Thi Đại Nhi nhẹ nhàng vung vẩy bảo kiếm, thân kiếm huyễn hóa ra quang mang tựa như ánh trăng, nửa vòng tròn cực lớn đột nhiên lộ ra trong hư không, tựa như một quả cầu ánh sáng màu thanh lam, không ngừng lấp lánh, khiến cho hư không có chút vặn vẹo. Đây là hình thái chính thức của Huyễn Hoa Kiếm, vừa nãy chẳng qua chỉ là kiếm chiêu đơn giản của Huyễn Hoa Kiếm. Ánh mắt Thủy Nhược Vân trở nên ngưng trọng, 6 năm trước nàng đã thử qua Huyễn Hoa Kiếm, lúc đó nàng thiếu chút nữa đã phải ăn quả đắng. Huống chi Thi Đại Nhi đã tu luyện nhiều năm như vậy, nghĩ tới đã cảm thấy cực kỳ khủng bố rồi. Đấu khí trong cơ thể Thủy Nhược Vân chợt bạo phát ra, đấu khí màu vàng kim, óng ánh, ngưng tụ tại mũi kiếm, lợi kiếm không ngừng huy vũng, quét qua hư không, đấu khí màu xanh da trời trong cơ thể Thủy Nhược Vân lại tuôn ra, hướng từ trên xuống. Hai cỗ đấu khí một trước một sau, rung động nhân tâm. Đấu khí nhảy múa, ẩn ẩn nghe được tiếng phượng hót. Phượng Linh kiếm pháp, lấy chữ "nhẹ" mà nổi danh, thi triển ra như chim phượng nhảy múa, uy thế khổng lồ hòa trong kiếm phát lăng lệ ác liệt khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
- Đi!
Hai tiếng kêu khẽ đồng thời vang lên, hai thanh trọng kiếm đâm thẳng về phía đối phương. Lợi kiếm của Thi Đại Nhi mang theo kiếm khí viên nguyệt, uy lực khiến hư không cũng phải vặn vẹo, còn kiếm của Thủy Nhược Vân lại vẽ theo một hình vòng cung, nơi kiếm đi qua tạo thành tiếng xé gió không dứt.
Phanh...
Ánh trăng tròn cùng tiếng phượng hót, hai thanh lợi kiếm rốt cục cũng va chạm với nhau. Đấu khí cường đại đối chọi, thanh âm sắt thép va chạm vào nhau vang vọng khắp bốn phía. Kình khí thao thiên tán ra bốn phía, chiếu sáng hư không, tựa như pháo hoa nổ tung, ba loại đấu khí màu sắc khác nhau hình thành một quả cầu lập thể, vô cùng xinh đẹp. Trong hư không, vòi rồng mang theo tiếng gió gào thét, khiến cho mặt đất bị đánh nát bấy, tro bụi từ đá xanh bị cuốn lên không trung, bao phủ toàn bộ phiến không gian này, khiến cho chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh 2 nữ một cách đại khái. Hai quầng sáng không ngừng nhảy lên hạ xuống, đá vụn không ngừng bắn ra bốn phía, tro bụi càng ngày càng thêm dày đặc, vòi rồng cuốn lên gào thét khắp bốn phía, vô số cây đại thụ gần như bị nhổ bật gốc. May mắn là người tới quan chiến không người nào không phải là cường giả, vòi rồng như vậy cũng không thể lay động được bọn họ, vô số thân ảnh vẫn vững vàng trên những cành cây.
Chỉ có điều đám đệ tử tham quan trên đài chủ tịch thì không tiêu diêu được như vậy, bị vòi rồng cuốn qua, thân hình cả đám đung đưa, thậm chí kình khí quét qua còn khiến cho bọn họ lăn lộn trên mặt đất. Lăng Ngọc Nhã nhìn thấy, vung tay lên, lập tức ngăn chặn toàn bộ kình khí cùng vòi rồng bên ngoài chủ tịch đài.
- Chậc chậc... Tịnh Vân Tông thực mạnh, ngay cả một ít dư ba cũng phải khiến lão tông chủ đích thân ra tay!
Người Thánh Tông đương nhiên không buông tha cơ hội này, lập tức buông lời đả kích, cả đám người âm dương quái khí nói.
- Hắc hắc, người Tịnh Vân Tông, ngoại trừ một đám biểu tử (kỹ nữ) thì còn có thể làm cái gì?
- Xùy... Tịnh Vân Tông cũng không hơn gì thế này, sao có thể so sánh với Thánh Tông chúng ta, bất quá cũng chỉ là hư danh mà thôi.
- Nhưng mà nữ đệ tử của bọn họ quả thực là tươi ngon mọng nước, nếu để ủ ấm giường cho đệ tử Thánh Tông chúng ta cũng không đến nỗi quá tệ!
Từng câu nói âm hàn truyền tới từ khắp bốn phương tám hướng, không chút nào ngoài ý muốn truyền vào trong lỗ tai Lăng Ngọc Nhã, sắc mặt của nàng không chút nào biến hóa. Lăng Ngọc Nhã rất rõ ràng, đám người Thánh Tông chính là đang muốn tìm một cái cớ để gây sự mà thôi, tuy rằng không đến mức sợ bọn hắn, nhưng hôm nay, rất nhiều cường giả có mặt ở nơi này, nếu như xảy ra đánh lộn... Chỉ sợ là không khống chế nổi cục diện.
...
- Thủy sư tỷ, sao kiếm pháp của tỷ không có một chút lực đạo nào thế, Đại Nhi có chút mất kiên nhẫn rồi đó.
Tiếng cười khanh khách, ngân vang tựa như tiếng chuông của Thi Đại Nhi từ trong màn tro bụi truyền ra.
- Nếu đã vô lực như vậy, ngươi cần gì phải ngăn cản?
Thanh âm kéo dài của Thủy Nhược Vân cũng vang lên.
- Cũng phải, Thủy sư tỷ, Đại Nhi không đỡ nữa đâu, bất quá lần này ta sẽ không đâm vào mặt của tỷ mà đâm xuống chân của tỷ, tỷ nên cẩn thận một chút.
Thi Đại Nhi cười vô cùng vui vẻ, lợi kiếm dùng một góc độ xảo diệu, tạo thành quỹ tích nửa vòng tròn, đâm thẳng tới má trái của Thủy Nhược Vân, hoàn toàn trái ngược với lời mà nàng đã từng nói.
- Ai nha! Chết rồi, ta đâm lộn chỗ rồi. Đều là lỗi của tỷ đó, cứ một mực để cho ta đâm vào mặt của tỷ, khiến cho ta trở thành thói quen rồi, phản ứng không kịp. Thủy sư tỷ, tỷ sẽ không trách Đại Nhi chứ?
Lợi kiếm của Thi Đại Nhi không chút nào dừng lại, lập tức đã đến trước mặt Thủy Nhược Vân.
- Không trách!
Thủy Nhược Vân vẫn khinh phong vân đạm như trước, lợi kiếm giơ lên, thân kiếm ngăn cản một kiếm của Thi Đại Nhi.
....
Trên một ngọn đại thụ, một nhóm lão nhân đang quan sát trận chiến giữa Thi Đại Nhi cùng Thủy Nhược Vân, cuối cùng cũng có người mở miệng.
- Kiếm pháp của hai người này ngang sức ngang tài, ngươi tới ta lui, sợ rằng khó có thể phân thắng bại trong chốc lát!
- Không ngờ Tịnh Vân Tông cùng Thánh Âm Tông lại tìm được 2 hạt giống tốt đến như vậy. Ha ha, trong đám người trẻ tuổi, rất ít người có thể so sánh được với các nàng đó.
- So với Lăng Ngọc Nhã năm xưa, thiên phú của hai người bọn họ còn mạnh hơn vài phần, chỉ cần cho các nàng thời gian, ngay cả những lão gia hỏa chúng ta cũng không phải là đối thủ của các nàng.
- Ha ha, hai người này đúng là một đôi địch thủ trời sinh, bất kể là phương diện gì đều ngang sức ngang tài, chỉ sợ là sẽ tái hiện lại lịch sử của Tịnh Vân Tông cùng Thánh Âm Tông năm đó mất thôi.
- Bất quá lần quyết đấu này Tịnh Vân Tông chọn lầm người rồi, tiểu ma nữ Thánh Âm Tông cũng không phải là nhân vật chính lần này. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Sao?
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía vị lão nhân vừa mới mở miệng. Bất quá vĩ lão nhân này chỉ cười cười, sau đó nhìn lên không trung, cũng không nói tiếp điều gì nữa.
- Ha ha, lão gia hỏa người vẫn như xưa, giấu giấu diếm diếm.
- Các ngươi lại không như vậy, đợi đi, có lẽ tiểu tử kia sắp tới rồi, ta tin vào thân phận của hắn, hắn sẽ khiến cho mấy lão già các ngươi chấn động đấy.
Mọi người sững sờ, tựa hồ không rõ ý của những lời này, thân phận như thế nào mới khiến cho bọn họ chấn động? Coi như là hoàng đế đế quốc cũng không thể.
Mọi người cười cười, nhưng vẫn để ở trong lòng, đối với lời nói của vị lão nhân này, bọn họ vô cùng coi trọng.
- Thủy sư tỷ, tỷ phải cẩn thận đó, lần này ta sẽ thi triển ra chiêu kiếm pháp mạnh nhất trong Huyễn Hoa Kiếm. Lần này ta sẽ tuyệt đối không đâm sai, nhất định sẽ đâm xuống chân của tỷ.
Thi Đại Nhi cười khanh khách, lợi kiếm trong tay bắt đầu không ngừng huy vũ, lập tức hình thành vô số ánh trăng tròn, sau đó không ngừng dung hợp vào nhau, ngưng tụ trên mũi kiếm.
Thủy Nhược Vân nghe thấy Thi Đại Nhi muốn thi triển chiêu thức mạnh nhất trong Huyễn Hoa Kiếm, lập tức thủ thế đề phòng, ánh mắt ngưng trọng, động tác được đẩy cao tốc độ, đấu khí trong cơ thể không ngừng tuôn ra. Thân hình mềm mại của nhị nữa bắt đầu tỏa sáng, giờ phút này các nàng tựa như nữ thần.
Lợi kiếm trong tay nhị nữ không ngừng được huy vũ, năng lượng không ngừng dung hợp vào cùng một chỗ, lực lương cường đại khiến không gian phát ra tiếng xuy xuy, thậm chí còn có chút run rẩy. Trong sân, khí thế của nhị nữ không ngừng được kéo lên, áp chế khiến bản thân hai ngươi thực sự có chút khó thở.
Nhị nữ cảm nhận được khí thế của đối thủ, ánh mắt càng thêm ngưng trọng. Đấu khí trong cơ thể vẫn không ngừng tuôn ra.
Tất cả mọi người thấy một màn như vậy, lập tức tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn lên trên hư không. Bọn họ đều nhìn ra, lần này nhị nữ sẽ thực sự động thủ, một chiêu này mới mới thực sự là toàn bộ tinh hoa kiếm pháp của các nàng.
- Huyễn Hoa Kiếm cùng Phượng Linh Kiếm, thần nữ cùng ma nữ, đến cùng ai mới là người chiến thắng?
Tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi kết quả của lần giao thủ này.