Mị Ảnh

Chương 377: Phệ Linh Nộ Bạo tái hiện

 
Tất cả mọi người đang vây xem, cả đám chăm chú nhìn hai người lơ lửng trong hư không, thậm chí có chút người quên ổn định thân hình, làm thân thể từ trên nóc nhà rơi xuống, hoặc là từ trên cây ngã xuống. Phát sinh từng đợt tiếng đau nhức khó chịu.
Bọn họ đã bị triệt để chấn động tại chỗ rồi, hai Vương Cấp là khái niệm gì? Nếu như hai người này thật đánh nhau, toàn bộ đế đô sẽ gặp kinh thiên động địa!
- Kháo... Rốt cuộc Nghệ Phong là ai, ngay cả Vương Cấp cũng làm thủ hạ của hắn!
Mọi người nhìn vẻ mặt bình tĩnh kia của Nghệ Phong, trong lòng cả đám nổi lên sóng to gió lớn!
Mọi người lúc này đã để Nghệ Phong tấn cấp đến nhân vật có trình độ cực kỳ nguy hiểm rồi.
Kháo, ngay cả Vương Cấp cũng là thủ hạ của hắn. Nếu như đi chọc tiểu tử này, hắn ngày nào đó mang theo Vương Cấp đến nhà mình gây sự, kia là muốn khóc cũng không khóc thành tiếng!
Nghệ Công cũng hoảng sợ nhìn Cuồng Hổ đối diện hắn, hắn đã bị triệt để chấn động rồi, nhìn khí thế của đối thủ không thua mình chút nào, hắn dại ra ở trên hư không.
Hắn lúc nãy có điều tra qua Cuồng Hổ, nhưng hắn nhìn không thấu thực lực của Cuồng Hổ. Tuy rằng đáy lòng cũng hiện lên nhiều loại khả năng, thế nhưng lập tức bị chính mình phủ nhận. Vương Cấp cũng không phải củ cải trắng, tùy tiện lôi ra là có! Huống chi vì sao Vương Cấp lại đi làm thủ hạ cho người khác chứ!
Thế nhưng một màn trước mắt này, làm cho hắn triệt để dại ra, tiếp xúc Nghệ Phong càng lâu, hắn biểu lộ ra gì đó càng thêm chấn động, cho tới bây giờ ngay cả chính mình cũng cảm thấy sợ hãi!
- Nghệ Khải Mạc! Ngươi cái tên hỗn đản này, bởi vì ngươi, để cho đệ tử nguyên bản thuộc về gia tộc của mình, biến thành đối thủ cường đại! Ta thật muốn giết chết ngươi!
Nghệ Công tâm hận Nghệ Khải Mạc đến cực độ, thế nhưng lúc này không thể không đứng ra thu thập cục diện rối rắm này. Nghệ công có chút hối hận, hối hận ngày hôm nay quy mô tấn công Tử Bang!
- Tiểu tử này chính là một lang nhân, chọc vào hắn, vậy cứ đợi hắn trả thù đi! Đáng sợ nhất chính là, hết lần này tới lần khác, thực lực của lang nhân này cường hãn đến thái quá!
Nghệ Công nhìn khí thế Cuồng Hổ không ngừng bức tới, hắn cũng chỉ có thể thu hồi tâm tư trong đầu mình, khí thế mạnh mẽ bắn ra, cùng Cuồng Hổ xa xa tương đối!
Hai cổ khí thế cường đại ở trên hư không đối bính, uy áp cường đại khiến cả hư không chấn động, khắp bầu trời cuồng phong gào thét. Cuồng phong cường đại làm cho đá vụn cùng bụi bặm trên mặt đất bay bừa bãi lên bầu trời. Cây cối bốn phía cũng không ngừng lay động. Khí thế làm cho những người đứng gần bên nhanh chóng lắc mình, hướng về phía sau rút lui ra cự ly xa hơn. Sau đó thở dài một hơi, kinh hãi nhìn hai người trong hư không! Trong lòng cảm thán:

- Này chính là uy thế của Vương Cấp sao? Chỉ là khí thế đối bính, mà đã kinh khủng như vậy!
Hiện tại bọn họ mới hiểu được, vì sao Vương Cấp lại được người ta kính ngưỡng như vậy! Bọn họ có khả năng hủy thiên diệt địa, bọn họ đã không thể tưởng tượng, nếu như Tôn Cấp bắn ra khí thế, cái kia sẽ kinh khủng đến nhường nào.
Thân ảnh của Cuồng Hổ và Nghệ Công chợt lóe lên, đấu khí trên quyền cương giống như quang cầu, tản ra uy thế vô cùng, cắt đứt hư không, hung hăng oanh kíck về phía đối phương.
Binh...
Một tiếng xé rách hư không thật lớn vang vọng bầu trời, thậm chí làm cho tất cả mọi người ở đế đô có thể nghe được, thậm chí có chút tiểu hài tử ngủ say bị thanh âm này dọa giật mình tỉnh giấc, sau đó oa oa khóc lớn!
Một tiếng âm hưởng mạnh mẽ này, cũng triệt để kinh động đến các cao thủ chân chính của đế đô, cả đám chạy về phía phủ đệ của Bao Đạt bá tước.
Trong hư không, thân ảnh của Cuồng Hổ và Nghệ Công không ngừng chớp động, bóng người khắp bầu trời, mang theo thanh âm chấn động màng tai, mang theo tất cả cuồng phong, kình khí bắn loạn chung quanh. Những người có thực lực hơi yếu, lui ra xa về bốn phía.
Dư ba do Vương Cấp chiến đấu, không phải là bọn hắn có thể chống đối.
Kình khí bắn khắp bầu trời kia, thẳng tắp oanh trên mặt đất, làm cho giữa sân được làm bằng đá rắn chắt cũng bị đập vụn, mặt đất bằng phẳng cũng trở nên gồ ghề!
Hai Vương Cấp quyết đấu, làm cho mọi người nhìn như si như say, trong lòng cả đám đều nhiệt huyết sôi trào, hận không thể cũng xông lên tranh đấu một phen, nhưng mà bọn hắn cũng biết, nếu như bọn họ đi tới, sợ là sẽ trực tiếp bị oanh kích thành cặn bã!
Ngược lại là Nghệ Phong, đối với tranh đấu trong hư không cũng không có nhiều hứng thú. Ngay cả Tôn Cấp quyết đấu hắn cũng xem qua, Vương Cấp thực sự không làm hắn hứng thú.
Nghệ Phong quay đầu chuẩn bị trị liệu thương thế cho Dạ Quỷ, đã thấy Cao Thiên, Cao Không nuốt nước bọt, nhãn thần chăm chú nhìn vào hư không, trong mắt bắn ra quang mang cháy bỏng.
Nghệ Phong cười cười, đối với hai người cuồng chiến như Cao Thiên, Cao Không này cũng có chút lý giải, Nghệ Phong thậm chí minh bạch vì sao viện trưởng lại để hai người này đi theo mình, sợ là muốn mượn tay mình để thỏa mãn dục vọng chiến đấu của hai huynh đệ bọn họ!
Đối với thủ hạ của mình, Nghệ Phong chưa bao giờ keo kiệt, hắn quay đầu nhìn Cao Thiên, Cao Không nói:
- Tranh đấu của Vương Cấp, các ngươi không tham dự được, đối diện không phải còn có hai Tướng Cấp và một ít Sư Cấp sao? Luyện tập một chút cũng tốt!

Lời vừa nói ra, nhất thời làm cho Cao Thiên, Cao Không hưng phấn lên. Bọn hắn cung kính thi lễ với Nghệ Phong, sau đó quơ trọng kiếm trong tay vọt tới.
Bao Đạt thấy Cao Thiên, Cao Không lần thứ hai tấn công về phía bọn hắn, nhìn khí thế dữ tợn kia của Cao Thiên, Cao Không, hắn nhịn không được phát lạnh, hướng hai Tướng Cấp ở trước người hắn hô:
- Ngăn trở bọn họ! Mau ngăn trở bọn họ!
Bộ dáng này, làm cho khóe miệng Nghệ Phong cười nhạt. Nghệ Phong nhìn hai Tướng Cấp và một đám thị vệ vây quanh hai người Cao Thiên, Cao Không, hơi nhíu mày, từ trong lòng lấy ra mấy viên đan dược, phân phát cho đám người Sát Lâu nói:
- Các ngươi đi vào trợ giúp hai người Cao Thiên, Cao Không, Dạ Quỷ ta sẽ bảo hộ. Còn nữa, nếu như cảm giác đấu khí mình không đủ. Thì nhanh chóng trở lại lấy Hồi Khí Đan.
- Vâng.
Năm người huy động chủy thủ hướng về giữa sân đánh qua, thấy thực lực của Nghệ Phong, bọn họ đối với việc Nghệ Phong bảo hộ Dạ Quỷ là cực kỳ yên tâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong nhìn tràng diện hỗn chiến lần thứ hai, hắn cười lạnh một tiếng:
- Ngươi nhiều người thì đã làm sao, bản thiếu gia có đan dược, dùng đan dược cũng có thể đè chết các ngươi!
Mọi người nhìn hai nơi chiến đấu trên hư không và dưới mặt đất, cả đám cảm giác hai mắt của mình không đủ để dùng! Tràng diện to lớn như vậy, trước khi tới bọn họ nên mua một băng ghế, mua thêm ít hạt dưa, vừa nhìn vừa nhâm nhi, như vậy mới đã nghiền!
Bao Đạt nhìn song phương càng đánh càng hăng, hắn hơi lui ra phía sau vài bước, nhãn thần nhìn Nghệ Phong. Sợ Nghệ Phong hướng hắn xuất thủ, dù sao hiện tại nhàn rỗi chỉ có hắn và Nghệ Phong. Mà hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Nghệ Phong!
Thế nhưng, khi hắn thấy Nghệ Phong quơ kim châm chữa thương cho Dạ Quỷ, hắn nhịn không được thở dài một hơi, đáy lòng lại dâng lên ý nghĩ: không ngờ Nghệ Phong còn là một Y Sư!
Thế nhưng, may mắn của Bao Đạt cũng không có quá lâu, hắn chỉ thấy Nghệ Phong thu hồi kim châm đứng lên, nhìn lướt qua hư không và đám người Cao Thiên, Cao Không, sau đó anh mắt kia nhìn chằm chằm về phía hắn!
Ngay thời điểm trong lòng Bao Đạt run đích, hắn thấy trên người Nghệ Phong hiện lên một đạo bạch quang, đấu khí nhanh chóng hướng về phía cánh tay, sau đó hội tụ tới giữa tay, hình thành một quang cầu.
Nghệ Phong lẳng lặng nhìn quang cầu trong lòng bàn tay mình, đấu khí như trước tụ tập vào trong đó. Màu trắng của quang cầu trong lòng bàn tay, càng lúc càng chói sáng!
Bao Đạt cổ quái nhìn chăm chú lên quang cầu trong lòng bàn tay Nghệ Phong, rất không rõ Nghệ Phong này rốt cuộc là làm cái gì?
Đồng dạng, có người vẫn chú ý tới Nghệ Phong, cũng liếc mắt nhìn nhau, nhưng mà bọn hắn lập tức đã nghĩ đến cái gì, cả đám kinh hãi liếc mắt nhìn nhau hô to.
- Phệ Linh Nộ Bạo?