Mị Ảnh

Chương 622: Chấn Hồn Đoạt Phách

 
Nghệ Phong kinh ngạc, sau đó mỉm cười nhìn Hạ Chỉ Mộng nói:
- Nàng lẽ nào cho rằng một Tướng cấp có thể có nhiều thực lực như vậy sao?
Hạ Chỉ Mộng cũng đồng dạng mỉm cười nhìn Nghệ Phong nói:
- Ta cũng chưa từng nghĩ tới có một Tướng cấp có thể đối mặt bốn Vương cấp vây công. Thế nhưng lần này lại thực thực sự phát sinh ở trước mặt ta.
- Ha ha! Lần trước ta đã phát huy ra mười thành thực lực.
Nghệ Phong nhún nhún vai.
Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong không nói, nàng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi cái gì, đưa tay lấy ra một vật gì đó từ trong lòng. Đưa cho hắn nói:
- Cầm lấy, đây là phần thưởng dành cho quán quân!
Nghệ Phong sửng sốt, có chút không hiểu tiếp nhận. Trên thứ đó còn có chút nhiệt độ ấm áp, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, làm cho Nghệ Phong có chút tham lam hít hai hơi. Hạ Chỉ Mộng tựa hồ cũng chú ý tới động tác của Nghệ Phong, mặt nàng có chút ửng đỏ nhìn hắn, thầm nghĩ thảo nào Họa Thủy luôn luôn gọi hắn là sắc lang.
- Đối với quán quân luận võ mỗi năm, học viện Trạm Lam luôn có phần thưởng xứng đáng. Ngươi vẫn không ở học viện, nên ta đã giúp ngươi chọn, ngươi nhìn xem có thích hợp hay không?
Hạ Chỉ Mộng giải thích nói cho Nghệ Phong.
Nghệ Phong hồ nghi mở cuốn sách trên tay, vừa mới đọc vài dòng, hắn hơi ngẩn người. Thật không ngờ nghĩ cái gì sẽ tới cái đó, Nghệ Phong vừa mới còn tính toán tìm một bản vũ kỹ Nhiếp Hồn Thuật cao giai, lúc này Hạ Chỉ Mộng lại đưa tới cửa.
Nhiếp Hồn Thuật Nhật giai cấp thấp … Chấn Hồn Đoạt Phách!
Môn Nhiếp Hồn Thuật này, khiến sự quỷ dị và tàn nhẫn của Nhiếp Hồn Thuật thể hiện hoàn mỹ, lấy hồn lực làm thủ đoạn công kích, vô thanh vô tức đánh vào thức hải người khác, đạt được hiệu quả làm chấn động thức hải người khác, thậm chí cắn nát hồn phách người khác.
Đương nhiên những cường giả cùng cấp với Nghệ Phong bị công kích, sẽ có chống đối mãnh liệt. Thế nhưng võ giả Sư giai, đừng nói có thể cảm giác đến công kích vô thanh vô tức này, cho dù có thể cảm giác được, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của một nhiếp hồn sư ngũ tinh cao giai thi triển Nhiếp Hồn Thuật Nhật giai cấp thấp. Tuyệt đối là có hiệu quả miểu sát đối thủ. Coi như là Tướng cấp bình thường, cũng sẽ làm hắn ăn thiệt thòi lớn, thậm chí ôm hận mà chết.
Ngũ tinh cao giai thi triển Nhiếp Hồn Thuật Nhật giai, không phải người bình thường có thể chống đối. Môn vũ kỹ này, cư nhiên có thể thi triển nhiều lần.
- Ta biết ngươi là một Nhiếp Hồn Sư, nghĩ đến vũ kỹ như vậy ngươi sẽ cảm thấy rất hứng thú. Nên mới giúp ngươi lấy qua đây.
Hạ Chỉ Mộng nhìn Nghệ Phong nói.
- Cảm tạ!

Nghệ Phong chân thành nói lời cảm tạ, thầm nghĩ Hạ Chỉ Mộng thực sự là con giun trong bụng hắn, Nhiếp Hồn Thuật này trừ khi là học viện Trạm Lam dùng vũ kỹ Địa Giai đến đổi, bằng không thật đúng là thích hợp nhất đối với hắn.
Hạ Chỉ Mộng cười cười, hướng Nghệ Phong nói:
- Ngươi không trách ta tự chủ trương là tốt rồi.
Nghệ Phong cười cười, thầm nghĩ hắn tiếp xúc Hạ Chỉ Mộng này không nhiều lắm, vậy mà nàng rất hiểu tính hắn. Biết hắn muốn cái gì. Phụ nữ như vậy là bảo bối tốt. Nghệ Phong sờ sờ mũi, rất buồn bực nghĩ: ta rất thích phụ nữ sao? Vì sao phụ nữ đều đưa vũ kỹ cho hắn?
Nghệ Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn hướng Hạ Chỉ Mộng nói:
- Được rồi, có phải là quán quân đoàn thể cũng có phần thưởng hay không?
Hạ Chỉ Mộng nghi hoặc gật đầu, rất không hiểu đ hỏi:
- Vậy thì sao?
- Ai nha! Nếu đoàn thể thi đấu cũng có phần thưởng, vậy gọi học viện tiếp tục a. Ta muốn có thêm phần thưởng a!
Hạ Chỉ Mộng suýt nữa ngã xuống đất, trực tiếp không nhìn Nghệ Phong nói vô sỉ, quay đầu hướng Nghệ Phong nói:
- Qua tháng sau, tất cả học sinh bạch kim của học viện đều phải đi Khủng Cụ Sâm Lâm. Chỉ là học viên Phong Vân, tất cả hành động tự do. Ta hỏi một chút ngươi có đi hay không?
- Khủng Cụ Sâm Lâm?
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, hắn nhớ tới phu phụ Khắc Lạp Khắc kia đúng là ở Khủng Cụ Sâm Lâm này, lần trước đi Khủng Cụ Sâm Lâm một chuyến, làm cho dư luận Khủng Cụ Chi Thành xôn xao.
- Đi hay không?
Hạ Chỉ Mộng thấy khóe miệng Nghệ Phong bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười tà mị, nàng nghi hoặc nhìn Nghệ Phong hỏi.
- Đi!
Lần này Nghệ Phong đáp ứng rất sảng khoái. Điều này làm cho Hạ Chỉ Mộng có chút hồ nghi nhìn Nghệ Phong, rất ít khi thấy Nghệ Phong sảng khoái như vậy.
Hạ Chỉ Mộng tự nhiên không biết, Nghệ Phong đã sớm nghĩ đi Khủng Cụ Sâm Lâm, hắn muốn thu phục Phệ Châu, còn muốn rất nhiều dược liệu dùng để luyện chế đan dược, rất nhiều dược liệu đều là thu mua không đến, Nghệ Phong chỉ có thể tự mình đi lấy.
- Nếu như ngươi đi mà nói, nghĩ đến đám người Băng Hồn cũng sẽ không bỏ qua. Ha ha, thập đại học viên Phong Vân, rất ít khi tụ hội vào những chuyện thế này.

Hạ Chỉ Mộng cười cười, đối với việc Nghệ Phong đáp ứng đi cũng có chút vui vẻ.
- Vậy nàng kia thì sao? Có đi hay không?
Nghệ Phong đối với nhân vật siêu thoát khỏi Phong Vân Bảng rất có hứng thú, cũng không biết nàng mạnh bao nhiêu, cư nhiên để bọn người Hạ Chỉ Mộng tự giác để nàng lên vị trí thứ nhất.
Hạ Chỉ Mộng lắc đầu nói:
- Nàng có đi hay không ta cũng không biết, ha ha, nói đến thần bí nàng và ngươi không sai biệt lắm. Quanh năm suốt tháng ở trong học viện xuất hiện không được vài lần. Nếu như không có dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành, thực lực thật sự siêu quần, sợ là học sinh của Trạm Lam học viện đã quên nàng rồi.
Nghệ Phong nghe Hạ Chỉ Mộng như vậy nói, hắn khẽ cười cười, cũng không có tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.
- Hạ Chỉ Mộng, cái kia... Thân thể nàng không có việc gì chứ.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi chuyện này, một đạo khí tức như có như không quấn quít trên người Hạ Chỉ Mộng, khí tức này tuyệt đối không phải của nàng, kia nói rõ thân thể Hạ Chỉ Mộng có chút không tầm thường. Đối với đạo sư trên danh nghĩa này, Nghệ Phong vẫn rất thích.
Hạ Chỉ Mộng sửng sốt, rất nghi hoặc nhìn Nghệ Phong nói:
- Thân thể ta? Ta...
Hạ Chỉ Mộng nói đến đây, mới mạnh mẽ phản ứng tới, nàng kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy không thể tin được, rất khó lý giải vì sao Nghệ Phong cảm giác được cổ hơi thở kia trên người nàng, cổ hơi thở này coi như là Vương cấp đỉnh phong cũng không cảm giác được.
- Ngươi làm sao biết được?
Hạ Chỉ Mộng rất nghi hoặc hỏi Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhún nhún vai, hắn trải qua Tà Đế truyền thừa, tuy rằng thực lực không mạnh, thế nhưng năng lực cảm ứng đạt được trình độ kinh người, hơn nữa hắn là Y Sư thất giai cao cấp, điều tra chuyện này thật ra cũng không khó.
- Ta có thể cảm giác được, chỉ bất quá ta cũng chỉ là cảm giác được như có như không, tuy rằng biết rõ có một cổ khí tức đặc thù như vậy, thế nhưng điều tra không ra là cái gì.
Hạ Chỉ Mộng dại ra ở ghế trên, tuy rằng Nghệ Phong chỉ là cảm giác được như có như không, thế nhưng cái này đủ để chấn động nhân tâm rồi. Hạ Chỉ Mộng rất khó lý giải, rốt cuộc là Nghệ Phong cất dấu bí mật gì, cư nhiên cổ hơi thở này cũng có thể để hắn cảm giác được.
Hạ Chỉ Mộng hít sâu một hơi, bài trừ khiếp sợ trong đầu ra ngoài, quay đầu hướng Nghệ Phong nói:
- Không có chuyện gì.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Nếu như nàng có việc mà nói, có thể tìm ta hỗ trợ, tuy rằng không nhất định có thể giúp nàng giải quyết, thế nhưng ít nhất có thể tạo được một chút tác dụng.
Hạ Chỉ Mộng nở nụ cười nói:
- Thực sự không có việc gì, một chút chuyện nhỏ mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nghệ Phong nghe Hạ Chỉ Mộng nói cũng không phản bác. Đáy lòng hắn rất rõ ràng, ngay cả hắn cũng chỉ có thể cảm giác được một cổ khí tức như có như không, sao lại chỉ là một cái không có chuyện gì.
Hạ Chỉ Mộng biết Nghệ Phong không tin, nàng cũng không có tiếp tục nói thêm. Thân thể của nàng nàng rất rõ ràng, cổ hơi thở này nàng cũng biết là cái gì. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lần trước hỏi Nghệ Phong muốn Ma Đan. Chỉ bất quá, cổ hơi thở này cũng đúng như Nghệ Phong nghĩ, là một loại bệnh kín.
Hạ Chỉ Mộng và Nghệ Phong ngồi im lặng, Hạ Chỉ Mộng nhìn Nghệ Phong có chút tham lam hít mùi thơm từ trên người nàng tỏa ra, nàng ngạc nhiên bật cười, thế nhưng trên mặt lại có chút đỏ ửng chớp động.