Mị Ảnh

Chương 671: Vũ tiễn

 
Tam hoàng tử và Nghệ Phong liếc mắt nhìn nhau, đều tự hít sâu một hơi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía An Dịch nói:
- Hoàng thúc, hi vọng lần này ngươi có thể giết chết chúng ta!
An Dịch cười ha ha nói:
- Ngươi yên tâm, ta nhất định như ngươi mong muốn! Người, bắn cung!
An Dịch vừa nói xong, những cung tiễn thủ kéo căng dây cung, cả đám tiến lên trước một bước, mũi tên nhọn phá không mà đến.
Nghệ Phong nhìn mũi tên phô thiên cái địa lao đến, hắn kéo Tam hoàng tử chạy về tiểu viện lúc nãy:
- Đi!
Đinh... Đinh...
Nghệ Phong và Tam hoàng tử cách tiểu viện cũng không xa, nên chỉ trong nháy mắt đã lao vào bên trong. Những mũi tên này như mưa rơi cắm lên mái nhà, phát ra từng tiếng vang rung động, có một ít mũi tên đột phá phòng ngự, thẳng tắp bắn vào trong gian phòng, lướt qua thân thể của Nghệ Phong và Tam hoàng tử, cắm xuống nền nhà.
An Dịch chỉ thị thủ hạ bắn tên càng lúc càng dày đặc, càng ngày càng nhiều mũi tên đột phá phòng ngự tòa nhà, bay nhanh về phía Nghệ Phong và Tam hoàng tử ở bên trong.
Nghệ Phong dùng Tiêm Hổ Kiếm đẩy một mũi tên ra. An Dịch tựa hồ mặc kệ nhiều như vậy, hạ lệnh binh sĩ không ngừng bắn tên về phía Nghệ Phong và Tam hoàng tử, rất nhanh, tòa nhà hóa thành một con nhím, đồng thời rất nhiều mũi tên cũng đột phá phòng ngự bắn vào bên trong, làm cho Nghệ Phong và Tam hoàng tử khó có thể ứng phó.
Đang...
Không biết Tam hoàng tử từ nơi này lấy ra một bảo kiếm, huy vũ bảo kiếm này đẩy mũi tên ra, nhìn tên nhọn bay khắp bầu trời, hắn nhìn Nghệ Phong nói:
- Phong thiếu, hiện tại làm sao bây giờ? Nhiều mũi tên như vậy, coi như là chúng ta cũng đỡ không được?
Nghệ Phong nhìn tên nhọn khắp bầu trời, trong lòng hắn cũng có chút nghẹn khuất, loại thủ đoạn công kích viễn trình này, nếu như không nhiều lắm hắn còn không sợ, thế nhưng hiện tại giống như mưa rơi thế này, coi như là hắn cũng chỉ có thể tránh né. Nếu không có tòa nhà đỡ hơn phân nửa, bọn họ thật đúng là gặp phiền phức.
Thế nhưng mặc dù như vậy, những mũi tên đột phá tòa nhà cũng để Nghệ Phong hận không thôi. Trọng yếu nhất là, tiểu viện không lớn dưới mưa tên kia, sợ là kiên trì không được bao lâu sẽ sập.
- Nghệ Phong, ngươi không phải rất kiêu ngạo sao, rất ngạo khí sao? Hừ, ta xem ngươi làm sao chạy thoát khỏi ta vây sát!

An Dịch ở bên ngoài càn rỡ cười to, mặc dù khắp bầu trời đều là thanh âm vù vù, thế nhưng những lời nói kiêu ngạo của An Dịch vẫn truyền tới trong tai hắn.
- Làm sao bây giờ?
Tam hoàng tử đánh bay một mũi tên, nỗ lực nhích tới gần Nghệ Phong. Thầm nghĩ may mà An Dịch không có sử dụng hỏa công, bằng không tình cảnh của bọn họ sẽ khó khăn hơn mấy lần. Tam hoàng tử mơ hồ đoán được, An Dịch là muốn dằn vặt chết bọn họ, nên lúc này mới không thi triển hỏa công!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, thân ảnh chợt lóe lên, tránh né đến bức tường bên cạnh, theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy đám binh sĩ kia không biết mệt mỏi liên tục bắn tên, trong mắt hắn lóe ra hàn quang nhìn đám binh sĩ đang bắn tên.
- Các ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mới có công kích viễn trình sao?
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, quay qua Tam hoàng tử nói:
- Ngươi giúp ta chống đỡ mũi tên bắn tới! Ta muốn xem công kích viễn trình của bọn hắn lợi hại, hay là công kích viễn trình của ta lợi hại hơn!
Tam hoàng tử nghe Nghệ Phong nói, con mắt sáng ngời lên, hắn nhanh chóng che ở trước mặt Nghệ Phong, giúp Nghệ Phong chống đỡ mũi tên nhọn bắn tới.
Nghệ Phong thấy Tam hoàng tử đứng trước mặt hắn chống đỡ tên nhọn, Nghệ Phong móc ra một viên đan dược màu trắng từ trong lòng, quay qua Tam hoàng tử nói:
- Nuốt vào miệng đi.
Tam hoàng tử tiếp nhận đan dược do Nghệ Phong đưa tới, không chút suy nghĩ nuốt vào bụng. Sau đó tiếp tục thay Nghệ Phong chống đỡ mũi tên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nghệ Phong hít sâu một hơi, lấy ra một bao bột phấn từ trong nạp linh giới, Nghệ Phong lấy một cây đuốc châm lên, sau đó đem những bột phấn này tới gần ngọn lửa, nhất thời khói trắng nồng đậm xông ra.
Tam hoàng tử nhìn thấy khói trắng bay lên cuồn cuộn, hắn liếc mắt nhìn Nghệ Phong, tuy rằng trong mắt có chút kinh ngạc, thế nhưng như trước giúp đỡ Nghệ Phong chống đỡ mũi tên, thậm chí đến cuối cùng Nghệ Phong phóng hỏa thiêu đốt tiểu viên, hắn cũng chưa từng phát biểu một câu bình luận.
- Ngừng thở, chúng ta đi ra ngoài!
Nghệ Phong quay qua Tam hoàng tử nói, đấu khí trên người cũng tăng vọt, thân ảnh chợt lóe lên, nhanh chóng lao ra khỏi tiểu viện. Hai thân ảnh vừa ra ngoài, vô số mũi tên đồng loạt nhắm vào bọn hắn, khắp bầu trời là một trận mưa tên trút xuống đầu Nghệ Phong và Tam hoàng tử.
Nghệ Phong không kịp suy nghĩ, đấu khí trong cơ thể tăng vọt lên, Tiêm Hổ Kiếm trong tay cũng lướt qua từng đạo quỹ tích, bốn phía Nghệ Phong phảng phất là một dòng xoáy, xoay vần những mũi tên kia ở bên ngoài, trận mưa tên kia không có cách nào đột phá được phòng ngự của Nghệ Phong.
Đồng dạng, Tam hoàng tử thân là Tướng Cấp bát giai, uy thế của hắn cũng không thua Nghệ Phong, thân ảnh nhảy lên, kiếm vũ huy động, trận mưa tên kia không cách nào xâm nhập vào phạm vi một trượng quanh thân hắn.
- Hừ! Cố sức bắn! Ta rất muốn nhìn, hai Tướng Cấp mà thôi, ở dưới vũ tiễn có thể kiên trì bao lâu!

An Dịch cười nhạt một tiếng, nhìn Nghệ Phong và Tam hoàng tử bị vây trong làn mưa tên.
Nghệ Phong nghe An Dịch nói, hàn quang trong mắt chợt lóe lên. Xác thực, lấy thực lực của bọn họ thi triển năng lượng dòng xoáy, ở giữa trận mưa tên dày đặt này tiêu hao cực kỳ to lớn. Nếu không phải những binh sĩ này đa số không có đạt được Sư cấp, Nghệ Phong cũng không dám hiện thân.
Chỉ bất quá, cho dù chỉ là dưới Sư cấp, thế nhưng đây đều là binh sĩ tinh nhuệ bắn tên, Nghệ Phong và Tam hoàng tử cũng không quá thoải mái, bảo vệ toàn thân là miễn cưỡng có thể làm đến. Thế nhưng nếu muốn tiến thêm một bước là rất khó khăn.
Nghệ Phong nhìn tiểu viện phía sau đang cháy hừng hực, trong khói đen lại có độc dược mà hắn bỏ vào, trong mắt hắn hiện lên một tia cười nhạt.
- An Dịch, lẽ nào ngươi cho rằng, chỉ có mũi tên của ngươi là công kích viễn trình sao?
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, kiêu ngạo như trước, quay qua An Dịch cả giận nói.
An Dịch nghe Nghệ Phong ngạo khí mười phần này, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn không nghĩ ra Nghệ Phong bị hắn áp chế đến thở không ra hơi như vậy, còn có thể phát ra lời nói kiêu ngạo như vậy.
- Nghệ Phong, ngày hôm nay ta muốn ngươi chết. Người đâu, dùng hỏa tiễn!
An Dịch phẫn nộ nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong hừ một tiếng, nhìn một loạt binh sĩ phía trước, quay qua An Dịch nhàn nhạt nói:
- Hiện tại bản thiếu gia nói cho ngươi biết, trong công kích tầm xa, nhiếp hồn thuật mới là công kích viễn trình chân chính!
Nghệ Phong vừa mới nói xong, hồn lực bắn ra ngoài cơ thể, trên hư không, từng đạo năng lượng ngưng tụ đến hồn lực. Một bàn tay thật lớn mạnh mẽ xuất hiện ở trên hư không. Mang đến cảm giác uy áp lớn lao!
- Nhiếp hồn sư?
Từng đạo kinh hô mạnh mẽ kêu lên, Nghệ Phong cũng hừ lạnh một tiếng, quát lớn:
- Đi!
Nghệ Phong vừa mới nói xong, bàn tay thật lớn kia đè ép xuống phía dưới, giống như bàn tay của một người khổng lồ đập xuống đất.
- A...
Đám cung tiễn thủ nhìn bàn tay khổng lồ đập xuống bọn họ, cả đám kinh hô một tiếng. Trong lòng hoảng sợ không gì sánh được, tuy rằng trong lòng muốn né tránh, thế nhưng lấy thực lực của bọn họ, làm sao có thể chạy thoát ở dưới nhiếp hồn sư ngũ tinh cao giai thi triển nhiếp hồn thuật.
Bàn tay khổng lồ kia đập xuống dưới, cả đám cung tiễn thủ phía trước đều bị đập thành thịt nát, máu bắn tung tóe, làm cho toàn bộ mặt đất nhiễm đỏ huyết hồng. Người với người, máu với máu giao hòa cùng một chỗ, thi thể chất đầy, nhìn thấy mà giật mình kinh sợ.
Mọi người thấy một màn như vậy, cả đám run rẩy không thôi, trong ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng tràn đầy vẻ kinh khủng, bỏ một kích giống như thiên thần nổi giận kia, càng làm cho bọn họ kinh sợ hơn chính là thảm trạng trên mặt đất.
- Bản thiếu gia đã nói, phương diện công kích tầm xa, nhiếp hồn sư mới là chính tông!
Thanh âm nhàn nhạt từ trong miệng Nghệ Phong lay động đi ra, làm cho sắc mặt An Dịch càng thêm khó coi.