trong lòng những người khác đều biết rõ ràng, cũng không vì như vậy mà nói cái gì.
- Đương nhiên, chỉ cần các ngươi có thể phá được ván cờ của ta, ta sẽ lập tức rời đi!
Nghệ Phong khẳng định, trong đáy lòng cười hắc hắc không ngừng, về phần Mộng Nhiên có đi theo ta hay không, ta đây cũng không biết.
- Nếu Nghệ Phong đế quân tự tin như vậy, vậy chúng ta sẽ chơi với Nghệ Phong đế quân!
Đại hoàng tử quay đầu nhìn về phía tứ đại tài tử.
- Đúng vậy!
Tứ Đại tài tử hừ một tiếng, hắn không cho ván cờ của Nghệ Phong có thể siêu phàm nhập thánh, cho dù thật sự siêu phàm nhập thánh, bọn họ liên thủ cũng có tự tin phá hắn. Chỉ cần có thể đánh đuổi đại địch Nghệ Phong này, tất cả đều đáng giá.
- Tiêu Công, thế nào?
Nghệ Phong quay đầu nhìn Tiêu Công hỏi.
- Ha ha! Nếu các vị công tử đều đồng ý, lão hủ cũng không nói gì. Đi, mang bàn cờ đến đây!
Tiêu Công quay sang nói với người hầu.
Ba người Nghệ Lưu thấy Nghệ Phong khiêu chiến mọi người, cũng không khỏi nhíu mày, mặc dù bọn họ không tham dự vào trong, thế nhưng sáu người còn lại cũng đủ khiến Nghệ Phong khốn đốn. Những người này cũng không phải lãng phí hư danh! Đặc biệt là Nghệ Lưu, cũng không nghe nói Nghệ Phong có thể chơi cờ.
Nhớ tới từng màn của Nghệ Phong, Nghệ Lưu không khỏi cảm giác như nằm mơ, người đệ đệ này phảng phất như một ẩn số, thi từ ca phú không cần phải nói, lần trước hắn đã lĩnh giáo một phen. Không ngờ cầm kỳ thư họa cũng không kém cỏi. Từ trước đến giờ Nghệ Lưu chưa từng thấy Nghệ Phong xem qua sách, làm thế nào hắn lại học được, lẽ nào thế giới này thực sự có cái gọi là thiên tài trời sinh hay sao?
Nghệ Lưu cười khổ, tinh lực của một người dù nhiều đến đâu, cũng không thể tinh thông mọi thứ như vậy. Nhớ tới thực lực của Nghệ Phong càng làm cho người ta chấn động, Nghệ Lưu nghĩ người đệ đệ này của mình thật sự là toàn tài, chẳng trách vẻ mặt hắn lại bình thản như vậy.
Nghệ Phong tiếp nhận bàn cờ từ trong tay người hầu, bắt đầu đặt từng con cờ lên.
Nghệ Phong thấy dáng vẻ mọi người bán tín bán nghi, trong lòng hắn bất giác cười thầm, đây là một trong những ván cờ khó phá nhất kiếp trước của hắn, ta xem xem các ngươi làm sao phá.
Nghệ Phong đã từng khiến Đại trưởng lão không tìm được cách phá ván cờ này. Trình độ của Đại trưởng lão thực sự không cần phải nói, vậy mà vừa nhìn ván cờ này đã đổ mồ hôi, còn gọi năm vị trưởng lão của thánh địa đến nghĩ cách cùng nhau phá. Thế nhưng không có cách nào đi được mấy quân cờ.
Đại trưởng lão tức giận, liền kêu tất cả những người biết đánh cờ trong thánh địa đến, nhưng vẫn không có ai đi quá được mười quân cờ. Nghệ Phong không tin những người ở đây có thể phá được ván cờ này.
Nghệ Phong bày quân cờ càng lúc càng thuận lợi, mặc dù cờ của thế giới này và kiếp trước có chút khác biệt, nhưng bản chất không thay đổi. Trên tổng thể cũng không có biến hóa quá lớn, về phần những chi tiết, với chỉ số thông minh của Nghệ Phong, dựa theo chi tiết hơi chuyển biến một chút cũng không phải khác biệt quá lớn.
Cho nên sau khi bày cờ một lần ở thánh địa, Nghệ Phong rất nhanh bày lại một lần nữa.
- Mời!
Khi Nghệ Phong đặt xong quân cờ cuối cùng, liền quay sang làm động tác mời với đám người Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử nhìn ván cờ Nghệ Phong bày ra, sắc mặt đại biến, đưa mắt liếc nhìn Tứ đại tài tử, đều thấy được ý kinh hãi trong đó. Ngay cả Tiêu Công khi nhìn thấy ván cờ này, trán cũng toát mồ hôi lạnh. Tất cả những người hơi hiểu về thuật cờ ở đây, nhìn thấy ván cờ này đều toát mồ hôi lạnh. Cho dù là Liễu Mộng Nhiên, cũng cau mày nhíu trán. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong hoàn toàn không bất ngò khi nhìn thấy dáng dấp của mọi người. Ván cờ này đã làm chết tế bào não của bao nhân người tài kiếp trước. Nếu các ngươi có thể phá, vậy thực sự không có thiên lý. Sợ là Đại trưởng lão sẽ tức giận giết tới, toàn bộ thánh địa cho tới bây giờ vẫn không có ai có thể phá được ván cờ này.
Nghệ Phong thấy tất cả mọi người bỗng chốc yên lặng, hắn hơi mỉm cười, cũng không để ý đến những người đang chìm đắm trong ván cờ.
Hắn đi tới bên cạnh, ngồi trở lại chỗ ngồi, rất nhàn nhã uống trà.
Gia chủ Lý gia nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái của Nghệ Phong, hắn bất giác cười khổ, Nghệ Phong dám làm như vậy, chắc chắn có niềm tin không có ai có thể phá được ván cờ này. Gia chủ Lý gia vốn là dòng dõi thế gia, cũng đã xem qua vô số sách dạy đánh cờ. Thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ván cờ nào quỷ quái như vậy!
Gia chủ Lý gia rất là hoài nghi, có phải ván cờ này là do Nghệ Phong bày ra hay không? Không phải hắn ăn trộm của vị tiền bối cao nhân nào chứ? Đương nhiên, suy đoán như vậy hắn không thể nói ra.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào ván cờ, tất cả càng nhìn càng toát mồ hôi, đến cuối cùng tất cả đều thu hồi ánh mắt, người thu hồi đầu tiên chính là Hồ Vĩ. Hắn là người biết mình biết ta nhất, sợ là cả kiếp này cũng chưa chắc có thể phá được ván cờ này.
- Phan An công tử đại tài, không biết Phan An công tử có thể phá được ván cờ này hay không?
Hồ Vĩ hiển nhiên cũng hoài nghi Nghệ Phong không phải người có thể bày ra ván cờ này.
Nghệ Phong cười cười, quay sang nói với Hồ Vĩ :
- Đợi khi các ngươi chịu thua, ta đương nhiên sẽ đưa đáp án cho các ngươi.
- Ta thật sự mong chờ!
Hồ Vĩ cũng không tiếp tục quấn quýt ván cờ nữa, hắn cũng ngồi xuống vị trí của mình, an tâm ẩm trà.
Khỉ ốm và mập mạp vốn kém xa đám người Tứ đại tài tử, biết bọn hắn không thể tính toán được ván cờ này, cũng ngồi trở lại chỗ ngồi với mấy người Nghệ Lưu. Trong lúc nhất thời cũng chỉ còn lại nhóm năm người Đại hoàng tử đang nỗ lực cuối cùng.
Nghệ Phong không vội vàng, hắn có thời gian chờ đợi. Nghệ Phong có tự tin, cho bọn hắn nhiều thời gian hơn nữa cũng không thể phá được ván cờ này.
Ván cờ này ngưng tụ toàn bộ trí tuệ rất nhiều đời mới có thể phá được, nó còn được truyền bá rộng khắp trên mạng vào đời sau, mọi người không ngừng cho ý kiến, nhiều lần thực tiễn mới phá thành công. Nếu bọn họ muốn phá được ván cờ này còn kém xa!
Nghệ Phong mỉm cười nhìn đôi mi thanh tú của Mộng Nhiên đang nhíu chặt, khóe miệng chợt hiện lên nụ cười, cô gái nhỏ này thật sự có chút si mê với những thứ này.