Thùng thùng…
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị động tác tiếp theo, bên ngoài phòng riêng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Điều này khiến Tử Âm nhất thời bị kinh hãi, vội vã muốn đứng lên, nhưng lại bị Nghệ Phong ôm chặt lấy, khiến nàng không thể tách ra được.
- Đừng động!
Nghệ Phong từ trước tới giờ vẫn luôn quan niệm, việc đang làm không thể bỏ dở chừng. Bất kể bên ngoài có phong ba bão táp gì, mình cứ làm xong rồi hẵng nói.
Cho nên, hắn triệt để quán triệt tư tưởng này trên người Tử Âm. Bàn tay tiếp tục đưa tới dò xét chỗ bí mật của Tử Âm, cảm nhận một mảnh ướt át.
- A…
Tử Âm cả kinh kêu lên, hiển nhiên thật không ngờ Nghệ Phong lại làm như vậy.
- Nghệ Phong, đừng, bên ngoài có người!
Tử Âm run giọng nói.
Nàng vừa dứt lời, thanh âm bên ngoài lại một lần nữa vang lên, dường như phối hợp với câu nói của nàng.
Nghệ Phong trực tiếp không thèm quan tâm tới tiếng đập cửa này. Cũng giống như khi ngươi và bạn gái chuẩn bị nghiên cứu cơ thể, điện thoại đột nhiên vang lên, ngươi sẽ quan tâm sao? Nghệ Phong vẫn cho rằng, có việc gì chờ làm xong hẵng nói.
Tử Âm thấy Nghệ Phong không hề có ý định dừng lại, không khỏi trừng mắt liếc hắn thật sâu, mắng:
- Oan gia…
Nghệ Phong cười hắc hắc, cúi đầu hôn lên môi Tử Âm, bàn tay cũng sờ loạn trên người nàng. Bàn tay to lớn không ngừng biến ảo tại nơi mềm mại ấm áp của Tử Âm.
Tử Âm thấy Nghệ Phong như vậy còn chưa thỏa mãn, không ngờ còn bắt đầu cởi quần áo của nàng, lập tức hiểu rằng Nghệ Phong không chỉ muốn thỏa mãn tay chân, mà còn muốn làm chuyện kia.
Nàng nhất thời cảm thấy cả người run rẩy kịch liệt. Bên trong phòng riêng sao có thể làm chuyện này chứ! Càng quan trọng hơn là nàng căn bản chưa chuẩn bị tốt cho việc sẽ phát sinh quan hệ với Nghệ Phong.
- Đừng! Nghệ Phong! Buông ta ra đi!
Tử Âm nắm lấy bàn tay Nghệ Phong đang muốn cở quần áo mình, lắc đầu nói.
Nghệ Phong vẫn cho rằng, khi nữ nhân nói "không nên" chính là rất muốn, cho nên những lời này bị Nghệ Phong trực tiếp hiểu thành Tử Âm đang kêu mình nhanh lên một chút.
Nghĩ vậy, động tác tay của Nghệ Phong không những không dừng lại, ngược lại còn nhanh hơn vài phần.
- Nghệ Phong, buông ta ra đi! Ta còn chưa chuẩn bị tốt!
Tử Âm nói với giọng cầu xin.
- Tử Âm tỷ! Cái này hình như không cần chuẩn bị gì mà?
Nghệ Phong nhìn Tử Âm cười nói.
Tử Âm hận không thể một cước đạp chết Nghệ Phong. Không chuẩn bị tốt tức là chưa chuẩn bị về tâm lý, hắn nghĩ đi nơi nào vậy!
- Hôm nay không được! Thực đó!
Tử Âm nhìn Nghệ Phong nghiêm túc nói. Nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng, đành phải nói như vậy.
- Ngày hôm nay không được?
Nghệ Phong ngạc nhiên, hôm nay sao lại không được?
- Ừ! Hôm nay thực sự không được!
Tử Âm quay sang Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong nao nao, lập tức nghĩ tới một chuyện, cổ quái nhìn Tử Âm hỏi:
- Không phải Tử Âm đang có vấn đề của phụ nữ đấy chứ?
Tử Âm thấy Nghệ Phong nói thẳng như vậy, cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Nàng trừng mắt liếc hắn gật đầu.
Trong nháy mắt Nghệ Phong cảm giác nội tâm giá lạnh. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ta hận cái đó!
Tử Âm thấy ngay cả lời này Nghệ Phong cũng dám nói ra miệng, sắc mặt không khỏi đỏ bừng lên, khẽ gắt một câu, trong lòng thầm nói:
- Tiểu hỗn đản này, không có cái đó, sau này làm sao sinh con cho ngươi?
Đương nhiên, da mặt Tử Âm rất mỏng, sẽ không dám nói câu này ra.
Ngay khi Nghệ Phong đang thầm buồn bực, tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Điều này khiến hắn càng thêm tức giận, oán hận mắng một câu:
- Con mẹ nó!
Tử Âm thấy bộ dáng này của Nghệ Phong không khỏi cười hi hi, đứng dậy khỏi lòng Nghệ Phong, chỉnh đốn trang phục của mình nói:
- Ngươi ra xem sao!
Nghệ Phong nhìn món ngon trước mắt đã tới tay lại biến mất, cảm giác mình thực sự bi ai cực lớn.
- Tử Âm tỷ, lần sau…
Nghệ Phong nhìn Tử Âm nói. Câu này nhất thời khiến mặt Tử Âm càng đỏ hơn. Nàng quay đầu không thèm nghe hắn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ.
…
Nghệ Phong đành phải mở cửa xem có chuyện gì xảy ra.
Hắn vừa đẩy cửa, còn chưa kịp phát hỏa đã thấy một nữ nhân tướng mạo xinh đẹp đang đứng bên ngoài cung kinh nói:
- Thiếu gia, tại phòng riêng số 5 có một người tên là Thiên Nghịch muốn tìm ngài.
Câu này nhất thời khiến Nghệ Phong sửng sốt, đồng thời cũng rất nghi hoặc. Đã lâu rồi mình không gặp Thiên Nghịch. Từ lần trước khi mình đưa cho hắn số lượng lớn dược liệu liền không thấy hắn xuất hiện nữa. Thậm chí mình tới tận địa bàn của bọn họ tìm kiếm cũng không tìm được. Mình vốn còn muốn mượn lực lượng của hắn để hỗ trợ Tử Bang. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Chỉ là, Nghệ Phong thấy Thiên Nghịch chủ động đến tìm mình, cũng muốn gặp hắn một chút.
…
Nghệ Phong đi tới phòng riêng số 5, nhưng đi được nửa đường hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vỗ mạnh vào đùi mình một cái kêu lên:
- Mẹ nó! Bị lừa rồi!
Nghệ Phong nhớ lại Tử Âm căn bản là không giống bộ dáng của phụ nữ đang đến tháng. Có vẻ như mình bị lừa rồi. Cả ngày đánh nhạn không ngờ lại bị nhạn mổ mù mắt.
Tuy nhiên, Nghệ Phong cũng hiểu rằng, e là Tử Âm thật sự không muốn cùng mình đột phá một bước cuối cùng kia.
- Vĩnh viễn không thể hiểu được nữ nhân đang suy nghĩ cái gì!
Nghệ Phong cảm thán một câu, bước vào phòng riêng số 5.
Thiên Nghịch đang ngồi trong phòng riêng, nghe câu cảm thán này của Nghệ Phong, nhịn không cười một tiếng đầy xấu xa, trong lòng thầm đoán rằng không biết Nghệ Phong lại đang lừa dối hoàng hoa khuê nữ nhà ai. Thiên Nghịch thậm chí còn thầm suy đoán, có phải những lời này là hắn nói về tiểu ma nữ hay không.
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt vẫn lãnh khốc, không chút biểu cảm của Thiên Nghịch, trong lòng hơi có chút ghen tỵ với bề ngoài của hắn, đi về phía trước cười cười nói:
- Ngươi nha, suốt ngày mang bộ mặt giả hổ như vậy làm cái rắm a!
Thiên Nghịch trực tiếp không thèm để ý đến những lời này của Nghệ Phong, thản nhiên nói với hắn:
- Thời gian qua ta có việc rời khỏi đế đô!
- Ủa? Tên sư phụ đại ma đầu của ngươi lại có ai bài gì cho ngươi hả?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Thiên Nghịch. Nếu như nói có một vài người khiến Nghệ Phong bội phục thì sư phụ ma đầu của Thiên Nghịch cũng tính là một trong số đó. Thủ đoạn giết người của hắn ngay cả Nghệ Phong cũng không khỏi thấy rung mình.
- Một chút chuyện nhỏ. Chuyện một vài người không phục ta trỏ thành Tông chủ kế nhiệm!
Thiên Nghịch thản nhiên nói.
Nghệ Phong bừng tỉnh, lập tức nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ của ngươi cũng không áp chế được bọn họ?
Thiên Nghịch lắc đầu nói:
- Cũng không ngờ bọn họ lại lớn gan như vậy. Có chút phiền phức, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được.
- Lần này sư phụ của ngươi lại giết mấy người?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Thiên Nghịch hỏi. Với tính cách của lão ma đầu này, thích nhất chính là giết gà dọa khỉ. Hơn nữa còn là loại hành hạ máu tanh kinh khủng nhất.
Thiên Nghịch sửng sốt, lập tức có chút đau lòng nói:
- Giết chết năm cao thủ Sát Lâu.
Nghệ Phong cũng hít sâu một hơi. Năm cao thủ Sát Lâu ngay cả lão ma đầu cũng rất yêu thương, không ngờ lần này lại giết chết. Chỉ là, đối với người không thần phục, tốt nhất là sớm giết đi. Chung quy vẫn tốt hơn sau này sẽ đâm sau lưng mình.
- Ngươi cũng nên bồi dưỡng một vài thân tín của mình. Hiện tại có sư phụ ngươi áp chế, bọn họ không dám có hành động gì. Nhưng một khi sư phụ ngươi triệt để buông tay, ngươi sẽ phải tự mình đối mặt với bọn họ.
Nghệ Phong quay qua Thiên Nghịch nói.
Thiên Nghịch gật đầu nói rất dứt khoát:
- Cho nên ta muốn ngươi hỗ trợ!
- Kháo…
Nghệ Phong nhịn không được mắng to một tiếng. Hỗn đản này, chỉ khi nào cần mình hỗ trợ mới xuất hiện trước mặt mình, còn khi mình muốn tìm hắn thì… Không biết chạy chết ở đâu rồi.
- Nói đi! Bây giờ lại muốn ta làm gì nữa? Chỉ là, ta nói trước với ngươi, hiện tại bản thiếu ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn, nếu như chuyện quá khó khăn, ngươi không cần phải nói ra nữa!
Nghệ Phong cảm giác cực kỳ bất đắc dĩ quay đầu nhìn huynh đệ của mình. Hắn không thể tìm được lý do cự tuyệt. Đối với người khác hắn còn có thể cướp bóc một phen, nhưng với Thiên Nghịch, hắn có muốn cướp cũng chả có gì mà cướp!