Nghệ Phong, Hạ Chỉ Mộng cùng đoàn người Băng Hồn mang theo trên một trăm học viên Bạch Kim của Trạm Lam học viện, thông qua truyền tống trận nội bộ của học viện Trạm Lam, truyền tống đến Khủng Cụ Chi Thành. Trở lại Khủng Cụ Chi Thành, Nghệ Phong liền nhớ tới Khắc Lạp Khắc, cũng không biết Khắc Lạp Khắc và Trân Ny Đan thế nào rồi? Nghĩ đến lấy thủ đoạn của Khắc Lạp Khắc, chinh phục Trân Ny Đan không phải là vấn đề quá lớn.
Nguyên bản Nghệ Phong muốn đi phủ đệ của Trân Ny Đan tìm Khắc Lạp Khắc, chỉ là thấy bọn người Hạ Chỉ Mộng không có ý định dừng lại. Nghệ Phong cũng bỏ đi ý niệm này trong đầu, theo bọn họ đi vào Khủng Cụ Sâm Lâm. Nhớ tới Phệ Châu, Nghệ Phong cảm giác có chút nhiệt huyết sôi trào.
Hạ Chỉ Mộng đối với Nghệ Phong và đám người Băng Hồn rất lo lắng, nhắc nhở nói:
- Khủng Cụ Sâm Lâm là một trong các cấm địa, cho nên các ngươi không được vào sâu bên trong Khủng Cụ Sâm Lâm, thực lực Vương cấp, ở trong đó căn bản không coi là gì.
Nghệ Phong nghe Hạ Chỉ Mộng nói, đáy lòng rất là tán thành. Lão đầu tử cũng sợ Khủng Cụ Sâm Lâm mà trong tâm lý để lại bóng ma, có thể thấy được trong đó kinh khủng dường nào. Chỉ bất quá dược liệu Nghệ Phong muốn tìm, sợ là ở ngoại vi tìm không được.
- Nghệ Phong! Ngươi có nghe ta nói chuyện không?
Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong không để ý đến lời của nàng, nàng nhắc nhở lần thứ hai, Hạ Chỉ Mộng lo lắng nhất chính là Nghệ Phong.
Nghệ Phong hướng Hạ Chỉ Mộng cười cười, ba phải cái nào cũng được nói:
- Ta tận lực không vào trong đó.
Hạ Chỉ Mộng nghe Nghệ Phong nói, không khỏi lắc đầu, nàng rất rõ ràng Nghệ Phong đáp ứng đến Khủng Cụ Sâm Lâm, vậy nhất định sẽ đi vào bên trong. Dù sao Ma thú và Mị ở phía ngoại vi uy hiếp không được Nghệ Phong. Hạ Chỉ Mộng cầu khẩn chính là, Nghệ Phong không nên đi vào bên trong quá sâu, càng sâu càng nguy hiểm. Không ai có thể biết ở trung tâm Khủng Cụ Sâm Lâm, sẽ có Ma thú và Mị kinh khủng như thế nào.
- Nhớ kỹ, lượng sức mà đi, đừng lấy sinh mệnh ra đùa giỡn!
Hạ Chỉ Mộng hướng Nghệ Phong và đám người Băng Hồn chăm chú nói. Coi như là nhắc nhở mấy học viên cường đại nhất học viện này.
Mọi người thấy Hạ Chỉ Mộng nói thận trọng, cả đám cũng chăm chú gật đầu.
Hạ Chỉ Mộng nhìn năm người trước mặt, Băng Hồn, Cô Tinh, Nghị Minh, Họa Thủy và Nghệ Phong, cũng là học viện trước năm của Phong Vân Bảng, tổ hợp như vậy nếu không phải gặp ma thú quá cường đại, thì sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, nghĩ vậy, Hạ Chỉ Mộng mới hơi tâm an. Hướng đám người Băng Hồn nói:
- Nếu như các ngươi tiến vào trong mà nói, tổ đội năm người hãy đi vào.
Cô Tinh quay đầu nhìn thoáng qua mấy người Băng Hồn gật đầu, lúc này mới mang theo đám người Băng Hồn đi vào bên trong Khủng Cụ Sâm Lâm.
Nghệ Phong nhìn bọn họ rời đi, cũng không theo sau, trong ánh mắt nghi hoặc của Hạ Chỉ Mộng, từ trong giới chỉ lấy ra nhuyễn kình giáp, đồng thời móc ra nhóm lớn đan dược, đi tới trước mặt Diệp Hi bên người Bạch Hàn Tuyết, đưa nhuyễn kình giáp và đan dược cho nàng nói:
- Nàng không nên đi vào bên trong, lấy thực lực của nàng, có mấy thứ này, ở ngoại vi sẽ không có nguy hiểm!
Diệp Hi còn không có phản ứng qua đây, Nghệ Phong đưa nhuyễn kình giáp và đan dược cho Diệp Hi, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, thân ảnh chớp động, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lúc này Diệp Hi mới phản ứng qua đây, nhìn mấy vật ở gì đó trong tay mà hơi sững sờ, Diệp Hi có thể không biết nhuyễn kình giáp là vật gì. Thế nhưng những đan dược trên tay không gì xa lạ, đặc biệt là nhãn thần đố kị của đám học viện Bạch Kim, nói cho nàng biết những đan dược này trân quý đến cỡ nào.
Diệp Hi nhìn phương hướng Nghệ Phong ly khai có chút sững sờ, nàng vẫn suy đoán không được rốt cuộc Nghệ Phong muốn làm gì? Giải thích trực tiếp nhất chính là Nghệ Phong đánh chủ ý lên nàng, thế nhưng Diệp Hi lại mơ hồ nghĩ cũng không phải như vậy, thế nhưng ngoại trừ giải thích này, Diệp Hi tìm không được giải thích khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Hi cười khổ một tiếng, đem đan dược thu trở về. Sờ sờ Nhuyễn Kình Giáp, tuy rằng nàng cũng không biết là cái gì, thế nhưng nhìn chất liệu của nó, nhất định là gì đó thập phần trân quý. Đặc biệt thấy Hạ Chỉ Mộng cũng lộ ra nhãn thần kinh ngạc và sợ hãi, liền biết vật này rất có giá trị.
Người khác có thể không biết, Hạ Chỉ Mộng làm sao không biết Nhuyễn Kình Giáp, nàng thấy Nghệ Phong tùy ý đưa Nhuyễn Kình Giáp cho Diệp Hi. Trong lòng nàng cũng nổi lên cuộn sóng, nhãn thần nhìn Diệp Hi cũng có chút cổ quái, hình như Nghệ Phong đới với Diệp Hi có chút quá phận. Cho dù là Khinh Nhu, hình như cũng không có đãi ngộ Diệp Hi?
Minh Mạc nhìn Diệp Hi, hai nắm tay siết chặt, sắc mặt khó coi, hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi dẹp loạn suy nghĩ trong lòng.
- Đi thôi!
Hạ Chỉ Mộng thấy rất nhiều học viên Bạch Kim đều đố kị nhìn Diệp Hi, nàng cười khổ một tiếng, mang theo những học viên này đi vào Khủng Cụ Sâm Lâm.
Diệp Hi cũng thu liễm suy nghĩ trong lòng, cùng Bạch Hàn Tuyết sóng vai đi vào Khủng Cụ Sâm Lâm, Diệp Hi hi vọng tìm được một cơ hội có thể đột phá đến Tướng cấp.
...
Nghệ Phong đi theo phía sau Họa Thủy, nhìn vóc người dụ hoặc của Họa Thủy, chập chờn tản ra vô cùng nhiệt hỏa. Làm cho nhãn thần Nghệ Phong càng thêm không kiêng nể gì cả. Rốt cục Họa Thủy ở dưới nhãn thần này chịu không nổi, nàng quay đầu trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi nhìn nữa, ta sẽ móc mắt ngươi!
Nghệ Phong dùng nhãn thần rất xem thường nhìn Họa Thủy nói:
- Không ngực không mông, có cái gì đẹp đâu chứ?
- Ngươi nói cái gì?
Họa Thủy trong nháy mắt nổi giận:
- Ngươi nói ai không ngực không mông? Đây là cái gì?
Họa Thủy nói xong liền ưỡn ngực, đôi ngọc thỏ cuộn trào mãnh liệt, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
- Có ưỡn nữa cũng vô dụng, không có chính là không có. Thực sự rất khó lý giải ngươi làm sao có thể xếp vào thập đại mỹ nhân của học viện Trạm Lam.
Nghệ Phong một bộ không hiểu nói.
- Ngươi... Hỗn đản! Ta muốn giết ngươi!
Họa Thủy cảm giác nàng bị xúc phạm, tay rút ra lợi kiếm, đấu khí nhanh chóng tăng vọt.
Nghị Minh nhìn Nghệ Phong và Họa Thủy, trán hắn đổ mồ hôi lạnh, hai vị này đều là nhân vật bưu hãn của học viện a. Chỉ là đối với Nghệ Phong dám trêu Họa Thủy, trong mắt Nghị Minh bội phục vô cùng. Nữ nhân này một khi điên lên, có thể khiến cả học viện Trạm Lam chấn động.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, đối với lợi kiếm của Họa Thủy làm như không thấy. Quay đầu hướng Cô Tinh nói:
- Không phải nghe nói học viện có một đệ nhất mỹ nữ siêu thoát Phong Vân bảng sao? Nàng ở nơi nào? Gọi nàng ra đả kích lòng tự tin của nữ nhân này đi.
Họa Thủy nghe Nghệ Phong nói, hận nghiến răng nghiến lợi, nàng hít sâu một hơi, vẫn nhịn không được lửa giận trong lòng, lợi kiếm vung lên đâm tới Nghệ Phong.
Nghệ Phong cũng không quay đầu lại, thân ảnh chợt lóe, lưu lại một đạo tàn ảnh bị Họa Thủy đâm phá, pháp thân của Nghệ Phong đã đến bên kia rồi.
Cô Tinh thấy Nghệ Phong hỏi hắn, trán hắn cũng đổ mồ hôi lạnh, hai người kia hắn đều không thể trêu vào.
- Cái kia… Về chuyện học viện, ngươi nên hỏi Băng Hồn. Hắn đối với nàng rất quen thuộc!
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn về phía Băng Hồn, rất khó lý giải khối băng này đối với nữ nhân cũng sẽ có nghiên cứu, lẽ nào hỗn đản này thích tạo vẽ bề ngoài, còn bên trong thì rất dâm đãng sao?
- Băng Hồn, ngươi sẽ không đợi buổi tối đi nhìn trộm cửa sổ của người ta chứ?
Cho dù là Băng Hồn, nghe được những lời này của Nghệ Phong, sắc mặt cũng nhịn không được co quắp mấy cái, hắn hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt chuyển hướng Nghệ Phong, trong miệng nói một chữ:
- Cút!
Cô Tinh và Nghị Minh thấy Băng Hồn cũng có thể vì Nghệ Phong mà nói một câu như vậy, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi giơ ngón tay cái lên.
- Kháo! Tên dâm tặc! Nhận thức ngươi thực mất mặt, bản thiếu không thể cùng ngươi thông đồng làm bậy. Ai nha, ca muốn đi tìm dược liệu, các ngươi tùy ý!
Nói xong, thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, làm cho mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Hạ Chỉ Mộng nói năm người phải tổ đội a!