Mị Ảnh

Chương 465: Thắng lần thứ hai

 
Măc dù Khương Duy Kiệt chưa từng đối đầu cùng nhiếp hồn sư, nhưng đã nghe qua không ít lời đồn đại. Võ giả ngang cấp tuyệt đối không phải là đối thủ của nhiếp hồn sư. Khương Duy Kiệt không rõ Nghệ Phong là ngũ tinh cấp thấp, hay là ngũ tinh cao cấp, nhưng hắn không dám có bất cứ chút khinh thị nào. Động dạng, chứng kiến thân quyền trong hư không phát ra uy, đệ tử Tĩnh Vân Tông đã bắt đầu lo lăng. Cho dù là Lăng Ngọc Nhã, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng. Nhiếp hồn sư ngũ tinh, tương đương với võ giả Tướng Cấp, đây mới là át chủ bài của Nghệ Phong.
"Liễu Nhiên, ta biết ngay mà, đệ tử của ngươi tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy."
Thi Đại Nhi cũng mở lớn cái miệng anh đào dụ người, đối với Phong ca ca mà nàng tự nhận vô cùng quen thuộc, thực không ngờ hắn còn lưu lại thủ đoạn như vậy? Nhiếp hồn sư đẳng cấp ngũ tinh, hắn ẩn tàng lực lượng thực sâu, chỉ sợ là không một đệ tử nào trong thánh địa biết được điều này.
- Phong ca ca thực là xấu, không ngờ ngay cả ta cũng không biết được điều này, làm hại ta lo lắng vô ích.
Trong lúc mọi người còn chìm đắm trong suy nghĩ, Nghệ Phong đã khống chế Nhiếp Hồn Thuật tạo thành thân quyền, nện về phía Khương Duy Kiệt.
- Hống...
Khương Duy Kiệt hét lớn một tiếng, mạnh mẽ rút trong kiếm cắm trên mặt đất lên, mang theo vô số đã vụn, dùng xu thế phá thiên, nghênh đón thân quyền.
Phanh…
Toàn bộ hư không chấn động, người thực lực thấp một chút khônng kìm lòng được phải che hai tai lại, cát bụi bị kình phong cuốn lên, kình khí bắn ra bốn phía. Những người có mặt ở gần giác đấu trường, cũng phải buông tha cho cành cây đang đứng, bay lùi về phía sau.
Vô số đạo kình khí cùng đá vụn đánh thẳng lên những gốc đại thụ, vô số gốc cây, cành cây bị đánh bật. Nhất là đài chủ tịch, lực công kích phải thừa nhận lại càng thêm khủng bố. Lăng Ngọc Nhã không thể không xuất thủ, ngăn cản đá vụn, đất cát cùng kình khí ở bên ngoài. Thế nhưng, như thế vẫn chưa kết thúc, thân quyền bị Khương Duy Kiệt đánh tan chợt phân ra một đạo hồn lực hóa thành châm hung hăng đâm về phía hắn. Khương Duy Kiệt lùi lại vài bước, huy vũ trọng kiếm ngăn cản hồn lực, đòn công kích này lặng lẽ biến mất, không tạo thành bất cứ chút gợn sóng nào.
Khương Duy Kiệt thu kiếm đứng nguyên tại chỗ, tựa như là một gốc đại thụ, hắn nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói:
- Ngươi hẳn là ngũ tinh cấp thấp!
- Nếu như là cao cấp, vậy thì lúc này ngươi không thể vững vàng như vậy rồi!
Nghệ Phong khẳng định suy đoán của Khương Duy Kiệt, lẳng lặng nhìn, tùy ý để dư kình thổi bay đầu tóc cùng quần áo, lộ ra vài phần tiêu sái.

- Nhiếp hồn sư! Quả nhiên là quỷ dị!
Khương Duy Kiệt nhận xét, sau công kích bằng trọng quyền, còn có thể đồng thời thi triển hồn châm. Người bình thường căn bản là khó lòng phòng bị, huống chi hắn còn chưa quên Nghệ Phong vẫn là một võ giả.
- Lúc này, ngươi mới xứng làm đối thủ của ta!
Khương Duy Kiệt thản nhiên nói, trong mắt chỉ còn lại chiến ý, thắng bại không còn quan trọng nữa. Cho dù là Lăng Ngọc Nhã hi vọng hắn thắng, hắn cũng không quan tâm đến kết quả.
- Vậy sao? Vậy ngươi thử thêm chiêu này nữa xem!
Nghệ Phong nói xong, ngưng tụ hồn lực tạo thành một vài đạo hồn châm, đâm thẳng về phái Khương Duy Kiệt. Cùng lúc đó, trong hư không chợt ngưng tụ ra một đạo thân quyền. Hồn lực Khương Duy Kiệt bao phủ lấy thức hải của hắn, đấu khí bao trùm toàn thân, áo giáp đấu khí màu xám tự như là một tầng thổ địa dày đặc bao phủ toàn thân hắn, không ngừng huy vũ trọng kiếm trong tay, ngăn cản từng đạo hồn châm. Tuy rằng Khương Duy Kiệt không nhìn thấy lộ tuyến công kích của hồn châm, nhưng hồn châm không ngăn được cảm giác của hắn.
Ầm
Trọng quyền tạo thành từ năng lượng hung hăng nện xuống Khương Duy Kiệt, Khương Duy Kiệt không thể không thu hồi trọng kiếm, ngăn cản trọng quyền, không có trọng kiếm ngăn cản, Khương Duy Kiệt chỉ có thể chia hồn lực thành hai nửa, một nửa ngăn cản hồn châm công kích khí hải của hắn, nửa còn lại phân tán đấu khí ngăn cản những hồn châm vẫn đang không ngừng công kích.
- Vậy ngươi đỡ thêm một chiêu kiếm này nữa thử xem!
Nghệ Phong nói xong, mạnh mẽ huy vũ Tiêm Hổ Kiếm, đâm thẳng về phía ngực Khương Duy Kiệt. Mọi người chứng kiến cảnh này, cả đám đổ mồ hôi hột vì Khương Duy Kiệt, ba mặt vây công, làm sao có thể ngăn cản? Đây chính là sự khủng bố của nhiếp hồn sư hay sao?
Phanh...
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Khương Duy Kiệt mãnh liệt huy vũ trọng kiếm, quét một kiếm thẳng tắp, sau khi đánh tan trọng kiếm, vẫn không hề dừng lại, đánh thẳng về phía lợi kiếm của Nghệ Phong
- Keng...
Nghệ Phong lùi lại vài bước, đấu khí trong khí hải của Khương Duy Kiệt chợt tăng vọt, ngăn cản toàn bộ hồn châm ở bên ngoài, sau đó hắn cũng lập tức hướng về phía sau lui lại vài bước, trọng kiếm cắm xuống đất, kéo lê một vết thật dài, cuối cùng mới ổn định được cước bộ. Mọi người thấy một màn như vậy, người nào người đấy đều cảm thấy máu huyết sôi trào, đây mới là quyết đấu ngang sức ngang tài, quyết đấu như vậy mới khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn cùng kích thích.
- Nhiếp Hồn Thuật - Hồn Toái!

Hồn lực Nghệ Phong nổ tung, ngưng tụ thành một vòng xoáy khiến cho toàn bộ hư không chấn động. Khương Duy Kiệt hoảng hốt, hắn cũng nhìn ra chiêu này của Nghệ Phong không phải là nhiếp hồn thuật nhập môn có thể ngăn cản, toàn bộ hồn lực của hắn lập tức bao phủ lấy thức hải. Nhưng hắn vừa làm xong những chuyện này đã cảm nhận được một cỗ lực lượng trùng kích cường đại, khiến toàn bộ thức hải của hắn rung chuyển, đầu váng mắt hoa, ý thức trở nên mơ hồ. Trong lúc Khương Duy Kiệt chuẩn bị hồn lực xua tán cảm giác này, lực lượng trùng kích một lần nữa đánh tới, khiến cho hắn không thể không củng cố lại thức hải.
- Tà vô hữu kiếm.
Nghệ Phong không buông tha cơ hội này, ngưng tụ đấu khí thành điểm, đâm thẳng về phía Khương Duy Kiệt. Tuy rằng Khương Duy Kiệt phải toàn lực chống cự công kích của Hồn Toái, nhưng vẫn còn có thể cảm nhận được lợi kiếm của Nghệ Phong đang đâm tới.
- A...
Khương Duy Kiệt hét lớn một tiếng, lực lượng trên trọng kiếm bạo trướng, hướng về phía Nghệ Phong, quét ngang một kiếm.
Phanh...
Hai kiếm va chạm, lực phản chấn cường đại bức Nghệ Phong phải lui lại.
- Hồn Toái...
Nghệ Phong một lần nữa thi triển ra Hồn Toái, sau đó lại đâm thêm một kiếm.
Khương Duy Kiệt chỉ cảm thấy ý thức của bản thân nặng nền, cho dù hắn phát giác ra lợi kiếm của Nghệ Phong đang đâm tới, lực lượng không kém hơn một kiếm trước đó chút nào, nhưng hắn chỉ có thể vội vàng vận chuyển lực lượng để ngăn cản.
Phanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tư thái Nghệ Phong như vậy, thi triển lực lượng sao có thể bằng Nghệ Phong toàn lực thi triển. Lực trùng kích cường đại khiến cho Khương Duy Kiệt lùi lại vài bước, bộ pháp không ngừng lảo đảo.
- Thuấn di!
Nghệ Phong chợt biến mất, trong quyền Toái Phá đánh thẳng về phía Khương Duy Kiệt.
Không thể không nói, Khương Duy Kiệt cường hãn không hợp thói thường, dưới tình huống như vậy không ngờ còn có thể sử dụng trọng kiếm ngăn cản thân quyền của Nghệ Phong, khiến cho một kích của Nghệ Phong hoàn toàn thất bại. Nghệ Phong cắn răng, cố gắng xua tan cảm giác mệt mỏi trong não hải, một lần nữa thi triển thuấn di, hung hăng đánh một quyền về phía Khương Duy Kiệt.
- Coi chừng!
Đệ tử Tĩnh Vân Tông chứng kiến trọng quyền đánh thẳng về phía Khương Duy Kiệt, cả đám chợt đứng bật dậy, nhắc nhở Khương Duy Kiệt. Khương Duy Kiệt làm sao không biết Nghệ Phong đang công tới, chỉ là hắn không kịp ngăn cản, chỉ có thể vận chuyển toàn bộ đấu khí, ngăn cản đòn công kích của Nghệ Phong. Trọng quyền của Nghệ Phong xé tan màn phòng ngự của Khương Duy Kiệt, đánh thẳng lên trên ngực của hắn. Nhưng Nghệ Phong vẫn chưa yên tâm, hắn vô cùng xem trọng Khương Duy Kiệt, kỹ năng xuất quyền mà Vương lão chỉ dạy được hắn thi triển đến cực hạn, liên tiếp đánh ra ba quyền.
- Phốc phốc...
Khương Duy Kiệt liên tục phun máu, thân thể bay thẳng về phía sau.