- Sư tôn!
Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong và Trữ Huyên rời khỏi, nàng nghi hoặc gọi Thải Nhã Trúc một tiếng.
Thải Nhã Trúc lắc đầu:
- Không cần phải quan tâm. Trữ Huyên tự mình tới đòi người, ta cũng không tiện ngăn cản. Huống chi Nghệ Phong ở tại chỗ này cũng khiến chúng ta lo lắng. Để hắn rời khỏi Tĩnh Vân Tông cũng tốt cho tất cả mọi người!
Thủy Nhược Vân gật đầu nói:
- Có thể hắn đến Tĩnh Vân Tông thật sự không chuyện gì. Đại khái cũng chỉ muốn để Tĩnh Vân Tông chúng ta làm tấm mộc!
Thải Nhã Trúc lắc đầu. Tuy rằng không điều tra được Nghệ Phong có hành động gì, nhưng chung quy nàng vẫn cảm giác Nghệ Phong đến, tuyệt đối không chỉ để tránh né đuổi giết người này mà thôi. Cũng đúng như Nghệ Phong đã nói, mặc dù những người này nhiều, nhưng nếu muốn lấy mạng của hắn còn kém xa.
- Con nói Nghệ Phong tẩu hỏa nhập ma, mà sao lại thế này? Lúc này, hắn nào có chút bộ dạng gì của tẩu hỏa nhập ma đâu.
Thải Nhã Trúc nghi hoặc nhìn Thủy Nhược Vân nói.
Thủy Nhược Vân lắc đầu nói:
- Hẳn là sư tôn cũng thấy được trường năng lượng bạo động của ba ngày trước. Khi đệ tử chạy tới nơi, nhìn thấy toàn thân hắn đều là vết máu. Hiển nhiên là bởi vì trọng thương do tẩu hỏa nhập ma.
Thải Nhã Trúc lắc đầu. Bỗng nhiên nàng hít một hơi thật sâu, dùng một giọng điệu hoảng hốt mà nàng cũng không biết nói:
- Không biết có phải ta cảm giác sai hay không, ta cảm giác được trên người Nghệ Phong có loại lực lượng khiến tim ta cũng đập nhanh hơn!
- Cái gì?
Thủy Nhược Vân hoảng sợ nói. Tất nhiên nàng biết rõ về thực lực của sư tôn nàng, thực lực Tôn Cấp có thể địch được đại lục tiên. Nhưng nàng lại nảy sinh cảm giác như vậy đối với Nghệ Phong. Thủy Nhược Vân chợt có một loại cảm giác cổ quái, một ý niệm không thể tưởng tượng được nảy sinh trong đầu nàng: chẳng lẽ Nghệ Phong thật sự có khả năng để khiêu chiến sư tôn.
Ý niệm này vừa nảy sinh trong đầu Thủy Nhược Vân, nàng không nhịn được thầm bật cười: điều này có thể sao?
- Có thể là cảm giác của sư tôn đã sai! Ba ngày trước, hắn mới là Tướng Cấp bát giai. Bình thường, một Tướng Cấp sao không có khả năng uy hiếp đến sư tôn.
Thủy Nhược Vân nhìn Thải Nhã Trúc nói.
Thải Nhã Trúc gật đầu:
- Tuy nhiên lúc này Nghệ Phong hẳn là đã đi vào Vương Cấp, chuyện tẩu hỏa nhập ma hẳn là để lừa các ngươi.
Nếu Nghệ Phong ở trong này, nhất định sẽ khâm phục nhãn lực của Thải Nhã Trúc. Chỉ có điều, tuy rằng Thủy Nhược Vân băng tuyết thông minh, nhưng trên phương diện võ học nàng kém hơn sư tôn nàng không chỉ là nhất hai phần. Nhớ tới tình cảnh bi thảm của Nghệ Phong lần trước, nàng cũng bán tín bán nghi.
...
- Bay chậm một chút... Bay chậm một chút. Ta sợ độ cao!
Nghệ Phong hét lên một tiếng, thử ôm Trữ Huyên, toàn thân đè nặng lên thân thể của Trữ Huyên, tay hắn ôm chặt lưng Trữ Huyên.
Màu ráng đỏ từ bên tai Trữ Huyên lan rộng ra. Chỉ một lát sau đã bao trùm toàn bộ gương mặt của nàng. Trữ Huyên thấy bàn tay rộng lớn kia truyền hơi ấm vào người nàng, Trữ Huyên cũng không thể ổn định thân ảnh. Thân thể nàng run lên, lăng không phi hành của nàng cũng không vững.
- A...
Nghệ Phong hét lên một tiếng, dùng sức nhắm mắt lại, giống như hắn sẽ ngã chết ngay sau đó.
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong như thế, nàng dở khóc dở cười. Hắn còn chưa ngã xuống, cần phải kêu lớn tiếng như vậy sao?
Sắc mặt Trữ Huyên ửng đỏ trừng mắt lườm Nghệ Phong một cái, nhưng cũng không dám lại lăng không phi hành. Nàng chậm rãi hạ xuống, dùng giọng nói hơi run rẩy nói:
- Buông ra!
- Không buông! Buông sẽ ngã chết!
Nghệ Phong nói xong càng dùng sức ôm chặt lưng Trữ Huyên.
Trữ Huyên dở khóc dở cười, nói với Nghệ Phong:
- Ngươi đã xuống đất!
- Không có khả năng, nàng gạt ta!
- Không tin ngươi mở mắt xem thử!
Trữ Huyên thậm chí muốn một cước đạp chết Nghệ Phong.
- Nhưng ta sợ độ cao. Để cho ngươi gạt ta, ta sẽ ngất xỉu.
Nghệ Phong vẫn nhắm mắt, còn nói rất nghiêm túc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trữ Huyên tức giận suýt nữa không thở nổi. Nàng hít một hơi thật sâu. Đấu khí từ trên người nàng liền xuất hiện. Không chút nghĩ ngợi đánh Nghệ Phong bay ra ngoài.
- A... Đau chết mất, nàng thật ngoan độc!
Nghệ Phong bị đấu khí của Trữ Huyên đẩy ra, thở phì phì nói với Trữ Huyên.
Trữ Huyên trắng mắt nhìn, đã biết đối với Nghệ Phong cần phải dùng thủ đoạn bạo lực, bằng không cái gì cũng vô dụng. Về phần có thể làm đau Nghệ Phong Trữ Huyên càng không phản ứng. Nàng rất tin tưởng vào khả năng khống chế lực đạo của mình.
- Được rồi! Dù sao đi nữa ta sinh ra chính là để cho các nàng khi dễ. Bị khi dễ nhiều cũng thành thói quen!
Nghệ Phong rất ủy khuất nhìn Trữ Huyên nói.
- Phì!
Trữ Huyên không nhịn được phì một tiếng. Nàng cảm giác có phải Nghệ Phong thường xuyên nói ngược hay không. Hình như nàng sinh ra chính là để cho Nghệ Phong khi dễ. Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt, lần đó không phải hắn khi dễ nàng sao?
Nghệ Phong nhìn nữ nhân trước mặt có vẻ đẹp tuyện mỹ, tôn quý giống như nữ thần, đột nhiên hỏi:
- Sao nàng đến Tĩnh Vân Tông? Chẳng lẽ là cố ý đến vì ta sao?
Trữ Huyên nhìn ánh mắt trêu chọc của Nghệ Phong, nàng cố gắng ổn định nỗi lòng, giọng điệu giả vờ như rất không thèm để ý nói:
- Đúng lúc ta đi ngang qua Tĩnh Vân Tông, nên vào xem thôi!
Nghệ Phong cười khà khà, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trữ Huyên nói:
- Ta cũng nói với Thải Nhã Trúc những lời này!
Một câu nói này, khiến Trữ Huyên mặt đỏ tai hồng, nàng xoay qua đầu chỗ khác, che dấu sự xấu hổ của nàng
- Sao nàng biết ta ở Tĩnh Vân Tông?
- Ta nghe nói ngươi bị người truy sát!
Nghệ Phong nghe Trữ Huyên nói những lời này, trong nháy mắt một cảm giác ấm áp bao trùm toàn thân. Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi, liền ôm chặt Trữ Huyên vào trong lòng. Trữ Huyên thầm giật mình, vừa định đánh Nghệ Phong văng ra, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Nghệ Phong:
- Nàng tới cứu ta đúng không?
Trữ Huyên nghe Nghệ Phong ở bên tai nàng nói ra lời này, động tác cũng chậm lại, để mặc Nghệ Phong ôm nàng, cũng không tiếp tục nói chuyện.
Nghệ Phong thấy Trữ Huyên cam chịu, hắn liền đoán được chuyện đã xảy ra. Tất nhiên là Trữ Huyên ngẫu nhiên nghe được tin tức Nghệ Phong bị truy sát. Lúc này, nàng mới một đường đuổi theo, cuối cùng mới đi tới Tĩnh Vân Tông.
Nghệ Phong nghĩ vậy, không khỏi ôm Trữ Huyên thật chặt.
- Ta thở không nổi! Nếu không buông ta ra, ta sẽ đánh ngươi!
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong được một tấc lại muốn tiến một thước, nàng khẽ hừ một tiếng nói.
- Sai lầm, sai lầm! Quen tay, chỉ là quen tay thôi!
Nghệ Phong vội vàng buông tay ra, rất nghiêm túc giải thích với Trữ Huyên.
Trữ Huyên khẽ gắt một tiếng, cũng không dây dưa với Nghệ Phong về vấn đề này. Dù sao đi nữa, nàng đã bị Nghệ Phong ôm không phải chỉ mới lần một lần hai. Da mặt hắn dày như vậy, có nói cũng vô dụng. Lần trước, khi Trữ Huyên lần đầu tiên nhìn thấy Nghệ Phong, Nghệ Phong ôn nhu ôm nàng, nàng liền cảm giác toàn thân có chút rung động.
- Còn nữa, về sau ngươi nên kìm chế tính tình của ngươi một chút. Hôm nay ngươi không nên khiêu chiến Thải sư tỷ. Có lẽ nàng không dám giết ngươi vì thân phận Tà Đế của ngươi, nhưng vẫn có thể tra tấn ngươi một chút.
Trữ Huyên trách cứ nói.
Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Đánh không lại, cùng lắm thì nhận thua thôi. Chẳng lẽ nàng còn có thể hùng hổ hăm doạ sao? Dù sao Tà Tông và Thánh Tông vẫn có sự khác biệt.
Trữ Huyên tức giận liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái nói:
- Biết rõ không phải là đối thủ của nàng, ngươi lại đi chịu tội. Làm vậy không phải có bệnh sao?
Nghệ Phong mỉm cười, cũng không có giải thích nhiều.
Trữ Huyên thấy vẻ mặt không cho là đúng của Nghệ Phong, nàng nghi hoặc nhìn Nghệ Phong nói:
- Thực lực hiện tại của ngươi là trình độ gì?
- Mấy ngày hôm trước vừa mới tiến vào Vương Cấp!
Nghệ Phong không giấu diếm Trữ Huyên.
- Ngươi đã bước vào Vương Cấp?
Trữ Huyên vui mừng nói, Nghệ Phong bước vào Vương Cấp lại khiến nàng cao hứng giống như nàng bước vào Vương Cấp.
- Tuy nhiên Vương Cấp ở trước mặt Tôn Cấp cũng chỉ có thể chịu bị ngược đãi!
Trong lòng Trữ Huyên cũng có chút khiếp sợ trước tốc độ tu luyện của Nghệ Phong. Trong lần gặp trước, nàng thấy Nghệ Phong vẫn là Tướng Cấp sơ cấp, bị người đánh trọng thương. Nhưng lúc này đã đạt tới Vương Cấp.
Trữ Huyên đột nhiên phát hiện, mỗi lần nàng thấy Nghệ Phong, Nghệ Phong lại lên một cấp bậc. Thậm chí Trữ Huyên nghi ngờ, lần sau gặp Nghệ Phong, có phải hắn sẽ đi vào Tôn Cấp hay không?