Mị Ảnh

Chương 347: Linh nhi

 
Nghệ Phong nhìn dáng tươi cười như nắng thu của Liễu Mộng Nhiên, dường như cũng bị vui lây niềm vui của nàng, cười nói:
- Ta sẽ cho nàng một viên Phục linh đan, tuy nhiên sau này nàng làm thị nữ cho ta sẽ không được trả công.
Nghệ Phong không có thói quen làm việc không công. Cho dù trước mắt hắn là một tuyệt đại giai nhân, nhưng đổi một viên đan dược lục giai lấy tiền công cả đời của Liễu Mộng Nhiên cũng rất đáng giá. Chỉ là, trao đổi đồng giá, Nghệ Phong khẳng định là không đồng ý. Trong lòng hắn đang thầm tính toán, làm thế nào có thể lừa dối nữ nhân này làm ấm giường cho mình.
Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói như vậy, một áng mây đỏ chợt bừng lên bên tai nàng. Nàng khẽ gật đầu, rốt cuộc đồng ý.
Nghệ Phong nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Liễu Mộng Nhiên, có chút sững sờ:
- Ừ, chờ ta luyện chế xong rồi, nàng kêu Lý U qua lấy là được.
Liễu Mộng Nhiên nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không rõ tại sao khi luyện chế xong không cho mình lấy mà phải kêu Lý U?
Đương nhiên, Nghệ Phong có kế hoạch của riêng mình. Nghệ Phong đoán tiểu tử Lý U xấu xa kia khẳng định muốn lấy lòng trưởng bối của mình. Nếu mình đưa cho hắn một viên đan dược, hắn không nhắc một chút về mình với trưởng bối sao? Tuy rằng mình và Liễu Mộng Nhiên đã giao dịch xong, nhưng lợi ích nhất định phải tối đa hóa.
Rất hiển nhiên, Liễu Mộng Nhiên băng tuyết thông minh chỉ chốc lát đã nghĩ tới lý do này. Nàng không nhịn được quay sang hắn sẵng giọng:
- Ngươi thật vô sỉ!
Nghệ Phong cười hắc hắc không ngừng, nói:
- Quá khen! Quá khen!
Liễu Mộng Nhiên cảm giác da mặt Nghệ Phong quá dày, đành bất đắc dĩ nói:
- Vậy ngươi luyện chế nhanh một chút cho ta!
Nghệ Phong cười cười:
- Yên tâm đi! Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu luyện chế được thôi. Đúng rồi, bây giờ ta phải đi xem một chút, nàng tắm rửa sạch sẽ đi, sau đó chờ ta trở về.
Câu nói này của Nghệ Phong khiến mặt Liễu Mộng Nhiên đỏ bừng như hoa đào ngày xuân.
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên kinh hoảng chạy đi, không khỏi cười ha ha, khóe môi nhếch lên một tia tà mị, nói:
- Có một thị nữ như vậy, cuộc sống sau này cũng không sợ đơn điệu nữa.
Nghệ Phong quan sát phủ đệ vắng vẻ một phen, nói thầm trong lòng:
- Xem ra cần phải tìm thêm vài gia đinh và giúp việc lặt vặt tới, bằng không thoạt nhìn quá không có sinh khí.
Một phủ đệ bá tước to như vậy, nếu chỉ có ha người quả thực quá lẻ loi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghĩ vậy, Nghệ Phong đi về phía nhà của Tử Âm. Khiến Nghệ Phong vui mừng chính là phủ đệ của Tử Âm cách phủ đệ của mình cũng không xa, đại khái chỉ khoảng nghìn mét. Điều này khiến trong lòng Nghệ Phong cảm thán không ngớt. Hoàng đế Trạm Lam quả thực tốn không ít công phu. Bằng không, đế đo lớn như vậy, phủ đệ của mình không có khả năng nằm cạnh phủ đệ của Tử Âm.

- Tiêu Dao ca ca!
Nghệ Phong vừa bước chân vào phủ đệ của Tử Âm, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Linh Nhi đã nhào vào trong lòng hắn. Cô bé ôm cổ hắn cười hi hi không ngừng, sau đó dùng cái miệng đáng yêu hôn mấy cái trên mặt Nghệ Phong, để lại trên mặt hắn vài vệt nước bọt.
Nghệ Phong vỗ nhẹ hai cái lên mông Linh Nhi, sau đó ôm Linh Nhi xoay vài vòng, nói:

- Linh Nhi có nhớ Tiêu Dao ca ca hay không?
- Có!
Linh Nhi ôm cổ Nghệ Phong, tiếng cười trong veo như chuông gió.
Nghệ Phong cười ha ha, cũng hung hăng hôn lại Linh Nhi, khiến Linh Nhi mắng to:
- Tiêu Dao ca ca bẩn chết!
Sau đó mới quay đầu đi tới trước mặt Tử Âm.
Tử Âm mặc chiếc váy màu tím, phô bày vóc dáng yểu điệu, bộ ngực phong mãn tròn đầy, cặp đùi thon thả, những đường cong mê người, dụ hoặc. Nét phong tình thành thục của thiếu phụ lúc này hiển lộ không thể nghi ngờ, khiến người ta nhịn không được cảm giác miệng khô lưỡi đắng. Mị hoặc của thiếu phụ luôn luôn khiến người ta trỗi dậy ham muốn nguyên thủy nhất!
- Nhìn cái gì?
Tử Âm khẽ gắt một tiếng với Nghệ Phong. Nhớ tới chuyện mờ ám lần trước tại Kim Lâu, nàng nhịn không được đỏ mặt tới mang tai.
- Nhìn Tử Âm tỷ, ta vĩnh viễn nhìn mãi vẫn không đủ!
Nghệ Phong nhìn Tử Âm cười ha ha nói, nắm lấy bàn tay Linh Nhi đang nghịch ngợm tóc mình.
- Biến…
Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong, tuy nhiên trong lòng lại vô cùng ngọt ngào:
- Ngươi tới Hoàng cung có chuyện gì không?
- A… Cũng không có gì. Lão hoàng đế kêu ta tới chữa bệnh cho hắn mà thôi!
Nghệ Phong tùy ý nói.
- Hả?
Tử Âm nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. Tuy rằng y thuật của Nghệ Phong cao minh, nhưng Hoàng thất Trạm Lam cũng không phải không có y sư trình độ tương đương như hắn. Tại sao Hoàng thượng phải kêu hắn tới chữa bệnh?
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Bệnh của Hoàng đế có chút phiền phức, vừa hay ta hiểu rõ cho nên kêu ta tới xem!
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như vậy lúc này mới bừng tỉnh, sau đó hỏi:
- Ngươi có thể trị được?
- Chữa khỏi thật ra không thành vấn đề, thuận tiện còn bóc lột dược liệu của Hoàng đế bệ hạ một phen. Hắc hắc, dược liệu này, vạn kim khó tìm a!
Nghệ Phong nhớ tới số dược liệu này lại nhìn không được vui vẻ cười nói.
- A…
Tử Âm cười khổ, thầm nghĩ Nghệ Phong thật đúng là lớn mật, ngay cả Hoàng đế cũng dám bóc lột. Hắn thật đúng là không sợ trời không sợ đất mà.
- A, được rồi! Tử Âm tỷ, nàng tìm giúp ta một vài gia đinh, thị nữ các loại được không?

Nghệ Phong nói.
- Hả? Ngươi muốn mấy cái này làm gì?
Nghệ Phong cười cười nói:
- Hoàng đế Trạm Lam cũng không biết là bỗng dưng phát sốt thế nào, lại phong cho ta tước vị Hầu tước, đồng thời ban cho ta một phủ đệ của bá tước. A, phủ đệ đó cách đây cũng không xa bao nhiêu!
Câu này nhất thời khiến Tử Âm ngây người tại chỗ. Thật không ngờ Nghệ Phong đi một chuyến tới hoàng cung lại được phong thưởng lớn như vậy.
Thân phận Hầu tước sẽ giúp hành động của Nghệ Phong sau này thuận tiện hơn rất nhiều. Đặc biệt phủ đệ bá tước này, không thể nghi ngờ chính là minh chứng hùng hồn cho người khác biết, Hoàng đế Trạm Lam rất coi trọng Nghệ Phong.
Tử Âm cũng có chút hiểu ra, chuyện chữa bệnh của Nghệ Phong cũng không đơn gản như vậy. Bằng không, Hoàng đế Trạm Lam sao có thể cho hắn nhiều ân sủng như vậy?
- Tiêu Dao ca ca, vậy từ nay về sau Linh Nhi có thể tới ở phủ đệ của ca ca được không?
Linh Nhi cười cười đáng yêu nhìn Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong cười ha ha ôm Linh Nhi xoay một vòng nói:
- Linh Nhi muốn thế nào sẽ được thế đó. Nếu muội muốn phóng hỏa cũng được nữa!
Linh Nhi chu miệng bất mãn nói:
- Tiêu Dao ca ca xấu xa! Mẫu thân nói phóng hỏa là hài tử xấu!
- Hi hi…
Tử Âm nghe Linh Nhi nói không khỏi cười "hi hi", quay sang ném cho Nghệ Phong ánh mắt "Đáng đời!"
Nghệ Phong ngượng ngùng cười cười nói:
- Hôm này Linh Nhi đến chọn phòng đi. Muội muốn phòng nào ta sẽ cho muội cái đó!
Linh Nhi lắc đầu nói:
- Không cần! Muội và mẫu thân ở trong phòng Tiêu Dao ca ca là được! Muội muốn ở cùng với Tiêu Dao ca ca!
Nghệ Phong nghe Linh Nhi nói, quay sang cô bé hôn mấy cái mới nói:
- Linh Nhi! Ca ca yêu muội chết mất! Ừ, sau này chúng ta ở cùng nhau!
Nói xong, Nghệ Phong quay sang Tử Âm nháy nháy mắt.
Tử Âm trừng mắt liếc hắn nói:
- Linh Nhi không hiểu, ngươi cũng không hiểu sao? Lại cùng nó nói chuyện hồ đồ!
Nghệ Phong cười hắc hắc nói:
- Sao lại nói ta hồ đồ chứ? Ta thực sự hi vọng được ở cùng phòng với Tử Âm tỷ mà!
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói trong lòng cũng rung động kịch liệt, mặt đỏ bừng lên không dám nhìn hắn, quay đầu nói thầm:
- Linh Nhi bị ngươi dạy hư rồi. Ta quá buông lỏng với ngươi mà!
- Ách…
Nghệ Phong thấy Tử Âm lấy Linh Nhi làm lá chắn mỉm cười hắc hắc không ngừng. Trong lòng hắn thầm tính toán, có phải là nên dụ dỗ Linh Nhi để nó vừa khóc vừa ôm cổ mẫu thân đòi tới ở chung phòng với mình hay không.
Tử Âm thấy dáng tươi cười quỷ dị của Nghệ Phong, nhất thời trong lòng có loại dự cảm không tốt. Nàng nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi lại có chủ ý xấu xa gì phải không?
Nghệ Phong cười hắc hắc nói:
- Tử Âm tỷ nói gì vậy? Ta là thiếu niên thuần khiết, sao lại có chủ ý gì chứ. Ta bất quá chỉ là nghĩ, Linh Nhi và Tử Âm tỷ ở cùng ta, hai người sẽ không còn cô đơn nữa. Đương nhiên, chúng ta có thể nhân tiện tham khảo chuyện nhân sinh một chút!
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói, hung hăng trừng mắt liếc hắn không nói gì!