Mị Ảnh

Chương 441: Nguy cơ trọng thương

 
Trong cặp mắt xanh biếc của Mị chồn vàng lóe hào quang tham lam. Ở trong mắt nó, Nghệ Phong đứng ở trước mặt là thuốc bổ vô cùng tốt, Nếu có thể hấp thu nguyên hồn của Nghệ Phong, nhất định có thể thăng cấp thêm một giai.
Nghệ Phong cũng không có ý muốn động thủ trước. Hắn cảnh giác nhìn Mị chồn vàng, ước gì nó cũng không động thủ, để hắn khôi phục thêm một ít thể lực và hồn lực.
Mị chồn vàng Ngũ giai đã có chỉ số thông minh nhất định. Nó cũng không để cho Nghệ Phong có nhiều thời gian. Miệng nó mở ra, một đạo năng lượng màu xanh thuộc tính mộc mạnh mẽ lao về phía Nghệ Phong.
Nhất thời ánh mắt Nghệ Phong cứng lại, Nhiếp Hồn Thuật được thi triển đầy mạnh mẽ. Hồn lực mang theo năng lượng trong không gian, tạo thành một quyền năng lượng, đón lấy năng lượng màu xanh.
Ầm…
Hai cổ năng lực đụng vào nhau, giống như pháo hoa nở rộ, năng lượng còn sót lại mạnh mẽ bắn về bốn phía, tạo ra từng trận gió gào thét.
Ngao...
Mị chồn vàng thấy công kích của nó không có tác dụng, móng vuốt của nó đập một cái xuống mặt đất, lao vào đánh về phía Nghệ Phong. Năng lượng được tạo thành từ móng vuốt tỏa ra hào quang cũng sắc bén giống như móng vuốt của mãnh thú. So với móng vuốt dã thú, năng lượng tinh khiết được tạo thành này càng khiến Nghệ Phong hoảng sợ hơn. Nghệ Phong vận chuyển thân pháp Mị Ảnh, nghiêng người tránh thoát.
Dù sao bởi vì trong cơ thể không còn bao nhiêu sức lực, thân pháp Mị Ảnh không thể phát huy được năm phần tốc độ so với trước kia.
Xoạt...
Tiếng quần áo bị xé rách vang lên. Ống tay áo Nghệ Phong bị móng vuốt của nó xé rách. Mị chồn vàng vẫn không ngừng công kích. Móng vuốt của nó mang theo mảnh vải vụn của Nghệ Phong, dư thế không giảm, chộp vào phía trên mặt đất. Một tảng đá phía trên mặt đất bị trung một trảo này của nó, lập tức biến thành đá vụn, tạo thành một dấu vết thật sâu.
Nghệ Phong cảm giác cánh tay lạnh lẽo, thoáng nhìn về phía dấu vết vừa xuất hiện, hắn hít một hơi thật sâu, nếu như bị trúng một trảo này này của nó, sợ cánh tay này cũng phải hỏng.
- Nhiếp Hồn Thuật - Hồn Toái!
Nghệ Phong cố gắng vận chuyển hồn lực thi triển Nhiếp Hồn Thuật. Từng đạo năng lượng nhập vào cơ thể, hồn lực dũng mãnh tuôn ra. Hồn lực tổ hợp cùng một chỗ, mạnh mẽ lao về phía Mị chồn vàng.
Nhìn công kích bay nhanh đến, Mị chồn vàng không chút sợ hãi. Nó lại hé cái miệng nhỏ ra. Một cỗ năng lượng lớn gấp mấy lần so với vừa rồi phá không rời đi, đón Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong.

Nghệ Phong thấy thế, không nhịn được cười lạnh. Công kích Nhiếp Hồn Thuật có thể giống với năng lượng công kích bình thường sao?
Ầm…
Hai cổ năng lực đụng vào nhau, phát ra vô số đạo kình khí. Đồng thời, hồn lực vốn bị năng lượng cuốn sạch đột nhiên từ trong đó thoát ra, bay nhanh đến trước mặt Mị chồn vàng, mạnh mẽ nổ tung. Cả một khu vực nhỏ bị chấn động mãnh liệt.
Hồn Toái và Hồn Toái Vô Biên cũng không khác nhau là mấy, chỉ là một bên chú trọng công kích đơn thể, một chú trọng công kích quy mô lớn. Hồn Toái tiêu hao hồn lực nhỏ hơn, nhưng uy lực lại lớn. Chỉ có điều phạm vi công kích rất nhỏ. Tuy nhiên chỉ cần công kích Mị chồn vàng lại như vậy là đủ rồi.
- Ngao... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Biến hóa bất thình lình khiến Mị chồn vàng kêu lên một tiếng đau đớn. Hiển nhiên chiêu này Nhiếp Hồn Thuật này của Nghệ Phong khiến hồn thể của nó bị chấn thương.
Nghệ Phong hầu như không chịu buông tha. Thân ảnh chợt lóe, hồn lực tập trung vào hồn thể, hung hăng đánh mạnh một quyền về phía Mị chồn vàng.
- Ngao...
Lại một tiếng kêu đau đớn. Mị chồn vàng phản ứng qua, dùng móng vuốt hung hăng chụp một cái về phía Nghệ Phong.
Xoạt…
Lại một tiếng quần áo bị xé rách, phía trên ống tay áo của Nghệ Phong bị xé nát một mảng lớn, lộ ra cả thịt.
Nghệ Phong vội vàng tránh đi, trong lòng không khỏi cười khổ. Hồn lực và đấu khí còn sót lại không nhiều lắm. Nếu bình thường, bản thân cứ thi triển chiêu thức liên hợp như vậy, nhất định có thể khiến Mị chồn vàng trọng thương. Nhưng, hiện tại lại chỉ có thể khiến nó chịu chút thương tích nhỏ, kêu ai oán một tiếng.
Nghệ Phong cũng không học được nhiều Nhiếp Hồn Thuật, Quái lão nhân dạy mấy chiêu Nhiếp Hồn Thuật, đối phó với người còn có thể, đối phó với Mị lại không mấy uy lực. Nghệ Phong thở nhẹ một tiếng, thầm nghĩ nếu có thể trở về, nhất định phải trắng trợn cướp đoạt bí tịch Nhiếp Hồn Thuật. Hắn nghĩ đến thánh địa kia. Chắc hẳn nơi đó sẽ không thiếu. Xem ra đã tới thời điểm đi thăm lầu các thánh địa. Trước kia hắn không quá chú ý Nhiếp Hồn Thuật, nhưng hiện tại nhất định phải cướp đoạt sạch sẽ.
- Nhiếp Hồn Thuật... Giảo Sát!
Nghệ Phong nhìn Mị chồn vàng đánh về phía hắn mạnh mẽ hét lớn. Trong thức hải có thể khống chế toàn bộ hồn lực nhập vào cơ thể. Cho tới tận lúc này Nghệ Phong chỉ thi triển một chiêu Nhiếp Hồn Thuật mạnh nhất để đối phó mị.
Giảo Sát - Nhiếp Hồn Thuật Nhật giai cấp thấp, giống như tên, giảo sát hồn thể, im hơi lặng tiếng công kích hồn lực, Giảo Sát càng khiến người khó lòng phòng bị. Nếu như bị trúng công kích này, trong nháy mắt hồn thể tan vỡ. Nghe nói từng có một tiền bối Nhiếp Hồn Sư, thi triển chiêu này đã giết chết một Tôn Cấp.

Đương nhiên, Nghệ Phong chỉ nghe Quái lão nhân khoe khoang như vậy chứ chưa trực tiếp nhìn thấy. Tôn Cấp khủng khiếp tới mức nào? Phất tay thấy núi lở đá nứt. Một chiêu Nhiếp Hồn Thuật Nhật giai có thể giết người trong một giây? Tuy nhiên, thật ra Nghệ Phong cũng hiểu nó có uy lực rất lớn.
Mị chồn vàng đã bị đánh trúng một chiêu. Nó thấy Nghệ Phong lại thi triển đại chiêu, đang tấn công về phía Nghệ Phong, nó vội vàng thu móng vuốt trở về, thân ảnh lùi về phía sau mấy bước.
- Ngao...
Nhưng cho dù như thế, Nhiếp Hồn Thuật này cũng dung nhập trong cơ thể nó, công kích tới hồn thể của nó. Nếu không phải hồn thể của nó nhanh chóng trốn đi, nhất định sẽ bị trọng thương.
Nhưng Giảo Sát của Nghệ Phong còn sót lại có vài phần thực lực? Tuy rằng Mị chồn vàng bị một chút công kích, nhưng cũng không có thương tổn gì quá nghiêm trọng.
Nghệ Phong thấy đã Mị chồn vàng vẫn đứng vững vàng khá vững vàng ở đó, không khỏi cười khổ một tiếng. Hồn lực đã không còn mấy. Ngay cả thi triển một chiêu Giảo Sát cũng không có khả năng. Chỉ cần dựa vào đấu khí, sao có thể là đối thủ của Mị.
Nghệ Phong lấy Tiêm Hổ Kiếm ra. Hắn muốn tránh cũng không thể tránh được, chỉ còn cách liều chết một trận.
Dường như Mị chồn vàng cũng biết tình cảnh của Nghệ Phong, trong cặp mắt xanh biếc của nó càng lộ rõ ánh sáng dữ tợn. Nó tiến từng bước về phía bước Nghệ Phong. Móng vuốt sắc bén rạch xuống mặt đất tạo thành những dấu vết thật sâu, hung tàn không gì sánh được.
Nghệ Phong cảnh giác nhìn Mị chồn vàng, Tiêm Hổ Kiếm trong tay đặt ngang trước người, phòng ngự công kích của Mị chồn vàng.
Mị chồn vàng mở miệng, cầu năng lượng đánh mạnh về phía Nghệ Phong, tạo ra tiếng xé gió nhè nhẹ.
Ầm…
Nghệ Phong dùng Tiêm Hổ Kiếm đón cầu năng lượng, đấu khí vận chuyển lên trên, tản ra hào quang.
Ầm…
Tiêm Hổ Kiếm và năng lượng đụng vào nhau, Nghệ Phong lùi lại về phía sau mấy bước. Sức mạnh cường đại khiến cánh tay Nghệ Phong tê dại, khí huyết trong ngực thoáng nhộn nhạo cả lên.
- Xoẹt...
Nghệ Phong còn chưa kịp dừng lại thở một hơi, Mị chồn vàng đã lại mạnh mẽ tấn công. Móng vuốt sắc bén tỏa ra hàn quang. Trong không gian vang lên tiếng xé gió.
Nghệ Phong hung hăng cắn một chút vào đầu lưỡi, trong đầu dần dần tỉnh táo một chút, xoay người rời xa Mị Ảnh, né tránh công kích lần này.
Tiệng móng vuốt cắt qua không gian cảm giác như sát ngay cạnh bên tai. Móng vuốt của Mị chồn vàng lại chộp vào phía trên mặt đất, để lại một dấu trảo trên mặt đất cứng rắn.
Mị chồn vàng thấy Nghệ Phong né tránh, gần như trong nháy mắt, nó lại mạnh mẽ nhảy từ mặt đất về phía Nghệ Phong vẫn chưa đứng vững, hung hăng đánh tới. Cùng lúc đó, nó còn phụt lên một đạo năng lượng công kích.
Nhìn hai đạo công kích, Nghệ Phong căn bản muốn tránh cũng không thể tránh. Nhưng lấy lực lượng của hắn bây giờ, cũng căn bản không ngăn cản được công kích như vậy. Mị chồn vàng đang tấn công về phía Nghệ Phong, bỗng nhiên ánh sáng màu xanh của móng vuốt tăng mạnh, nó lại ngưng tụ phân nửa sức mạnh trong cơ thể vào trong một chiêu sau. Sau khi Nghệ Phong thấy thế, càng thêm hoảng hốt!